Phó Thần Thương để mặc cho bọn họ hiểu lầm, đi luôn không thèm giải thích.
Buổi tối uống hơi nhiều, đầu có cảm giác hơi hơi đau nhức, nóng nực kéo phanh áo sơ mi, mặc cho cà vạt xốc xếch. Đi ra khỏi phòng, đứng trước cửa sổ nơi hành lang hứng gió đêm thổi vào một lát mới khá hơn chút.
“Evan……”
Giọng nói quen thuộc phía sau khiến sống lưng vốn dĩ đã được thả lỏng của Phó Thần Thương chợt cứng ngắc.
Chỉ dựa vào một bóng lưng mơ hồ mà có thể nhận định là anh, có lẽ cũng chỉ có cô thôi!
Xoay người, vẫn là gương mặt xinh đẹp tuyệt trần trong trí nhớ, chẳng qua, lúc này cô đang dùng cơ thể đỡ lấy Sở Mạch đã uống đến say như chết, mái tóc dài đen nhánh hơi rối, nhìn có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp động lòng người của cô chút nào.
Sở Mạch cũng phát hiện ra anh, nở nụ cười giống như cực kỳ vui vẻ, ngay sau đó dưới ánh mắt gần như sắp cháy lên ngọn lửa của Phó Thần Thương xoay cằm của Tô Hội Lê, khiêu khích mà hôn xuống.
Mà Tô Hội Lê…… Cũng không hề cự tuyệt.
Hai tay của Phó Thần Thương nắm chặt lại rồi buông ra ngay, sau đó trong đáy mắt đã là vẻ không hề bận tâm.
“Ông xã em sai rồi, ông xã em không dám nữa, ông xã em sai rồi, ông xã em không dám nữa đâu……” Tiếng chuông điện thoại bị ép buộc sao chép lại dành riêng cho Tống An Cửu phá vỡ sự im lặng.
Mỗi lần tiếng chuông làm ra vẻ đáng thương nhận sai vang lên luôn có thể khiến Phó Thần Thương sảng khoái tinh thần.
“A lô?” Phó Thần Thương nhận điện thoại.
“Bao giờ anh về?” Tống An Cửu có chút vội vàng hỏi.
“Làm sao?”
“Em rất nhớ anh!”
“Là nhớ anh hay là muốn ăn khuya?” Phó Thần Thương khẽ nhếch môi, ngay cả chính bản thân anh cũng không phát hiện ra, lại làm cho Tô Hội Lê nhìn thấy mà sắc mặt trắng bệch.
Mỗi ngày ban đêm khi về nhà anh đều mang theo rất nhiều thức ăn ngon, nếu như cô biểu hiện tốt thì sẽ khao cô, biểu hiện không tốt thì sẽ phải nhìn anh ăn một mình.
“Đương nhiên là nhớ anh rồi.” Tống An Cửu nói như đinh đóng cột.
“Nói lời thật lòng.”
“Nhớ anh cũng muốn ăn khuya!”
“Nói thật.”
“Ăn khuya……”
Phó Thần Thương bật cười, “Đã kết thúc, một lát nữa sẽ về.”
“Một lát là bao lâu vậy?” Tống An Cửu dài giọng hỏi.
Hơi kinh ngạc vì tối nay cô có vẻ dính người, có lẽ là quá đói rồi, Phó Thần Thương không có suy nghĩ nhiều, “20”.”
Bên kia Sở Mạch đang diễn cảnh thân mật để kích thích anh, nhưng Phó Thần Thương lại giống như đang thấy người xa lạ, chỉ để ý nói chuyện điện thoại, mắt nhìn thẳng đi qua người bọn họ.
Sở Mạch khẽ cười giễu cợt, “Thấy không? Đây chính là người đàn ông mà em yêu!”
Tô Hội Lê cắn môi không nói.
“Đau lòng sao? Thế nhưng anh ta không hề khổ sở chút nào vì mất đi em! Nghe nói vừa chia tay với em thì đã vui vẻ với người mới cưới vội vàng kia rồi, cuộc điện thoại vừa rồi……”
“Đừng nói nữa!” Tô Hội Lê mất khống chế cắt đứt lời nói của anh ta.
“Anh chỉ mong em nhìn nhận rõ sự thật!”
“Nhận rõ thì thế nào? Cho dù anh ấy không yêu tôi, thì tôi cũng sẽ không yêu anh!”
Đáy mắt Sở Mạch đầy vẻ âm ngoan.
*
Tìm cách nhiều ngày như vậy, tối nay, cuối cùng Tống An Cửu cũng chuẩn bị khai hỏa phát súng đầu tiên.
Bên cạnh tay cô để một chén canh đậu xanh, vùi đầu viết bài tập, thật ra thì tâm tư của cô hoàn toàn không ở đây, mà vẫn luôn lén lút để ý thời gian trên đồng hồ đeo tay.
20″, từ trước đến nay Phó Thần Thương đều rất đúng giờ.
Mười lăm phút sau, Tống An Cửu rất có kỹ xảo làm ra vẻ không cẩn thận giơ tay lên đánh đổ chén canh đậu xanh, toàn bộ chén canh đậu xanh đều hất lên trên váy của Ngải Hinh.
Ngải Hinh kinh hoảng luống cuống kêu khẽ một tiếng, Tống An Cửu không ngừng nói xin lỗi sau đó đẩy cô ấy vào phòng tắm, nói dối sẽ tìm quần áo tắm rửa giúp cô ấy, thật ra thì len lút dấu tất cả quần áo cô ấy thay ra đi, cả phòng tắm ngay cả cái khăn lông cũng không lưu lại.
Sau khi làm xong những việc này, Tống An Cửu Cầm máy ảnh cao cấp Single Lens Reflex mượn được từ chỗ Thẩm Hoán Na lên, kéo công tắc nguồn điện, trốn đi.
Quả nhiên, cũng không lâu lắm, cô nghe thấy tiếng động cơ xe hơi, sau đó là tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Cho tới bây giờ Phó Thần Thương cũng chưa bao giờ có thói quen mang theo chìa khóa, sau đó anh nhấn chuông cửa, cô giả vờ không có ở đây không đi mở cửa, Ngải Hinh biết lúc này người nhấn chuông cửa nhất định là Phó Thần Thương, nếu như cô ấy muốn quyến rũ anh, thì đây đúng là cơ hội tốt ngàn năm một thuở, cho nên cho dù không có quần áo mặc, cô ấy cũng sẽ tương kế tựu kế mà ra mở cửa, sau đó thì sẽ lửa gần rơm……
Chương 32: Cô! Chết! Chắc! Rồi!
Sự thật chứng minh mưu kế mà Tống An Cửu vắt óc suy nghĩ hao hết tế bào não bày ra thực sự không hề phí công.
Ngải Hinh thực sự làm theo đúng kịch bản, ngoài cửa truyền đến tiếng nói nhỏ của Ngải Hinh, nghe không quá rõ ràng, có lẽ là “em thích anh” gì đó, ngược lại lại không hề nghe thấy giọng nói của Phó Thần Thương, sau đó có tiếng sột sột soạt soạt của quần áo ma sát truyền đến bên tai cô, sau đó là tiếng quần áo bị cởi hết ném lên mặt đất, sau âm thanh răng môi quấn quít nước đọng là tiếng động hai người nặng nề ngã lên ghế salon……
Hừ hừ quả nhiên trên thế giới này đặc biệt không có người đàn ông nào không ăn vụng! Huống chi là phụ nữ đưa tới tận cửa, mà người phụ nữ này lại còn không xấu nữa!
Kế hoạch thuận lợi đến mức không thể thuận lợi hơn nữa, nhưng Tống An Cửu lại không hiểu vì sao trong lòng mình lại không dễ chịu, chứ đừng nói đến sự hưng phấn sau khi thành công nữa.
Thanh âm ám muội của nam nữ dây dưa càng ngày càng rõ ràng, mặc dù không có đèn, nhưng rèm cửa sổ không kéo, ngọn đèn dầu ở phòng ngoài chiếu vào có thể nhìn rõ ràng hình ảnh người đàn ông và người phụ nữ quấn quít với nhau, Tống An Cửu mặt đỏ tai nóng, bên tai như bị người thả một cây đuốc vậy, vừa nghĩ tới anh cũng từng đối với cô như vậy, trong lòng cô càng giống như có một cây gai trong đó.
Tống An Cửu hơi ổn định tâm trạng lại, rón rén lần mò đến nơi công tắc điện, trong nháy mắt khi tiếng kéo khóa quần không hề có tiết tháo của tên khốn kiếp Phó Thần Thương vang lên cô bỗng kéo công tắc điện, đèn trong nhà bỗng sáng rực lên, Tống An Cửu nhanh chóng chạy như bay đến góc độ cao nhất bắt đầu chụp ảnh rắc rắc rắc rắc……
“A ——” Ngải Hinh bị sợ hãi trước sự cố bất ngờ này mà hét chói tai.
Hừ hừ tốt nhất bị dọa sợ đến mức khiến tên kia bất lực đi! Tống An Cửu hung tợn nhìn chằm chằm sống lưng trần truồng trên ghế sa lon.
Vậy mà, một giây sau, Tống An Cửu bỗng trợn to cặp mắt nhìn người đàn ông đang lười biếng xoa tóc quay đầu lại kia, giống gương mặt của Phó Thần Thương quá!
“Tại sao lại là anh!!!” Tống An Cửu ngây ngẩn cả người, đây không phải là người đàn ông lần trước tới nhà gọi Phó Thần Thương đi uống rượu đó sao?
Phó Hoa Sanh hơi tỉnh táo lại được một chút, nhìn cô lại nhìn người phụ nữ dưới thân thể mình, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người cô, “Vèo” một tiếng bò dậy kéo khóa lên, “Sao…… Chuyện gì xảy ra? Sao lại không phải là cô……”
Cùng lúc đó, vang lên tiếng cửa mở, vốn dĩ là nhân vật chính Phó Thần Thương trong tay treo cái áo khoác cầm xâu chìa khóa, thản nhiên đi vào.
Phó Thần Thương nhíu mày liếc nhìn tình huống trong phòng, Ngải Hinh ôm gối run lẩy bẩy trốn trên ghế sa lon, Phó Hoa Sanh say khướt để trần nửa thân trên, Tống An Cửu vẻ mặt đờ dẫn cầm máy chụp hình trong tay.
Vừa rồi anh ở cách đây không xa bỗng thấy đèn nhà mình tắt hết, ngay sau đó lại bừng sáng lên kèm theo một tiếng thét, trong lòng kinh nghi bất định cho nên không làm chậm trễ mà tự mình mở cửa. Thật ra thì cho tới bây giờ lúc nào anh cũng đều mang chìa khóa, chẳng qua là cố tình muốn để cô ra mở cửa mà thôi.
Giờ phút này anh kết nối tất cả đầu mối cùng một chỗ, dễ dàng đưa ra được kết luận, cười mỉa mai với Tống An Cửu, “Em có thể đem phân nửa những tâm tư này đến phương diện học tập thì sẽ không phải học lại những hai năm!”
Phó Hoa Sanh mặc dù vừa rồi bị dọa sợ đến mức phản ứng chậm nửa nhịp, nhưng cũng rất nhanh hiểu rõ sự kỳ quặc trong này rồi.
Người phụ nữ anh vừa ôm ấp yêu thương này coi anh như Phó Thần Thương, mà anh lại coi người phụ nữ này trở thành Tống An Cửu. Còn Tống An Cửu lúc này đột nhiên nhảy ra là có ý tứ gì?
Đáng chết! Uống đến không tỉnh táo rồi, lại có thể để xảy ra chuyện xấu này! Anh đã nói sao vận khí của mình lại tốt như vậy chứ, còn chưa ra tay, mà Tống An Cửu đã không chịu nổi tịch mịch chủ động đưa tới cửa rồi!
Cũng đừng lưu lại một ấn tượng xấu mới được! Phó Hoa Sanh uất uất ức ức liếc nhìn Tống An Cửu, “Chị Hai! Lần đầu tới cửa, món quà này của chị cũng quá đặc biệt rồi! Theo suy nghĩ của chị, thì em lại không có tiết tháo đến vậy sao?”
Tống An Cửu ngã ngồi xuống đất, dốc hết lửa giận của đồi người về phía Phó Hoa Sanh, “Tôi thấy anh còn rất thích đấy!!!”
Phát giận xong liếc mắt về phía Phó Thần Thương đang tỉnh bơ nhìn cô, cười đến phải gọi là Phong Hoa Tuyệt Đại khuynh quốc khuynh thành dịu dàng thoải mái……
Chỉ liếc mắt một cái, Tống An Cửu biết……
GAMEOVER!
Cô! Chết! Chắc! Rồi!