Editor: Vincent
Beta: Rabbit
Ăn tối xong, Nguyễn Du Du và Thẩm Mộc Bạch ngồi cùng ông nội Thẩm trong phòng khách một lát.
Thẩm lão gia bệnh nặng mới khỏi, tinh thần vẫn chưa minh mẫn, ăn cơm xong lại càng dễ mệt mỏi, ba người tán gẫu vài câu, chỉ chốc lát sau ông liền buồn ngủ.
Nguyễn Du Du và Thẩm Mộc Bạch đỡ ông đi dạo hai vòng trong phòng khách, coi như là tiêu cơm sau bữa ăn, lúc sau mới đưa ông về phòng ngủ.
Hai người cùng nhau lên lầu, Nguyễn Du Du thở dài: “Đáng tiếc, tôi quên không mang theo toán cao cấp và môn Anh tới nên chắc tối nay không thể học thêm được.” Cô không ngờ hôm nay ông nội sẽ xuất viện, càng không nghĩ tới sẽ ở đây qua đêm.
“Du Du thật sự rất ham học.” Thẩm Mộc Bạch thuận miệng khen ngợi cô một câu, anh đề nghị: “Du Du xem phim tiếng Anh đi, xem như luyện nghe một chút.”
Mắt Nguyễn Du Du sáng lên, hưng phấn dừng bước: “Gần đây có rạp chiếu phim không? Tuyệt vời, em đã lâu không được đến rạp chiếu phim để xem một bộ phim! Bây giờ có kịp mua vé không?”
Thẩm Mộc Bạch: “… Không, ở nhà có phòng chiếu phim và có rất nhiều đĩa CD.”
Nguyễn Du Du thất vọng “Ồ” một tiếng, xem phim ở nhà mình không có gì lạ, trước kia cô cũng thường xuyên làm như vậy.
Thấy cô gái nhỏ lập tức trở nên uể oải, giống như một con mèo con đòi cá khô nhưng lại bị chủ nhân tàn nhẫn cự tuyệt, Thẩm Mộc Bạch có chút không đành lòng: “Nơi này là ngoại ô, rạp chiếu phim tương đối xa, nếu em muốn đi, chờ chúng ta về nhà rồi đi sau.”
“Thật sao?” Nguyễn Du Du lập tức lại cao hứng: “Vậy Thẩm tiên sinh thích xem cái gì? Em nghe nói có thể mua vé trực tuyến trước để chọn chỗ ngồi, chúng ta nên chọn hàng đầu hay hàng giữa?”
Thẩm Mộc Bạch: “…”
Ý của anh là khi trở về thành phố cô có thể tự đi xem phim vì ở thành phố rất nhiều rạp chiếu phim, bất cứ lúc nào đi cũng được, chứ không phải nói anh sẽ đi cùng cô.
Nhưng nhìn đôi mắt lấp lánh của cô, anh đột nhiên không đành lòng nói ra những lời đả kích quá.
“…… Chọn hàng giữa đi, anh xem cái gì cũng được, Du Du chọn thứ mình thích là được.” Thẩm Mộc Bạch cũng không biết tại sao mình lại đồng ý đi rạp chiếu phim, việc này đối với anh mà nói đều là chuyện đã lâu rồi.
Nguyễn Du Du nhảy lên bậc thang, Thẩm Mộc Bạch đặc biệt đi phía sau cô, miễn cho cô không cẩn thận lăn xuống cầu thang.
“Vậy tối nay chúng ta tùy tiện xem một bộ phim đi. Nhân tiện, em nghe nói xem phim phải ăn bỏng ngô mới có cảm giác.”
Nguyễn Du Du xoay người nhìn Thẩm Mộc Bạch, bậc thang cô đứng cao hơn anh một bậc, từ góc độ gần như hoàn hảo này, Nguyễn Du Du phát hiện mũi Thẩm Mộc Bạch đặc biệt thẳng, lông mi vừa dài vừa dày, được ánh đèn chiếu rọi lên để lại bóng nhàn nhạt dưới mí mắt. Đôi mắt của anh là một màu đen tinh khiết.
“Thẩm tiên sinh, trong nhà có bỏng ngô không?”
Thẩm Mộc Bạch đêm nay cũng không có ý định cùng cô xem phim, ý của anh là cho cô tự mình chọn một bộ phim tiếng Anh để luyện nghe, nhưng nhìn bộ dáng chờ mong của cô, anh ma xui quỷ khiến đáp: “Chắc là có, thỉnh thoảng họ hàng sẽ mang theo con cái đến thăm ông nội, phòng bếp sẽ chuẩn bị chút đồ ăn vặt, anh nhớ là có bỏng ngô.”
Nguyễn Du Du vừa nghe, xoay đầu chuyển hướng xuống cầu thang: “Em vào bếp hỏi một chút!”
Nhà bếp chuẩn bị bắp rang bơ theo yêu cầu của cô, bắp rang bơ được làm nóng bằng lò vi sóng là loại đóng sẵn chỉ cần cho vào lò vi sóng.
Nguyễn Du Du rất hứng thú với chuyện này, dì Phương muốn giúp cô làm món này ngon hơn nhưng đều bị cô từ chối. Cô nghiên cứu hướng dẫn trên bao bì một hồi lâu, đặt túi ở chính giữa lò vi sóng, miệng túi gấp ba lần, hai bên gấp lên trên, chỉnh độ nóng và thời gian rồi ấn bắt đầu.
Bình thường đều cho vào ba bốn phút, nhưng công suất của mỗi lò vi sóng cũng sẽ hơi khác nhau, nhà sản xuất biết điều đó nên đã đặc biệt ghi trên bao bì là nghe thấy âm thanh bộp bộp của bỏng ngô là được.
Ngay từ đầu không hề có động tĩnh gì, rất nhanh liền bắt đầu có những âm thanh đứt quãng vang lên, đến tầm hai, ba phút sau, âm thanh bộp bộp liên vang lên liên tục, nhìn qua cửa lò vi sóng có thể thấy túi đã hoàn toàn phồng lên.
Hương vị ngọt ngào của bơ bay ra, Nguyễn Du Du trông mong nhìn chằm chằm bỏng ngô trong lò vi sóng, nghe thấy tiếng ngô nổ bắt đầu chậm lại, dần dần ba bốn giây mới có tiếng, chắc là gần hoàn thành rồi, vừa vặn thời gian cũng đã đi hết.
Lấy bỏng ngô phồng thành một túi lớn ra, cẩn thận xé mở miệng túi, một cỗ hơi nóng cùng vị ngọt ngào trào ra.
Nguyễn Du Du đổ từng hạt bỏng ngô trắng tinh vào bát tô đã chuẩn bị trước, dùng sức lắc vài cái, để những hạt bỏng dính chặt vào nhau đều tản ra.
Thẩm Mộc Bạch dựa vào cửa phòng bếp, nhìn cô gái nhỏ cười rạng rỡ, cũng không để ý bổng ngô còn đang nóng liền nhét một viên vào miệng.
Làm xong cô dọn dẹp nhà bếp bị mình làm cho lộn xộn rồi ôm bỏng ngô đi về phía anh: “Thẩm tiên sinh, bỏng ngô đã chuẩn bị xong, chúng ta đi xem phim thôi.”
Nguyễn Du Du không dám xem phim kinh dị, cũng không thích phim quá bi thương, phim hành động thì lời thoại quá ít, không có lợi cho việc luyện nghe, cuối cùng cô chọn một bộ phim hài.
Trên tường phòng chiếu treo một màn hình lớn to bằng bức tường, Thẩm Mộc Bạch điều chỉnh lại máy chiếu chiếu, ấn phát.
Hai chiếc ghế sô pha nhỏ dành cho hai người, Nguyễn Du Du gác chân sang một bên, đôi chân dài Thẩm Mộc Bạch lười biếng vắt lên nhau, ngồi ở bên kia, một bát bỏng ngô đặt ở giữa.
Khả năng nghe của Nguyễn Du Du còn lâu mới đủ để cô nghe hiểu hết tất cả các cuộc đối thoại, cũng may là phim hài, cốt truyện cũng có thể hiểu được một cách đại khái.
Thẩm Mộc Bạch thấy cô “răng rắc” cắn bỏng ngô, thỉnh thoảng phát ra những tiếng động ngớ ngẩn, bộ dáng đặc biệt nhập tâm, khóe miệng anh không khỏi giật giật.
Thấy cô ăn ngon lành, Thẩm Mộc Bạch cũng bốc hai viên, vị bơ có chút nặng, vị ngọt của đường lan ra trong miệng. Để nguội một chút, chính là thời điểm ngon nhất để ăn.
Bất tri bất giác, Thẩm Mộc Bạch cũng ăn không ít.
Ngón tay anh thò vào bát tô đựng bỏng ngô, bất ngờ lại chạm vào ngón tay cô.
Mảnh mai, mềm mại và ấm áp.
Thẩm Mộc Bạch sửng sốt.
Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể
Ngay khi ngón tay anh vừa chạm vào, cô gái nhỏ dường như hoàn toàn không phát hiện, cô nhét hai miếng bỏng ngô vào miệng, hai má phồng lên nhai vài cái, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn anh.
Mặc dù cái gì cũng chưa làm nhưng Thẩm Mộc Bạch lại không hiểu tại sao mình có chút chột dạ, vừa định nói đây chỉ là trùng hợp, chợt nghe thấy Nguyễn Du Du hỏi: “Tại sao người đàn ông kia lại rời khỏi trấn nhỏ?”
Thì ra là đoạn này hơi phức tạp một chút, cô không hiểu.
Thẩm Mộc Bạch không đặt nhiều tâm tư vào bộ phim, nhưng anh là học sinh xuất sắc của một trường nằm trong khối Ivy League danh giá, tiếng anh đối với anh mà nói tựa như tiếng mẹ đẻ rất quen thuộc và tự nhiên. Anh giải thích một cách thản nhiên.
“À.” Nguyễn Du Du hiểu ra, quay đầu tiếp tục xem bộ phim.
Bộ phim chưa đầy một tiếng rưỡi, khi chiếu xong cũng vừa lúc bát bỏng ngô cũng hết.
Nguyễn Du Du và Thẩm Mộc Bạch dọn dẹp phòng một chút rồi hai người cùng nhau trở về phòng ngủ.
Trên đường đi Nguyễn Du Du cảm thấy bình thường, hỏi anh mấy câu liên quan đến tiếng Anh nhưng khi bước vào phòng ngủ, nhìn thấy bộ chăn ga màu đỏ kia cô bắt đầu không được tự nhiên.
“Nếu không thì em ngủ trên sô pha?” Nguyễn Du Du ngồi trên chiếc sô pha đôi, lo lắng hỏi.
Thẩm Mộc Bạch nhìn thoáng qua chiếc sô pha ở góc phòng, nếu không tính tay vịn ghế thì chiếc ghế dài khoảng một mét, anh tuyệt đối không ngủ được. Còn cô tuy rằng nhỏ nhắn nhưng chắc sẽ không thoải mái, ngủ trên sô pha này một đêm ngày mai chắc chắn eo đau lưng mỏi.
“Ngủ trên giường.” Anh liếc mắt nhìn Nguyễn Du Du một cái, gò má cô đỏ hồng, hai mắt rung rung, đầu ngón tay mảnh khảnh vô thức nắm chặt tay vịn sô pha: “Yên tâm, anh sẽ không làm gì đâu.”
Thấy cô thở phào nhẹ nhõm, ngay cả sống lưng thẳng tắp cũng hơi trùng xuống, Thẩm Mộc Bạch có chút buồn cười, anh đi đến tủ quần áo lấy một bộ đồ ngủ.
Nguyễn Du Du cho rằng anh muốn thay quần áo, lại trở nên khẩn trương, bàn tay nhỏ bé trắng nõn giơ lên ôm chặt hai mắt.
Tuy nhiên không nghe được tiếng sột soạt, ngược lại cửa phòng tắm vang lên một tiếng.
Ngón tay lặng lẽ mở ra một khe hở, Nguyễn Du Du híp mắt nhìn trộm từ khe hở, phát hiện trong phòng không có bóng dáng của Thẩm Mộc Bạch, còn phòng tắm truyền đến tiếng nước.
Anh đi vào phòng tắm với bộ đồ ngủ trên tay.
Toàn thân Nguyễn Du Du buông lỏng, nằm trên sofa, lấy điện thoại di động ra bắt đầu lên mạng. Cô lục lọi bộ phim hài vừa xem, lướt xem bình luận của mọi người, từ đó có thể hiển hơn về nội dung phim.
Trong lúc đang đọc bình luận, bất tri bất giác thời gian trôi qua, mãi đến khi nghe thấy tiếng máy sấy tóc truyền ra từ trong phòng tắm, Nguyễn Du Du mới giật mình nhận ra Thẩm Mộc Bạch đã tắm rửa xong.
Cô ngồi bật dậy, cất điện thoại di động đi, trên bàn trà còn đang bày bốn tấm ngọc bài cô chọn ra, Nguyễn Du Du cầm ngọc bài đi tới bên giường, chuẩn bị cất ngọc bài vào trong tủ đầu giường trước.
Trong tủ đầu giường trống rỗng, chỉ có một cái hộp hình vuông tinh xảo, trong hộp là những túi nhỏ xếp thẳng hàng.
Cái túi nhỏ vuông vuông, mỗi cái không quá ba bốn cm, giống như túi trà dựng thẳng đứng đầy hộp.
Nguyễn Du Du tò mò cầm một cái ra, bao bì sặc sỡ, túi mỏng, có một vòng tròn hơi nhô lên, ngửi không có mùi, quá mỏng, cảm giác cũng không giống như có thể ăn được.
Nhéo hai cái cũng không nghĩ ra đây là cái gì, Nguyễn Du Du lật ra phía sau bao bì nhìn kỹ lời hướng dẫn.
Thẩm Mộc Bạch sấy khô tóc đi ra liền phát hiện tiểu cô nương đang ngồi ở đầu giường, trong tay cầm bao cao su, lật qua lật lại vừa bóp vừa ngửi, giống như không hiểu rõ, lại nhìn hướng dẫn trên bao bì.
Cô giống như một con mèo con tò mò, đôi mắt tròn trịa tràn đầy nghi hoặc nhìn tới ngó lui, khuôn mặt nhỏ nhắn kia chậm rãi đỏ lên, lông mi thật dài run rẩy giống như cánh bướm, hoảng sợ khẽ rung lên vài cái
Cô vừa nhấc mắt lên thì phát hiện Thẩm Mộc Bạch đang nhìn mình, giống như là bị bỏng, lập tức ném bao cao su vào tủ đầu giường, phanh một tiếng đóng ngăn kéo, nhảy dựng lên vọt tới bên cạnh tủ quần áo, suýt nữa vấp ngã, bối rối lấy một bộ đồ ngủ, bỏ lại một câu “Em đi tắm” liền vọt vào phòng tắm.
Thẩm Mộc Bạch thấy cô xấu hổ thành như vậy, cúi đầu nở nụ cười một tiếng, đi đến bên giường mở tủ đầu giường ra nhìn thoáng qua, ngoại trừ bốn tấm ngọc bài của cô, còn có một cái hộp bao cao su, sắp xếp chỉnh tề, dĩ nhiên vẫn là đủ loại.
Ngón tay thon dài nhéo nhéo cái bao Nguyễn Du Du tùy ý ném vào, liếc mắt một cái: “Chậc, siêu mỏng…”
Đem túi nhỏ nhét vào hộp, đẩy vào chỗ sâu nhất trong ngăn kéo. Thẩm Mộc bạch nhếch khóe môi, tựa vào đầu giường cầm lấy điện thoại di động trả lời tin nhắn công việc.