• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 35: Phá băng

Tống An Cửu mở mắt, giật giật tay gắn ống truyền dịch, nhìn trần nhà màu trắng, ánh mắt đờ đẫn.

Phó Thần Thương đang dùng tăm bông thấm nước làm ướt đôi môi khô nứt của cô, thấy cô mở mắt ra, sờ sờ đầu của cô, “Bị sốt đến ngu rồi sao?”

Tống An Cửu từ từ chuyển động cổ, tầm mắt chuyển đến trên người anh. Một khuôn mặt nhỏ gần như gầy gò, lộ ra đôi mắt có vẻ rất lớn, trong nháy mắt khi cặp mắt to kia nhìn thấy anh bỗng nhiên liền ngập nước, ngăn không được mà không tiếng động chảy xuống, nói cũng không thể nói hết được sự uất ức.

Cho dù là dưới tình cảnh khi lần đầu tiên nhìn thấy cô cũng chưa từng thấy cô khóc, trái tim của Phó Thần Thương như bị ngàn vạn con côn trùng nhỏ đang gặm nuốt, đưa tay muốn chạm vào mặt cô, cô lại rúc ngay cả người vào trong chăn.

Tay Phó Thần Thương đưa ra hơi cứng ngắc, cười khổ một tiếng, “Em còn uất ức? Anh bị em giao cho người phụ nữ khác mới uất ức, về đến nhà suýt thì bị em dọa sợ gần chết……”

Tống An Cửu càng rúc sâu vào bên trong.

Phó Thần Thương hơi tức giận, “Đúng là một người tàn nhẫn!”

Tống An Cửu không nhúc nhích.

Một lúc lâu sau, Phó Thần Thương đứng lên, như muốn rời đi, trong nháy mắt muốn bước đi lại bị Tống An Cửu ôm chặt từ phía sau, chỉ trong chốc lát sau lưng đã ướt.

Trong thoáng chốc, thật giống như có tiếng vỡ tan của lớp băng……

Phó Thần Thương giật mình, từ từ xoay người lại, bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc xù của cô, “Không phải là không thỏa mãn em thôi sao, đau lòng đến như vậy? Buổi tối bồi thường cho em có được hay không?”

Tống An Cửu càng khóc đau lòng hơn, lúc này là bị chọc tức.

Cố chủ động khiến trong lòng Phó Thần Thương được an ủi không ít, phiền muộn suốt mấy ngày liền đều trở thành hư không.

“Rất giỏi đấy! Sốt cao đến hôn mê liên tục bảy ngày không hạ, tất cả bác sỹ đều cho anh thông báo bệnh tình nguy kịch rồi, Tống An Cửu sao em cứ biết làm khổ người khác như vậy chứ?” Giọng nói của Phó Thần Thương đầy mệt mỏi, nhớ ngày đó, công ty bị cha anh chèn ép mạnh mẽ, anh vất vả suốt mười ngày liên tục không ngủ mới ổn định được cục diện, cuối cùng thành công đưa ra thị trường ở nước Mỹ, vào sinh nhật của Phó Hoa Sanh cha anh tiện tay sẽ tặng Phó Hoa Sanh một chiếc xe thể thao còn đắt hơn so với tổng giá trị công ty vừa đưa ra thị trường của anh để miệt thị tâm huyết của anh cũng không có mệt mỏi như này.Mặc dù nói lời trách cứ, nhưng động tác ôm cô lên thả lại giường bệnh đắp chăn lại hết sức dịu dàng.

Tống An Cửu nằm ở trên giường, vẻ mặt hơi phiền muộn, trong lòng giống như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói nhưng lại không nói ra được, từ trước đến giờ cô đều không phải là người biết nói chuyện, cũng sẽ không làm nũng, càng sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, vừa rồi không biết quỷ thần xui khiến thế nào mà cô lại nhào tới chứ? Cô chỉ vừa nghĩ đến mình sẽ bị từ bỏ, lúc phản ứng lại được thì thân thể đã làm ra phản ứng rồi.

Chuông điện thoại di động đánh vỡ sự yên lạng, Phó Thần Thương liếc nhìn ba chữ “Phó Chính Huân” hiển thị trên màn hình điện thoại di động, vẻ mặt không thay đổi, “Anh nhận điện thoại đã.”

Hành lang bệnh viện.

“Alo.”

“Mỗi lần nói chuyện điện thoại nhiều lời một chữ sẽ chết?”

Phó Thần Thương yên lặng một lát, “Cha.”

Phó Chính Huân hừ hừ, rõ ràng còn rất bất mãn, “Trở lại một chuyến ngay cho tôi.”

Phó Thần Thương cau mày, “Bây giờ không được, An Cửu không thể rời người được.”

Cha anh vừa nghe nói liền giận, “Anh còn có mặt mũi nói An Cửu! Anh nói cho tôi nghe một chút cuối cùng thì anh đã làm gì với con bé, bây giờ mới được mấy ngày, mà người vừa vào phòng cứu cấp ngay cả thông báo bệnh tình nguy kịch cũng đã thông báo xuống rồi!”

Phó Thần Thương không hề kinh ngạc việc Phó Chính Huân sẽ biết, chẳng qua lúc này anh thật oan uổng, anh hoàn toàn không làm cái gì.

Dừng một chút, “Chờ An Cửu khỏi bệnh con đưa cô ấy cùng đi thăm cha.”

“Hừ!” Đây coi như là cha anh đồng ý rồi. Hai bên đều lùi một bước.

 

Chương 36: Điều trị

Trong phòng bệnh.

Phó Thần Thương đang đút An Cửu uống từng ngụm cháo nhỏ.

Trong miệng sắp nhạt đến đờ bờ (câu chửi) rồi, lại còn cho cô uống thứ này, An Cửu tỏ vẻ ghét bỏ… Uống vài chén.

“Dưỡng bệnh cho tốt, chờ hết bệnh dẫn em về nhà một chuyến.”

Tống An Cửu nhạy cảm ngẩng đầu lên, “Nhà” trong miệng anh không phải là Lãng Hi Viên của bọn họ.

Phó Thần Thương hiểu suy nghĩ trong lòng cô, “Yên tâm, không phải nhà họ Tống, cũng không phải nhà họ Lương, là nhà tôi.”

Tống An Cửu lấy làm kinh hãi, nhà anh?

Lòng kinh hoàng, cho tới nay cô để ý nhất chính là Phó Thần Thương không rõ lai lịch, thậm chí ngay cả lời giải thích của chú hai anh Phó Cảnh Hi cũng không thể tin, mà cũng là một trong những nguồn lo lắng quan trọng của cô, rốt cuộc sẽ phải cởi màn sương mù này ra rồi sao?

Tống An Cửu thấp thỏm không thôi.

Có một số việc, không nói không có nghĩa rằng cô không biết.

Cho tới nay cô đều khóa mình lại không thèm nghĩ tới những thứ đó nữa, không thèm nghĩ tới thái độ tôn kính của Lương Đông và Chu Tĩnh Di với anh, không nghĩ tới khí chất cao quý bẩm sinh của anh, không nghĩ tới xe sang trọng nhà cửa xa hoa của anh, không thèm nghĩ nữa… Bản thân mình như vậy, người nhà của anh sao có thể tiếp nhận?

Thấy sắc mặt của cô không tốt, Phó Thần Thương để chén xuống, lau khóe miệng của cô, “Không cần lo lắng, tất cả có tôi.”

Ánh nắng sáng sớm rơi vào, giờ phút này khuôn mặt yêu nghiệt của Phó Thần Thương xem ra có vài phần thần thánh. Mặc dù cằm hiện đầy râu ria xanh, giữa hai chân mày cũng hiện vẻ mệt mỏi, xem ra nhìn cũng không thuận mắt.

Người đàn ông này, lại là chồng của mình…

Cô luôn cho rằng kết hôn cho tới bây giờ đều không phải chuyện của một người, đến cuối cùng khổ sở cũng không chỉ hai người. Trước đó, cô chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có một ngày kết hôn, mãi cho đến khi anh xuất hiện, cường thế xông vào thế giới của cô, vung tay lên hủy diệt những đất đai mục nát kia, trồng hoa trồng cỏ tưới nước bón phân, ngẫu nhiên cấp cho chút ánh mặt trời, cũng sẽ vô tình loại bỏ những cành lá dư thừa kia…Khi Tống An Cửu học lớp mười thì chủ nhiệm lớp có dáng dấp vô cùng đẹp trai, cho nên cô cũng sẽ cực kỳ nể mặt một tí, lời của thầy sẽ nghe có chọn lọc vài câu, kể từ sau khi chủ nhiệm lớp vì để ngăn chặn yêu sớm đã để cho bọn họ nghe một câu lời mẹ từng nói “Trên thế giới này hoa hồng duy nhất không có gai chính là tình yêu của cha mẹ” thì cô không bao giờ nghe thầy giáo nói lời vô ích nữa.

Cho dù là cha mẹ ruột thịt mang cô tới thế giới này cũng có thể tuyệt tình như thế, người xa lạ bèo nước gặp nhau vì cô một tay xây dựng thế giới, có thể duy trì mấy ngày?

Không có mong đợi, cũng không có phiền não. Nếu là Tống An Cửu lúc trước, tuyệt đối sẽ không lề mề dài dòng giống phụ nữ như thế.

Vẻ mặt Tống An Cửu thay đổi liên tục, khi bừng tỉnh, lúc phản ứng lại Phó Thần Thương đã động cơ không tốt nghiêng người đè tới.

Ý niệm lung tung lộn xộn trong đầu Tống An Cửu trong nháy mắt bỏ chạy không còn bóng dáng, “Tôi là bệnh nhân!”

Tại sao mỗi khi người này làm đều không hề có một chút điểm báo trước..

“Hơn nữa còn là một bệnh nhân không vui. Vận động có lợi cho tâm tình vui vẻ, cả người khỏe mạnh.” Phó Thần Thương nghiêm trang, lý do cũng đường hoàng.

“Ở đây là bệnh viện! Hơn nữa còn là ban ngày!!!”

“Cho nên tôi đang điều trị bệnh thay em, ra một thân mồ hôi là tốt, bảo đảm có tác dụng hơn bất cứ thuốc gì.”

Đối xử với phụ nữ, nhất là người phụ nữ suy nghĩ lung tung, nói một vạn lần anh yêu em đều vô ích, phương thức trực tiếp nhất tương đối có ích.

“Tôi! Không! Muốn!”

“Ngoan, tiêm xong là được rồi.”

Ý thức được tầng hàm nghĩa sâu của câu nói này, trong nháy mắt Tống An Cửu bị đốt cháy, “Anh biến thái!!!”

Khi Phó Thần Thương móc ra cái bao thì Tống An Cửu đã hoàn toàn hết ý kiến, người này lại tùy thân mang theo vật này!

Cái gọi là đàn ông, cởi quần áo chính là cầm thú; mặc quần áo vào chính là áo mũ cầm thú.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK