• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 19: Không thì chuyển qua với tôi

An Cửu nâng cằm lên, nghe bọn họ ầm ĩ nửa ngày cuối cùng hiểu là vì chuyện gì.

Không phải hai bên đều không muốn cô sao.

Liếc nhìn những người đối diện đó từng ánh ánh mắt của từng người một lo lắng không dứt, cho nên bây giờ như thế nào? Quyền lựa chọn đến trong tay cô?

Có đúng cô định nói hay không, nói là người nào thì cũng có thể kéo cô vào địa ngục?

Cảm giác tay cầm quyền lớn sinh sát thật sự vui vẻ. Chỉ là, không đủ, chỉ kéo một thì làm sao đủ đây!

“Không bằng lần lượt đến cãi lẽ…!”

An Cửu chậm rãi trả lời bị tất cả mọi người phản đối.

Tiếp đó lại là một vòng cãi nhau dài lâu không dừng.

“An Cửu, không phải mẹ không muốn con…con đi theo cha cuộc sống sẽ tốt hơn, mẹ là vì tốt cho con!”

“Cái người đàn bà này, ít giả mù sa mưa(giả ngu để che mắt thiên hạ)! Lương Đông giàu to khoản tiền bất chính rồi, kiếm nhiều tiền như vậy chẳng lẽ nuôi mồm ngoài cũng không nuôi nổi?”

“Tống Hưng Quốc ông còn không biết xấu hổ, ban đầu là ông muốn giành quyền nuôi dưỡng An Cửu với tôi.”

“Ít đi! Bà cho rằng tôi muốn, đây không phải là bà – con mẹ nó – ép – đấy!”

……

Trên mặt An Cửu vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, nhìn bọn họ cãi vả, cũng đã không nghe được bọn họ cãi vã cái gì, chỉ biết là, mỗi một chữ mỗi một câu của bọn họ lại muốn cố gắng dốc hết tất cả ngăn cách bản thân cô với thế giới bên ngoài, một câu như một đao, chặt được cô sẽ ít đi một phần rắc rối……

Lúc này, đột nhiên sau lưng truyền đến giọng người đàn ông chế nhạo không đúng lúc…

“Nếu hai bên đều làm khó nhau như vậy, không bằng chuyển qua với tôi thì sao?”

Lương Đông vừa nhìn người đàn không biết đứng dựa nghiêng trên khung của phòng khách bao lâu, lập tức bày ra vẻ mặt ảo não không thôi, nhưng rất nhanh thì cố gắng bình tĩnh lại, sợ hãi mà lúng túng nói, “Cậu Phó đã tỉnh rồi hả? Tối hôm qua ngủ như thế nào?”

Gần đây công ty của bọn họ nhận một đơn đặt hàng lớn, phía trên giao cho ông đi tiếp đãi ngài Phật tổ này — Cậu hai tập đoàn EK – Phó Thần Thương. Vốn khách sạn đã sắp xếp tốt rồi, Phó Thần Thương lại nghe nói ở chỗ ông yên tĩnh, nói muốn ở nhà ông vài ngày.

Lương Đông vừa nghe có thời cơ làm quen với nhân vật lớn sẽ tự nhiên chắc chắn không từ chối, hơn nữa ông rất có lòng tin với thưởng thức của vợ, ban đầu ở trên sườn núi mua một khu đất, từ trong gia ngoài phòng ốc đều là bà thiết kế, mọi người khen không dứt miệng, ông cũng rất có mặt mũi.

Quả nhiên Phó Thần Thương rất hài lòng, cộng thêm Giai Giai thiên chân hồn nhiên sẽ khiến lòng người vui vẻ, không khí vẫn luôn rất tốt, mọi thứ ban đầu cũng tiến hành được rất thuận lợi, không ngờ Tống Hưng Quốc biết lúc này tới gây chuyện, khuyên như thế nào cũng không muốn hôm khác, nhất định vào giờ phút này kết thúc truyện nơi đây.

May mắn đêm qua Phó Thần Thương ở bên ngoài uống rượu đến rất khuya mới trở về, đến bây giờ cũng chưa có tỉnh, ông chỉ có thể cố bình tĩnh làm không khí hòa hoãn, hi vọng trước khi Phó Thần Thương tỉnh lại giải quyết chuyện kia xong, không nghĩ tới vẫn là làm cho người ta chế giễu, cũng không biết có thể lưu lại ấn tượng xấu hay không, bởi vì ảnh hưởng đến hợp tác ngày sau.

“Đúng vậy.” Phó Thần Thương chỉ đơn giản trả lời Lương Đông một câu, ngay sau đó ánh mắt vẫn như cũ cảm thấy thích thú khóa chặt Tống An Cửu, “Bé con thấy sao?”

Lương Đông vội vàng nói, “Cậu Phó chớ có nói đùa.”

Mặc dù chỉ là cười giỡn, Chu Tĩnh Di còn nhíu mày, cảm thấy anh nghe lén việc nhà của người khác không tốt, giờ phút này lên tiếng nhạo báng càng thêm không quá tôn trọng, nhưng vì ngại thân phận của anh cũng không nói được cái gì, không thể làm gì khác hơn là đổi đề tài, “Phòng bếp chuẩn bị canh giải rượu, cậu Phó muốn đi uống một chút hay không?”

“Anh Phó, em dẫn anh đi!” Lương Giai Giai vội vàng nghênh đón, rõ ràng không muốn Phó Thần Thương có quá nhiều tiếp xúc với Tống An Cửu.

 

Chương 20: Có đồng ý gả cho anh hay không?

Vừa nghe được anh nói đùa mập mờ, tim Lương Giai Giai như bị dao cắt. Người đàn ông hoàn mĩ giống thiên thần như vậy và Tống An Cửu dính líu quan hệ nhất định là vũ nhục với anh. Sau mấy ngày chung sống với nhau, cô ta càng ngày càng kính trọng Phó Thần Thương, cảm thấy không biết anh và những người con trai kia có sức hấp dẫn gấp bao nhiêu lần, hơn nữa, cô ta có thể cảm giác mình rấ thích Phó Thần Thương.

“Không vội.” Ánh mắt Phó Thần Thương vô tư, từ đầu tới cuối đều đặt trên người Tống An Cửu. Ánh mắt kia khiến Lương Giai Giai hận đến thiếu chút nữa nghiến nát răng.

Thật ra thì từ khi tiếng chén trà rơi xuống đất anh bắt đầu tirng dậy, nghe được rõ ràng mỗi một câu tranh luận của bọn họ. Từng chữ từng câu đâm vào miệng lòng người, cô gái này từ đầu tới cuối lại chỉ nói hai câu, ngay cả một câu chống lại cũng không có, chỉ có khinh thường.

Coi thường cô ăn mặc và trang điểm chẳng ra cái gì cả rõ ràng đáy mắt là tuyệt vọng hận ý đâu thương ùn ùn kéo đến, nhưng vẻ mặt không phải sắp khóc, mà là hoàn toàn ngược lại phách lối và kiêu ngạo.

Cuối cùng cô làm như thế nào?

Ngụy trang theo sắc thái mạnh mẽ độc ác tuyệt diệu như thế, đôi mắt không thèm để ý chút nào yên lặng che giấu làm cho người khác đau lòng đến tận xương tủy.

Đã không nhớ rõ mình máu lạnh bao nhiêu năm. Giờ khắc này anh thật sự cảm thấy đau lòng.

“An Cửu, có đồng ý gả cho anh hay không?” Anh hành động trước khi suy nghĩ nói ra câu nói kia.

— Một viên đá làm gợn nhiều tầng sóng.

Tống An Cửu ngơ ngác nhìn anh, sau đó nháy mắt, lại nháy một cái, có lẽ là một loại ánh mắt nhìn ngốc nghếch.

Phó Thần Thương lại không để ý chút nào, cười khẽ, nếu cười lên như tên nhúng độc mê hoặc.

“Gả cho anh, em có thể rời khỏi cái nhà này.”

Đột nhiên Tống An Cửu ngẩng đầu lên, ánh mắt không còn thờ ơ, chút để ý, mà là mang theo xem xét.”Anh thề là anh nghiêm túc. Chỉ cần em gật đầu đồng ý, anh có thể lập tức dẫn em đi, không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản.” Phó Thần Thương giọng điệu kiêu ngạo tự tin, mặt người hiền lành, không hề cảm thấy dụ dỗ thiếu nữ.

Hoa độc này điên cuồng nở rộ, trùng điệp lan tràn đi đến bức tường lòng của cô.

“…… Thật sao?” Tống An Cửu vô ý thức ngẩn ngơ mở miệng.

“Dĩ nhiên, sau này sẽ không có ai quản em.”

Lương Đông nghe được sợ hết hồn hết vía, không ngừng lau mồ hôi, “Khụ, cái đó, cậu Phó, chuyện vui đùa này cũng không được!”

Chu Tĩnh Di cũng vội vàng đến kéo Tống An Cửu ra, “Chẳng qua có lẽ cậu Phó cảm thấy chơi tốt trong chốc lát thôi! Con bé này không hiểu chuyện, nếu thật sự dây dưa lên người thì rắc rối.”

Lương Giai Giai gấp đến độ không biết như thế nào cho phải, bất cứ giá nào lớn mật khoác lên cánh tay của anh, “Đúng! Anh Phó đừng chơi! Cẩn thận bị người ta dây dưa!”

Nói xong lại nói về phía Tống An Cửu, “Cô còn đứng ngây ra đó làm gì! Hôm nay có khách ở đây, cô không mất công tiếp đãi…hay là cô đi về trước đi!”

Tống Hưng Quốc và Phương Như không hiểu ra sao, bởi vì không rõ ràng lắm thân phận của Phó Thần Thương, lại nhìn thái độ của Lương Đông và Chu Tĩnh Di lo lắng như vậy, cảm thấy lai lịch không nhỏ, cho nên giờ phút này cũng cẩn thận không chen vào nói, bình tĩnh nhìn tình thế phát triển.

Tống An Cửu nghe không vào lời nói của bất cứ ai, trong đầu một mực vọng về lời nói của Phó Thần Thương, bởi vì quá khát vọng quá ao ước, cho dù là ảo tưởng, cho dù sau khi tỉnh lại đau khổ hơn cô cũng không cách nào tự kiềm chế mà rơi vào.

Phó Thần Thương không biến sắc kéo ra tay của Lương Giai Giai, cũng không để ý tới hai vợ chồng Lương Đông om sòm, đi từng bước một đến trước mặt Tống An Cửu, đôi mắt tựa như đàm sâu hút cô vào, bên trong không chút ý định trêu chọc nào, “Đồng ý không?”

“Anh Phó!” Lương Giai Giai gấp đến độ dậm chân, lại đi cầu Chu Tĩnh Di, “Mẹ xem đi!”

Tin đồn cậu hai Phó gia này bụng dạ cực sâu, làm việc quỷ bí làm cho người ta nhìn không thấu. Chuyện ngày hôm nay này cũng không biết cuối cùng anh có ý gì. Hai vợ chồng cũng không biết nên làm cái gì, Tống Hưng Quốc hoàn toàn là một bộ dáng “Đây là địa bàn của các người, xảy ra chuyện gì dĩ nhiên là các người xử lý”, cũng không quản người trong cuộc là con gái ruột của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK