Edit: Vy
Beta: Laune
Nguyễn Du Du lấy thẻ ngọc bích và bắt đầu khắc một lá bùa bình an cho Thẩm Mộc Bạch.
Cô muốn làm lá bùa bình an này càng nhanh càng tốt, tivi cũng không nhìn, di động cũng không chơi. Mỗi buổi tối học bổ túc xong, liền ngồi đối diện Thẩm Mộc Bạch, cầm một con dao nhỏ và cẩn thận điêu khắc.
Thẩm Mộc Bạch mở máy tính xách tay ra, đặt những ngón tay thon dài của mình lên bàn phím, nhưng đôi mắt đen của anh lại rơi trên người Nguyễn Du Du.
Cô gái nhỏ mỗi lần khắc lên tấm bảng ngọc đều rất nghiêm túc, có lẽ là vì tấm ngọc bội này là thứ cô luôn mong muốn và không thể khắc hỏng, lần này vẻ mặt của cô tập trung hơn lần trước, với đôi mắt tròn long lanh không chớp mắt, ngón tay trắng nõn mỏng manh cầm chắc con dao khắc, đôi môi hồng hào căng mọng khẽ mím lại.
Thẩm Mộc Bạch không biết tại sao cô lại cho rằng mình cần một chiếc bùa hộ mệnh, hơn thế nữa lại là một chiếc bùa hộ mệnh “mạnh nhất”, nhưng cô gái nhỏ lo lắng cho anh như vậy, rõ ràng là đem anh để trong lòng, Thẩm Mộc Bạch rất thỏa mãn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Khi Cà Chớn Gặp Cà Chua
2. Trọng Sinh Chi Đăng Phao Sửu Tiểu Áp
3. Em Không Biết
4. Thế Giới Của Hắn Là Một Màu Hồng
=====================================
Nguyễn Du Du rất vội, nhưng con dao khắc dưới tay cô lại không thể nhanh. Tấm ngọc bích này rất hiếm, cô không được làm hỏng. May mắn thay, cô đã khắc xong hai mảng ngọc bích và tìm ra vẻ đẹp bên trong của nó. Cuối cùng thì cô cũng đã hoàn thành thẻ ngọc bích trước ngày Quốc Khánh.
Sau khi may một sợi dây da trắng và buộc thẻ ngọc vào, Nguyễn Du Du vui vẻ đưa nó cho Thẩm Mộc Bạch.
“Thẩm tiên sinh, xem này! Em làm xong rồi!”
Thẩm Mộc Bạch đặt cuốn sách trên tay xuống và ngẩng đầu lên.
Nguyễn Du Du hai tay cầm viên ngọc bích đưa tới, lòng bàn tay trắng nõn mềm mại còn tinh xảo hơn cả ngọc bích, đôi mắt long lanh xinh đẹp vui mừng nhìn anh.
Thẩm Mộc Bạch cầm lấy ngọc bội xem kỹ, nói thật là anh không thể thấy cái này tốt hơn cái trước như thế nào, nhưng cô khẳng định cái này là tốt nhất, vì vậy anh sẽ đeo nó vào.
Thẩm Mộc Bạch đặt thẻ ngọc lên bàn, ngón tay mảnh khảnh bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của mình.
“Anh, anh làm gì vậy?” Nguyễn Du Du mở to mắt, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt bắt đầu mông lung, cô nhìn xuống đất rồi nhìn cái bàn, ánh mắt lại nhìn về phía ngực anh.
Thẩm Mộc Bạch buồn cười nhìn cô, “Đương nhiên là muốn đổi sang thẻ ngọc bích mới rồi, Du Du, em… đang nghĩ gì vậy?”
“Ừmm… em, em cũng nghĩ vậy!” Nguyễn Du Du có chút áy náy tránh khỏi ánh mắt của Thẩm Mộc Bạch.
“Vậy thì Du Du giúp anh đeo vào đi.” Thẩm Mộc Bạch nới cổ áo sơ mi ra sau một chút, để lộ đầu nối trên sợi dây da màu trắng.
Làn da của Thẩm Mộc Bạch tương đối trắng, đường vân rõ ràng, Nguyễn Du Du cẩn thận cầm sợi dây da, nhưng ngón tay vẫn chạm vào làn da săn chắc và mịn màng của anh.
Thẩm Mộc Bạch cảm nhận được ngón tay cô gái nhỏ cọ vào cổ mình vài cái, cảm giác ngứa ngáy khó tả. Chờ cô đổi thẻ ngọc xong, anh cầm lấy tay cô bóp nhẹ vào lòng bàn tay mềm mại, một lát sau, anh hỏi bằng một giọng nói trầm thấp, “Du Du, em muốn đi đâu vào ngày Quốc Khánh?”
Lễ Quốc Khánh được nghỉ bảy ngày, Nguyễn Du Du đã hẹn Chử Viện đến thăm cô ấy vào ngày cuối cùng, buổi tối ngủ lại ở nhà Chử Viện, ngày hôm sau hai người cùng nhau đi học, thế nên còn sáu ngày rảnh rỗi.
“Em muốn đi công viên giải trí!”
“Công viên giải trí?”
“Đúng vậy, em vẫn chưa đến đó, chúng ta đi chơi nhé?” Nguyễn Du Du chớp đôi hàng mi dài, dùng đôi mắt đen tròn nhìn Thẩm Mộc Bạch, giống như một con mèo nhỏ đang chờ chủ nhân của nó cho cá khô.
Thẩm Mộc Bạch cảm thấy tính khí của mình cách công viên giải trí cả một dải ngân hà, nhưng khi cô gái nhỏ nhìn anh như thế này, anh không thể nào từ chối.
……
Vào ngày Quốc khánh, hai người đến gặp ông nội trước, Thẩm Mộc Dương cũng tới.
Nghe nói ngày mai hai người sẽ đến công viên giải trí chơi, đôi mắt đào hoa của Thẩm Mộc Dương sáng lấp lánh, “Em cũng muốn đi!”
Ông cụ liếc xéo anh một cái, “Định làm gì?” Cháu trai và cháu dâu cùng nhau đi chơi để bồi dưỡng tình cảm, tiểu tử này đi theo chỉ để cản đường.
Thẩm Mộc Dương tỉnh táo lại, nhớ tới lần trước hai người nắm tay trên núi, vội vàng xua tay: “Em không đi nữa!”
Không nghĩ tới Thẩm Mộc Bạch liếc mắt nhìn anh, “Được thôi, sáng mai chúng ta cùng nhau đi chơi.”
Thẩm Mộc Dương ngây thơ nghĩ rằng anh trai có chị dâu không quên em trai liền đi ngủ một giấc thoải mái.
Ngày hôm sau Thẩm Mộc Dương ngồi trên xe Thẩm Mộc Bạch đến công viên giải trí.
Dọc đường đi nhìn xe cộ chậm chạp di chuyển, Thẩm Mộc Dương trong lòng có linh cảm không tốt, khi đến công viên giải trí, linh cảm này thật sự trở thành sự thật.
“Fuck! Đây là nơi mà tất cả những người Yến Thành đến à?” Thẩm Mộc Dương nhìn chằm chằm khu vui chơi đông đúc mà há hốc mồm.
Nguyễn Du Du cũng rất ngạc nhiên, cô chưa từng đến công viên giải trí bao giờ, nhưng xem trên tivi, chắc chắn không có nhiều người như vậy.
Thẩm Mộc Bạch mua ba vé trọn gói, cho phép trải nghiệm tất cả các trò chơi, anh xoa đầu Nguyễn Du Du “Du Du, em muốn chơi trò gì trước?”
“Tàu lượn siêu tốc!” Nguyễn Du Du mặc kệ bao nhiêu người, thì tàu lượn là thứ mà cô đã muốn chơi từ lâu, đây là một trò chơi kinh điển trong các công viên giải trí.
Thẩm Mộc Bạch đá vào chân Thẩm Mộc Dương, “Đi xếp hàng.”
Thẩm Mộc Dương muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn về phía Nguyễn Du Du rồi ngậm miệng lại, ngoan ngoãn đi về phía sau xếp hàng. Khi anh chờ xếp hàng gần đến thì Thẩm Mộc Bạch đã mang Nguyễn Du Du đến và đẩy anh ra khỏi hàng, “Đi xếp hàng tiếp theo.”
“Tiếp theo, tiếp theo… cái gì?” Thẩm Mộc Dương trong lòng dự cảm bất thường mãnh liệt.
Thẩm Mộc Bạch nhìn Nguyễn Du Du với đôi mắt dịu dàng, khóe môi mỏng nở một nụ cười nhẹ, “Du Du, em muốn chơi trò gì tiếp theo?”
“Tàu hải tặc?” Nguyễn Du Du nhìn thông tin trên bao bì mà nói ra tên trò chơi.
Thẩm Mộc Bạch lại đá vào chân Thẩm Mộc Dương, “Có nghe thấy không? Tàu hải tặc.”
“Không phải đâu anh.., anh đối với em trai của mình như thế này sao?” Thẩm Mộc Dương rốt cuộc hiểu được tại sao anh trai lại cho mình đi theo, vì người quá đông mang theo anh để xếp hàng, anh muốn khóc, làm sao bây giờ….
Thẩm Mộc Bạch khẽ liếc nhìn Thẩm Mộc Dương một cái, “Du Du chưa bao giờ đến công viên giải trí, còn em đã đến đây bao nhiêu lần rồi?”.
Anh đã đến đây rất nhiều lần, và anh trai đã đưa anh đến đây khi anh còn nhỏ.
Thẩm Mộc Dương ngoan ngoãn mà đi đến hàng tiếp theo xếp hàng.
Nguyễn Du Du ban đầu có chút băn khoăn, nhưng khi cô ngồi xuống, cô phấn khích đến mức quên hết mọi chuyện. Cô cố ý ngồi hàng ghế đầu tiên, Thẩm Mộc Bạch cẩn thận kiểm tra dây an toàn của cô, sau đó chậm rãi thắt dây an toàn cho mình.
Khi mới bắt đầu, tàu lượn rất chậm, sau khi đi thẳng được vài mét, nó bắt đầu di chuyển lên từ từ, thấy mình càng lúc càng cao so với mặt đất, Nguyễn Du Du biết rằng cô sắp lao xuống thì đôi mắt của cô lấp lánh đầy sự phấn khích, Thẩm Mộc Bạch nhìn cô một cái và cảm thấy rằng đồng tử của cô ấy giãn ra, vừa tối lại vừa sáng.
“Ahhhhh”. Tàu lượn lao xuống, xoay vòng rồi lại chuyển hướng, tóc Nguyễn Du Du bay lên, cô vui vẻ mà la hét.
Tàu lượn siêu tốc rất thú vị, nhưng thời gian lại rất ngắn, sau khi Nguyễn Du Du xuống tàu cô vẫn có chút chưa thỏa mãn.
Thẩm Mộc Bạch vốn là lo lắng cô sẽ sợ hãi, nhưng không ngờ sắc mặt lại đỏ lên vì phấn khích, tựa như không đành lòng.
Từ xa, Thẩm Mộc Dương vẫn chưa đến, Thẩm Mộc Bạch đã kéo Nguyễn Du Du đi nghỉ ngơi dưới bóng cây vài phút, sau đó đi qua tàu hải tặc.
Thẩm Mộc Dương ngoan ngoãn nhường vị trí, rất lễ phép hỏi: “Chị dâu nhỏ, tiếp theo chúng ta chơi trò gì?”
……
Có Thẩm Mộc Dương giúp xếp hàng, Nguyễn Du Du chơi rất thuận lợi. Trò chơi cuối cùng cô chọn là trò chơi kinh điển trong số các trò chơi kinh điển – vòng đu quay.
Chiếc hộp trong suốt có thể nhìn tứ phía từ bên ngoài mà không gặp bất cứ vật cản nào, khi vòng đu quay càng lúc càng cao, dần dần có thể nhìn thấy rõ toàn bộ khu vui chơi.
Nguyễn Du Du cầm trong tay một cây kẹo bông gòn, nó trắng mịn như mây, cô mỉm cười và nâng cây kẹo bông gòn đến bên cạnh Thẩm Mộc Bạch, “Anh Thẩm, nhìn này, như anh đang ở trên mây vậy.”
Giọng cô nhẹ nhàng, mềm mại hơn cả kẹo bông gòn.
Thẩm Mộc Bạch nghiêng đầu, cắn một miếng kẹo bông gòn, cười như không cười hỏi: “Du Du, sao lại ngọt thế?”
Nguyễn Du Du sững sờ trong giây lát, không nói lời nào, giống như nói rằng kẹo bông gòn rất ngọt và cô cũng rất ngọt ngào.
Nguyễn Du Du hơi đỏ mặt, cắn một bên miếng kẹo bông gòn, mím môi cười.
……
Lễ Quốc khánh, đông đúc người ở khắp mọi nơi, Nguyễn Du Du đã hiểu đông đúc là như thế nào sau khi đến công viên giải trí.
Tiếp đó, bọn họ ở chơi với ông nội hai ngày, Triệu Húc Phong lại mời bọn họ đến câu lạc bộ chơi.
Thẩm Mộc Bạch đang suy nghĩ về vết thương trên trán của Triệu Húc Phong, và Nguyễn Du Du cũng muốn gặp anh ta, vì vậy hai người lái xe đến câu lạc bộ.
Ngô Trung Trạch và Tống Cẩm Minh cũng ở đó, trán của Triệu Húc Phong gần như đã lành, vết thương đã mờ đôi chút. Nhìn thấy Nguyễn Du Du, Triệu Húc Phong tỏ vẻ hối lỗi, “Du Du, anh làm tay em bị thương, anh xin lỗi.”
“Không đau, chỉ cần xoa bóp, không bao lâu thì sẽ hết thôi.” Nguyễn Du Du đưa tay ra cho Triệu Húc Phong, “Nhìn xem, không còn chút dấu vết nào, nhưng đầu của anh, có còn đau không? “
Triệu Húc Phong gãi gãi đầu: “Không còn đau nữa, cái đó… anh đã làm em sợ rồi sao?”
Nguyễn Du Du mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp cong lên, “Làm sao có thể dễ dàng sợ hãi như vậy, hai ngày trước em còn chơi tàu lượn siêu tốc!”
“Du Du đi công viên giải trí à?” Tống Cẩm Minh hỏi.
“Đúng vậy.” Nguyễn Du Du mỉm cười, “Chúng em đã chơi rất nhiều trò chơi, tàu lượn siêu tốc, tàu cướp biển, lốc xoáy, v.v., cuối cùng cũng là lên đu quay. Có rất nhiều người đi chơi, em chưa từng thấy nhiều người như vậy!”
Tống Cẩm Minh hơi ngạc nhiên, cô nói một tràng dài cùng một lúc với giọng điệu tự nhiên, anh cảm thấy thái độ của Nguyễn Du Du đối với mình đã thay đổi, cô ấy không còn lịch sự và xa cách như trước nữa, nhưng anh thì không biết tại sao.
Thẩm Mộc Bạch mỉm cười xoa đầu, cô gái nhỏ đã thân thiết với người khác, không còn lạnh lùng như trước nữa.
“Nào chúng ta cùng chơi bài đi.” Triệu Húc Phong đề nghị, “Rất hiếm khi bốn người chúng ta đoàn tụ với nhau, Du Du cũng đã biết chơi bài.”
Nguyễn Du Du mắt sáng lên, cô quay lại nhìn Thẩm Mộc Bạch, cô vừa mới học chơi từ lần trước, Thẩm Mộc Bạch phải giúp cô xem bài, cô không thể đánh một mình.
Thẩm Mộc Bạch gật đầu, “Được rồi, ba người đánh bài với Du Du, tôi sẽ xem bài giúp Du Du.”
Vài người đang ngồi bên cạnh chơi mạt chược, Thẩm Mộc Bạch ngồi sau Nguyễn Du Du, cánh tay thản nhiên đặt lên lưng ghế của cô, như thể anh đang ôm cô vào lòng.
Thẩm Mộc Bạch thực sự chỉ đang xem đánh bài, anh không mở miệng đưa ra ý kiến như lần trước và anh đã không nói bất cứ điều gì trong suốt thời gian chơi.
Nguyễn Du Du là một người mới biết chơi, sau khi Triệu Húc Phong bị thương, việc đếm bài không còn tốt như trước, Ngô Trung Trạch và Tống Cẩm Minh đã cố gắng hết sức nhường nhịn, nhưng chíp trước mặt Nguyễn Du Du càng ngày càng ít. Triệu Húc Phong so với cô thì hơn rất nhiều chíp, về cơ bản không thua cũng không thắng.
Ngô Trung Trạch vừa cười vừa rút chíp: “Người ta nói rằng những người mới tập chơi đều có vận may của riêng mình, Du Du, vận may của em… hơi kém một chút.”
Tống Cẩm Minh cũng mỉm cười: “Hôm nay thật hiếm có, cuối cùng tôi cũng có thể giành được tiền từ trong túi của anh Thẩm.”
Triệu Húc Phong nhoẻn miệng cười, “Đừng bắt nạt Du Du nữa, anh Thẩm hãy đến báo thù cho Du Du đi!”
Nguyễn Du Du quay đầu lại, nhìn Thẩm Mộc Bạch đầy tội lỗi, “Anh Thẩm, anh giúp em đánh hai bàn, em đi nghỉ ngơi một lát.”
Nụ cười hiện lên trong đôi mắt đen tuyền của Thẩm Mộc Bạch, xoa đầu Du Du cùng cô đổi chỗ ngồi.
Nguyễn Du Du ngồi ở phía sau quan sát một lúc, Thẩm Mộc Bạch không chút do dự đánh bài, anh biết nên giữ lại quân nào và đánh quân nào.
Những ngón tay dài và mảnh mai của anh có những đốt ngón tay rõ ràng. Anh đang cầm những chíp màu xanh lá cây và trắng, trông đặc biệt đẹp mắt. Anh cũng không căng thẳng như cô, hai chân dài khoanh lại lười biếng dựa vào lưng ghế, tư thế tao nhã ung dung, thoạt nhìn giống như một vị đại công tử cao quý.
Sau một lần chơi, Thẩm Mộc Bạch có nhiều chíp hơn trước mặt anh. “Anh Thẩm, em đi ra ngoài một chút.” Nguyễn Du Du nhẹ nhàng kéo tay áo Thẩm Mộc Bạch.
Thẩm Mộc Bạch quay sang nhìn cô, nói “Được”.
Nguyễn Du Du cầm túi xách và bước ra khỏi phòng bao.
Triệu Húc Phong lấy làm lạ hỏi: “Tại sao khi đi vệ sinh cô ấy lại phải mang theo túi xách?”
Ngô Trung Trạch vỗ vào vai Triệu Húc Phong, “Đừng hỏi nhiều về chuyện con gái.”
Nguyễn Du Du không đi vệ sinh, cô ra khỏi phòng bao, chạy đến nhà hàng ở tầng dưới, lấy thẻ từ trong ví ra và mua một chai Louis XIII, nhét chai rượu to và nặng vào túi, lon ton chạy lên lầu, rồi vào phòng bao.
Nguyễn Du Du sờ vai một chút vì mang chai rượu trong túi hơi nặng, sau này khi Triệu Húc Phong khỏi bệnh, cô sẽ phải để anh ấy trả tiền cho chai rượu này!
Cô quay trở lại chiếc phòng, đặt túi sang một bên như không có chuyện gì xảy ra, rồi ngồi lại bên cạnh Thẩm Mộc Bạch.
“Du Du em có muốn chơi một lúc không?” Thẩm Mộc Bạch hỏi ngược lại cô.
Nhìn thấy chíp trước mặt đã vượt xa ba người kia, Nguyễn Du Du vui vẻ đổi chỗ với Thẩm Mộc Bạch.
Tống Cẩm Minh nói, “Anh Thẩm, ba mẹ em đã yêu cầu em hẹn hò với Chu Dung Dung.”
Nguyễn Du Du sững sờ một lúc, sau đó quay lại thì thấy biểu hiện của Thẩm Mộc Bạch.
Thẩm Mộc Bạch thậm chí không nhúc nhích lông mày, “Cậu muốn gì cũng được, đối với tôi không thành vấn đề, cậu thậm chí có thể cưới cô ấy. Tuy nhiên, với tư cách là anh em, tôi phải nói rằng nhà họ Chu… không xứng đáng với cậu.”
Triệu Húc Phong vỗ bàn, gạt chíp trước mặt xuống, “Tống Cẩm Minh, anh mù rồi, Chu Dung Dung là người như thế nào, người khác không biết, chúng ta có bao nhiêu người biết?”
Ngô Trung Trạch cũng cau mày, “Tống Cẩm Minh, cậu nghĩ như thế nào?”
Tống Cẩm Minh dùng tay đẩy chiếc kính gọng vàng, bình tĩnh tiếp tục chơi bài, “Tôi không biết, tôi đã hai năm không về, tôi không thể làm phiền ba mẹ ngay khi tôi trở về được. Không phải là mọi người không biết về ba mẹ của tôi, họ rất kiên định, nếu tôi không nghe theo sự sắp xếp của họ chính là bất hiếu, ở nước ngoài hai năm kia là sự an bài lớn nhất mà họ dành cho tôi.”
Ngô Trung Trạch nhíu mày, “Quả thực nhà của cậu là phong kiến gia trưởng, dùng tính khí tinh xảo của cậu mới có thể xử lý được. Nếu như là Triệu Húc Phong và tôi, không biết đã chạy trốn bao nhiêu lần rồi.”
Triệu Húc Phong gãi gãi đầu, “Nếu là em, có lẽ sẽ cùng ba mình đánh nhau mất.”
Tống Cẩm Minh nhìn Thẩm Mộc Bạch: “Cho nên, nếu như anh Thẩm không có ý kiến, bên ngoài tôi sẽ liên lạc với Chu Dung Dung, cũng nói chuyện đối phó với ba mẹ cô ấy. Dù sao Chu Dung Dung cũng không có trách nhiệm theo ý mẹ tôi, đôi lúc tôi phải nghe lời bà ấy sắp xếp gặp nhau vài lần.”
“Được thôi, tôi không có ý kiến, sau này cậu cũng không cần hỏi ý kiến của tôi về nhà họ Chu.” Thẩm Mộc Bạch đặt tay lên vai Nguyễn Du Du, ngón cái xoa nhẹ lên bờ vai nhỏ của cô. “Tuy nhiên, nhà họ Chu làm mọi việc không tốt. Cậu phải cẩn thận.”
Đôi mi dài của Nguyễn Du Du chớp chớp hai cái, cô không biết Tống Cẩm Minh đang nghĩ gì, nhưng trong truyện, anh ấy là nam chính, còn Chu Dung Dung là nữ chính….
Kỹ năng chơi bài của Nguyễn Du Du vốn đã tệ, nhưng ngay khi sự việc này ảnh hưởng đến cô, thì cô nhanh chóng mất hết số chíp mà Thẩm Mộc Bạch đã giành được.
Ba người vui mừng khôn xiết, ầm ĩ đòi Thẩm Mộc Bạch trả tiền, “Đây là lần đầu tiên chúng ta có thể giành được tiền của anh Thẩm, anh Thẩm mau đưa tiền đi!”
Nguyễn Du Du đỏ mặt, ánh mắt đảo qua, cô xấu hổ nhìn Thẩm Mộc Bạch.
Thẩm Mộc Bạch buồn cười mà xoa đầu Nguyễn Du Du, mở điện thoại mà gửi phong bì đỏ cho cả ba người.
Sau khi ăn trong hội quán, vài người ngồi trên ghế sô pha và trò chuyện một lúc trước khi về nhà.
Nguyễn Du Du mang túi lên cẩn thận, không dám cử động nhiều vì sợ chai rượu lắc lư sẽ phát ra tiếng động.
Thẩm Mộc Bạch nhìn cô và liếc nhìn về phía phòng ngủ của cô với đôi mắt sâu thẳm, nhưng không nói gì.
…
Khi nghỉ lễ Quốc Khánh còn một ngày, Nguyễn Du Du đã thu dọn đồ đạc từ sáng sớm, vì cô sẽ đến chơi nhà Chử Viện cả ngày, buổi tối sẽ qua đêm ở đó, cô mang theo đồ vệ sinh cá nhân, quần áo, đồ ngủ, bộ sạc điện thoại di động, v.v. Đã xếp vào một túi.
“Du Du, em làm gì có nhiều đồ như vậy?” Thẩm Mộc Bạch xách túi xách lên, nhưng không nặng lắm.
Nguyễn Du Du chưa bao giờ qua đêm ở nhà người khác, và cô chỉ thấy cảnh hai cô gái nằm trên giường nói chuyện tâm sự ở trên tivi thôi. Đến nhà Chử Viện lần này, Chử Viện nói với Nguyễn Du Du rằng trong nhà có phòng cho khách và giường của cô ấy đủ lớn để cô có thể ngủ bất cứ nơi nào cô muốn.
Cô không định ngủ cùng với Chử Viện, nhưng nghĩ có thể vừa nằm vừa nói chuyện đã khiến cô rất cao hứng, “Em đi đến nhà Chử Viện, em trước đó có nói với anh.”
“Đây là quà cho nhà họ Chử?” Thẩm Mộc Bạch cảm thấy không đúng, không nhìn thấy cô gái nhỏ chuẩn bị quà, anh liền giúp cô chuẩn bị. Dù là bạn tốt đi chăng nữa thì đi tay không đến cửa cũng không tốt.
Thẩm Mộc Bạch vừa hỏi như vậy, Nguyễn Du Du mới nhớ ra, đúng rồi, Tống Cẩm Minh đã mang quà đến nhà cũ, cô đến mà chẳng mang gì thì không ổn lắm!
“Phải làm sao bây giờ? Em quên mất quà rồi!” Nguyễn Du Du lo lắng, cô lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian, mới tám giờ sáng, nếu đến trung tâm thương mại hẳn sẽ kịp.
Thẩm Mộc Bạch không muốn nhìn thấy cô lo lắng liền nói, “Anh đã chuẩn bị cho em rồi, nó đang ở trong phòng làm việc, đợi chút lấy đi là được. Cái túi này không phải quà tặng, làm sao lại nặng như vậy?”
“Anh Thẩm, anh thật tốt!” Nguyễn Du Du lập tức từ lo lắng chuyển sang vui mừng, đôi mắt cười cong như mặt trăng lưỡi liềm, “Em…,em trong túi đựng quần áo ngủ, em sẽ ngủ ở nhà Chử Viện một đêm, ngày mai em sẽ cùng Chử Viện đi học.”
Thẩm Mộc Bạch sắc mặt trầm xuống, đôi mắt hẹp và dài nheo lại, giọng nói trầm thấp, bình tĩnh đến mức không thể nghe thấy cảm xúc của anh, nhưng có một dấu vết nguy hiểm không thể giải thích được khiến người ta lạnh sống lưng, “Du Du, em lần trước không nhắc đến việc ngủ lại. “
“Không, không!” Nguyễn Du Du cười gượng, “Cái đó, chính là em đã quên…”
Đôi mắt đen tuyền của Thẩm Mộc Bạch sâu thẳm và không gợn sóng, lặng lẽ nhìn cô mà không nói gì.
Nguyễn Du Du có chút chột dạ, cô đoán rằng Thẩm Mộc Bạch sẽ không đồng ý lời đề nghị của cô qua đêm ở nhà Chử, nên cô giả vờ như đã quên nó, và không định nói cho anh biết nhưng lại không nghĩ rằng chưa ra khỏi cửa đã bị bại lộ. Nhưng cô đã hẹn với Chử Viện rồi, nếu đột nhiên đổi ý sẽ cảm thấy mất mặt.
“Em, em qua đêm ở nhà bạn học cũng không có gì to tát đâu…!” Nguyễn Du Du cẩn thận nhìn Thẩm Mộc Bạch, đôi mắt tròn có chút bi thương, nhẹ giọng lẩm bẩm, “Chử Viện là người bạn tốt đầu tiên của em…… “
“Được rồi.” Thẩm Mộc Bạch quay lại phòng làm việc, lấy ra những món quà đã chuẩn bị sẵn, “Đi thôi, Ngụy Vĩnh đang đợi ở ga ra, để anh ấy đưa em đến đó.”
“Anh Thẩm, anh, anh có đồng ý không?” Nguyễn Du Du nhìn Thẩm Mộc Bạch đầy hoài nghi.
“Đi nào.”
…
Chử gia rất lớn, cỡ biệt thự của ông nội, cha mẹ Chử Viện là người nề nếp, hiền lành và tốt bụng, hỏi cô vài câu rồi Chử Viện đưa cô lên lầu.
“Wow — phòng của cậu thật lớn, lớn hơn phòng của mình.” Nguyễn Du Du ngạc nhiên.
Chử Viện cười đem túi xách đặt xuống một bên, “Đây là ở ngoại ô thành phố, nếu là ở trung tâm thành phố, không có cách nào xây được một căn nhà lớn như này.”
Nguyễn Du Du gật đầu, “Đúng vậy, không có biệt thự nào ở trung tâm thành phố lớn như thế này. Nhà của ông nội Thẩm cũng ở ngoại ô thành phố, phòng ốc cũng lớn đến chết đi được.”
Nguyễn Du Du tham quan phòng quần áo của Chử Viện, có mỹ phẩm và nhiều bộ sưu tập khác nhau. Giữa trưa cô cùng cha mẹ Chử Viện ăn cơm, sau đó ở phòng cho khách ngủ trưa.
Cả một ngày, Thẩm Mộc Bạch cũng chưa gửi cho cô một tin nhắn nào.
Nguyễn Du Du cảm thấy rằng cô có chút nhớ anh.
Ngày cô đi học là lần cô xa Thẩm Mộc Bạch lâu nhất, thường thì lúc này Thẩm Mộc Bạch đã về nhà rồi, mười mấy tiếng đồng hồ cũng không gặp nhau.
Nhưng bây giờ ở Chử gia, cô phải ngủ qua đêm, sáng mai còn phải đi học, đến chiều mai cô mới từ trường trở về.
Nếu như vậy thì cô không thể gặp anh trong hai ngày một đêm.
Tại sao cô có một chút khó chịu nhỉ?
Nguyễn Du Du đang cầm điện thoại, băn khoăn không biết có nên gọi cho Thẩm Mộc Bạch để nghe giọng anh một tí thôi cũng được.
Đang nghĩ có nên gọi cho Thẩm Mộc Bạch hay không thì điện thoại cô đột nhiên vang lên.
Đó là tin nhắn của Thẩm Mộc Bạch: “Du Du, em có biết trong nhà có thuốc đau dạ dày không?”
Nguyễn Du Du giật mình, lập tức gọi điện thoại, “Anh Thẩm, anh đau dạ dày à?”
“Không nghiêm trọng.” Giọng Thẩm Mộc Bạch có vẻ mờ mịt, “Có thể là do buổi trưa chưa ăn.”
“Tại sao buổi trưa không ăn?” Nguyễn Du Du không nghĩ ra tại sao.
“À… do một mình, nên lười ăn thôi.”
“Vậy bây giờ anh cũng không chuẩn bị cơm tối?”
“Dạ dày có chút khó chịu, không muốn ăn. Du Du cùng bạn vui vẻ chơi đi, không cần lo lắng cho anh.”
Sao có thể không lo lắng! Nguyễn Du Du gấp đến độ nhảy cẫng lên, “Em không biết ở nhà có thuốc gì không, em sẽ về nhà ngay!”
“Không cần lo lắng cho anh, Du Du ngủ lại ở nhà bạn đi, đừng vì anh mà ảnh hưởng.” Giọng Thẩm Mộc Bạch yếu ớt nói.
Nguyễn Du Du không quan tâm đến việc ở lại nữa, cô nói chuyện với Chử Viện rồi nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Chử Viện sửng sốt một hồi, sau đó đột nhiên bật cười, ẩn ý vỗ vỗ cánh tay Nguyễn Du Du, “Đừng lo lắng, tớ sẽ nhờ tài xế đưa cậu về nhà.”