• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Vincent

Beta: Hương

Vì lý do sức khỏe, Nguyễn Du Du bị cha mẹ hạn chế không thể làm gì cả, nhất là những chuyện hao phí tinh thần.

Nhưng một người không thể ở trong nhà suốt ngày, cô không thể đọc sách, không thể học tập, không thể chơi đàn, chỉ có thể đi loanh quanh trong nhà. Cô thường lẻn vào nhà bếp để xem người giúp việc trong nhà nấu ăn.

Nguyễn Du Du, người tự cho rằng mình đã học được cách nấu ăn, hào hứng nói: “Chúng ta đi mua thức ăn, em nấu cho anh ăn! “

Thẩm Mộc Bạch ngược lại không có hoài nghi, trong nhận thức của anh, Nguyễn Du Du nghèo khó, vì tiết kiệm tiền tự mình nấu cơm hoàn toàn là chuyện bình thường.

Ở nhà anh đã mua đủ dụng cụ để nấu, nhưng chưa có đồ để nấu ăn. Hai người lái xe đến siêu thị.

Thẩm Mộc Bạch đẩy xe đẩy còn Nguyễn Du Du phụ trách mua đồ.

“Tôm này không tệ, mua về làm món tôm hấp bún tỏi(1)”

“Con cá này rất tươi, mua về hấp!”

“Sườn sườn này thoạt nhìn rất ngon, mua về làm sườn xào chua ngọt!”

“Đu đủ này đã chín vàng, mua về làm đu đủ sữa dừa đông lạnh(2)”

Hai người chọn rất nhiều đồ ăn để vào xe đẩy, đẩy xe đi đến quầy thu ngân.

“Xin chào tiên sinh, những thứ này chưa tính tiền, phải cân trước ạ.” Nhân viên thu ngân rất lịch sự.

Đôi mắt hạnh của Nguyễn Du Du mở tròn, thế giới trong sách này không phải là xã hội pháp lý sao?! Cô ngạc nhiên hỏi: “Đánh nhau? Đánh với ai? Đây là chợ đen à?”

Cô chưa từng tới siêu thị, cũng không biết siêu thị mua đồ ăn phải dựa vào sức chiến đấu. Cô không muốn đánh, cũng không muốn để cho Thẩm Mộc Bạch đánh nhau, nhưng nếu cứ như vậy mà không mua được đồ ăn ngon, cô lại có chút không cam lòng.

Nguyễn Du Du đánh giá Thẩm Mộc Bạch từ trên xuống dưới, anh cao khoảng 1m9, chân dài, cơ bắp trên cánh tay rõ ràng, hẳn là có chút sức chiến đấu.

Cô nghiêng người thì thầm: “Anh đã đánh nhau bao giờ chưa?”

Thẩm Mộc Bạch có chút không biết nói gì cúi đầu nhìn cô, tuy rằng anh cũng không biết nhân viên thu ngân tại sao nói “đánh nhau”, nhưng anh chắc chắn rằng không phải thứ trong đầu cô đang nghĩ.

Nhân viên thu ngân bật cười: “Không phải đánh với người khác, là những đồ ăn này trước tiên phải cân, dán nhãn giá lên, quầy thu ngân mới có thể quét mã để thanh toán cho quý khách.”

“Ồ…!” Nguyễn Du Du biết mình hiểu lầm, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên, cũng không dám nhìn khuôn mặt nghẹn cười của nhân viên thu ngân, lôi kéo Thẩm Mộc Bạch chạy ra khỏi quầy thu ngân.

Trên mặt Thẩm Mộc Bạch hiện lên một tia nghi hoặc, anh đẩy xe, ngữ khí trước sau như một không chút để ý: “Du Du trước kia em chưa từng tới siêu thị sao?”

“Không…” Nguyễn Du Du thốt ra, lại vội vàng sửa miệng: “Em chưa từng tới siêu thị này.”

Nguyễn Du Du vụng trộm quay đầu nhìn Thẩm Mộc Bạch, thấy anh không có nghi ngờ, cũng không còn hỏi cô nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô chỉ xem mọi người đi siêu thị trên TV, đáng tiếc trên đó không có chi tiết cần cân loại đồ ăn.

Có bài học trước đó, Nguyễn Du Du bắt đầu cẩn thận, cô rất chú ý quan sát người khác làm như thế nào, ngoan ngoãn xếp hàng cân đồ, lại đến quầy thu ngân tính tiền, lần này cô đặc biệt tránh nhân viên thu ngân vừa rồi.

Hai người xách túi lớn túi nhỏ về nhà, Nguyễn Du Du búi gọn tóc lên đỉnh đầu, lại buộc tạp dề vừa mua, tự tin nói: “Thẩm tiên sinh, anh ngồi chờ một lúc cơm một lát là xong!”

Thẩm Mộc Bạch đối với biểu hiện vừa rồi của cô ở siêu thị còn có chút nghi ngờ, nhưng anh suy đoán có thể là trước kia cô đều mua đồ ở chợ, nên không biết cách mua đồ trong siêu thị, cô không biết phải cân trước khi thanh toán là điều dễ hiểu. Lúc này thấy tiểu cô nương có bộ dáng đầy tự tin, anh gật gật đầu: “Vậy thì vất vả rồi.”

Anh dù sao cũng sẽ không nấu cơm, đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng chưa từng tự mình làm qua mấy chuyện bếp núc, dứt khoát rời khỏi phòng bếp, đi thư phòng mở máy tính ra bắt đầu xử lý công việc. Nhưng trong lòng lại có chút lo lắng, anh lại mở cửa thư phòng ra, như vậy phòng bếp có chuyện gì thi anh có thể nghe kịp thời xử lý.

Nguyễn Du Du nhìn một đống thức ăn và quyết định bắt đầu với món trứng xào cà chua đơn giản nhất.

Cô nhớ lại những bước làm trứng xào cà chua của người giúp việc trong nhà, cảm thấy có chút mơ hồ, dứt khoát lấy điện thoại ra, lên mạng tìm kiếm công thức.

“Ừm, trước tiên băm hành lá, cho cà chua đã thái vào xào…”

Nguyễn Du Du cắt cà chua thành mấy miếng lớn, thái một chút hành lá, cô rất cẩn thận, không cắt vào tay mình.

Đặt chảo lên bếp gas, cô vặn nút bếp, âm thanh “zizizizi” phát ra, nhưng không có lửa bốc lên.

Nguyễn Du Du cảm thấy có chút kỳ quái, cô thấy người giúp việc trong nhà vừa vặn nút đã có lửa, sao lúc này cô lại không làm được chứ?

Thẩm Mộc Bạch ở thư phòng nghe tiếng “zizizizi” kia vang lên hơn nửa ngày, rốt cục nhịn không được đi đến phòng bếp. Tiểu cô nương má phồng lên, tức giận như một con ếch nhỏ, bàn tay nhỏ bé hận không thể đem nút trên bếp gas vặn đến hỏng.

Thấy anh đi đến, con ếch nhỏ thẳng thừng chỉ trích: “Bếp gas của nhà anh hỏng rồi! Không có lửa gì cả!”

Thẩm Mộc Bạch liếc mắt nhìn thấy cà chua cô cắt, những miếng cà chua cắt không đều nhau, trên điện thoại di động một bên còn hiển thị cách làm món trứng xào cà chua, trong lòng anh nhất thời dâng lên một cỗ dự cảm không lành, gật gật đầu: “Đúng vậy, chắc là hỏng rồi, em không cần làm nữa.”

Nguyễn Du Du thở phì phò “hừ” một tiếng, suy nghĩ một chút, lại cầm điện thoại di động bắt đầu tìm kiếm cách bật bếp gas, đọc một lát như được khai sáng: “Ha, em biết rồi!”

Cô cầm nút ấn xuống, lại xoay nửa vòng, ngọn lửa màu xanh “phụt” một cái bốc lên.

Nguyễn Du Du liếc nhìn Thẩm Mộc Bạch một cái: “Anh cái gì cũng không biết, mau đi ra ngoài đi, đừng cản trở em nấu ăn. “

Thẩm Mộc Bạch nhìn những miếng cà chua lớn nhỏ kia, do dự một chút, nhưng vẫn không nói gì, lại trở lại thư phòng, chỉ là bây giờ anh rất tập trung lắng nghe âm thanh phát ra từ phòng bếp.

Mơ hồ có mùi thơm của hoa lá bay tới, Thẩm Mộc Bạch vừa mới thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe thấy một tiếng thét chói tai, trong lòng anh trầm xuống, nhanh chóng lao ra khỏi thư phòng, chân dài hai bước tiến vào phòng bếp, chỉ thấy chảo xào đã lật đổ ở một bên, dầu bên trong chảy lên mặt bàn, mấy khối cà chua đỏ tươi dính chặt ở đáy nồi, ngọn lửa màu lam của bếp gas vẫn đang cháy hừng hực.

Anh vội vã tắt lửa và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Hai tay Nguyễn Du Du giấu sau lưng, cánh môi có chút trắng bệch: “Không sao đâu, anh ra ngoài trước đi.”

Thẩm Mộc Bạch nheo mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đột nhiên cánh tay dài duỗi ra, đem tay cô từ sau lưng kéo ra, mu bàn tay bên trái có mấy chấm đỏ, mu bàn tay bên phải bị bỏng một mảng to bằng đồng xu, vừa đỏ vừa sưng.

“Còn nói không sao!” Thẩm Mộc Bạch kéo cô đến bên cạnh bồn rửa chén, nắm tay cô ấy vươn đến dưới vòi nước, để nước chảy trực tiếp qua chỗ bị bỏng kia: “Không được làm gì, phải để yên đây năm phút.”

Anh mở tủ lạnh ra, đem tất cả các viên đá bên trong tủ lạnh ra ném vào một cái chậu, lại đổ thêm nước chậu, ấn hai tay Nguyễn Du Du vào nước đá: “Ngâm đi.”

Nước lạnh làm giảm bớt sự đau đớn trên mu bàn tay, Nguyễn Du Du nhìn mặt bàn một mớ hỗn độn, ảo não nhíu mày.

Rõ ràng cô làm theo công thức trên mạng, nhưng khi cho miếng cà chua vào chảo, dầu đột nhiên văng lên, đầu tiên là văng lên tay trái, làm xuất hiện mấy vết bỏng đỏ. Cô cuống quýt rút tay, lại đụng phải tay cầm của chảo xào, không chỉ làm chảo xào rơi xuống, tay phải cũng bị bỏng theo.

Nguyễn Du Du cảm thấy không ổn, vụng trộm nhìn sắc mặt của Thẩm Mộc Bạch.

Anh cúi đầu, ánh đèn trắng lạnh trong phòng bếp chiếu lên đỉnh đầu anh, mái tóc ngắn đen nhánh như có một vầng hào quang, sống mũi cao thẳng phủ bóng trên khuôn mặt trắng nõn, khóe môi mỏng mím lại, ánh mắt đen nhánh nhìn chằm chằm bàn tay đang ngâm trong nước đá của cô,

“Ách, vừa rồi… lúc đó là ngoài ý muốn.” Nguyễn Du Du có chút không đủ sức lực: “Lát nữa em sẽ cẩn thận hơn.”

“Đợi lát nữa em còn muốn tiếp tục làm sao?” Giọng nói của anh rất nhẹ, giống như một câu hỏi nhẹ nhàng.

Nguyễn Du Du lại không khỏi cảm thấy hổ thẹn: “Em cảm thấy….. Không vấn đề gì.”

“A, vậy trước tiên em nói cho anh biết cách làm món tôm hấp bún tỏi?”

Nguyễn Du Du nhất thời lo lắng: “Quá đơn giản, xé vỏ tôm ra, ném vào chảo dầu vào xào chín, cho tỏi vào là được rồi.”

Thẩm Mộc Bạch cũng không biết tôm hấp bún tỏi làm như thế nào, nhưng khi nghe những bước cô nói luôn cảm thấy chỗ nào đó không thích hợp, anh lại hỏi: “Vậy cá hấp làm như thế nào?”

Nguyễn Du Du lắc lắc đầu nhỏ: “Cái này càng dễ hơn, cho con cá ra đĩa, cho hành tỏi và gia vị, sau đó cho vào nồi hấp chín là được rồi!”

Thẩm Mộc Bạch nhìn con cá hoàn toàn chưa qua xử lý kia, rốt cục hiểu được là có chỗ nào không thích hợp, anh nhẹ giọng hỏi: “Du Du, vậy cá liền trực tiếp hấp sao? Không cần phải xử lý trước sao?”

“Xử lý cái gì?” Mắt hạnh xinh đẹp của Nguyễn Du Du trợn to, khó hiểu hỏi: “Không phải cá đã chết rồi sao?”

Thẩm Mộc Bạch nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, vô cùng nghiêm túc nói: “Anh nghĩ rằng con cá kia phải được làm sạch, cạo vẩy, lấy hết nội tạng ra.”

“A?!” Nguyễn Du Du kinh ngạc chớp chớp mắt: “Có phải vậy không? Tôi biết cạo vẩy và moi nội tạng.”

Đôi mắt của Thẩm Mộc lẳng lặng nhìn chằm chằm mặt cô, vẻ mặt của cô cũng không giống nói dối. Những biểu hiện bây giờ của cô giống như một đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng chưa biết cực khổ nhân gian là gì, cô thật sự là Nguyễn Du Du nghèo túng kia sao?

Nguyễn Du Du cuối cùng vẫn không quá tin tưởng, quyết định tự mình lên mạng tra cách làm cá hấp: “Em tra mạng đã. “

Cô rút tay ra khỏi chậu nước đá, Thẩm Mộc Bạch nhanh tay nhanh mắt ấn tấy cô trở về: “Phải ngâm đủ năm phút.”

Thẩm Mộc Bạch cầm điện thoại di động của cô tới, tự mình tra mấy công thức làm cá hấp, giơ điện thoại di động đặt trước mặt Nguyễn Du Du.

“Ách… Quả nhiên là phải moi nội tạng.” Nguyễn Du Du buồn rầu cau mày, “Cái này phải làm như thế nào a, trên công thức nấu ăn không nói.”

Thẩm Mộc Bạch lại tra cách làm tôm hấp bún tỏi cho cô xem, mặt Nguyễn Du Du đều nhăn lại: “Chỉ tôm, là có ý gì? Chỉ tôm ở đâu?”

Thẩm Mộc Bạch đem điện thoại di động của cô đặt sang một bên, ngón tay thon dài trắng nõn cầm bả vai cô, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt cô, vô cùng trịnh trọng nói: “Du Du, sau này em không cần phải nấu cơm.”

Mắt thấy thời gian đã muộn, bụng Nguyễn Du Du cũng đang đói, phỏng chừng chờ cô chuẩn bị xong bữa cơm này thì hai người đều chết vì đói. Cô tiếc nuối mím môi: “Được rồi,em sẽ không nấu bữa cơm hôm nay nữa.”

Thẩm Mộc Bạch không thèm đếm xỉa gì lời nói của cô, trực tiếp gọi điện thoại: “Phái người đưa mấy món ăn tới đây, ừm, muốn tôm hấp bún tỏi.”

Ánh mắt anh lạnh lẽo quét qua Nguyễn Du Du, Nguyễn Du Du chột dạ dời ánh mắt.

“Thêm một con cá hấp.”

Nguyễn Du Du xấu hổ cúi đầu.

“Thêm sườn chua ngọt, trứng xào cà chua, đu đủ sữa dừa đông lạnh.”

Cái đầu nhỏ nhắn của Nguyễn Du Du xấu hổ đến mức sắp dí sát vào chậu nước.

Tác giả có lời muốn nói: Giải thích lý do tại sao Du Du không biết xử lý tôm, cá: cô ấy chỉ lén vào nhà bếp sau khi ngửi thấy mùi thơm ở trong bếp, lúc đó công việc sơ chế đã được hoàn thành nên cô ấy chỉ thấy quá trình nấu.

(1) Tôm hấp bún tỏi

(2) Đu đủ sữa dừa đông lạnh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK