• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ngô Diệp Tử

Beta: Hương

Những người đi đến đây đều là người nhà họ Thẩm, nghe nói ông nội xuất viện nên đặc biệt đến thăm.

Thẩm Mộc Bạch giới thiệu từng người cho Nguyễn Du Du, “Đây là chú Đường, dì Thẩm.”

Nguyễn Du Du ngoan ngoãn chào: “Cháu chào chú Đường, chào dì Thẩm.”

Dì Đường bật cười lấy hai lì xì đỏ đưa cho cho Nguyễn Du Du, “Lần đầu tiên gặp mặt, đây là món quà ra mắt của chú dì, mong Du Du không chê.”

Nguyễn Du Du không ngờ còn có màn này, quay đầu nhìn Thẩm Mộc Bạch, thấy Thẩm Mộc Bạch gật đầu, cô mới dám nhận “Cảm ơn chú Đường dì Thẩm.”

Đi một vòng làm quen với mọi người, Nguyễn Du Du nhận được hơn mười bao lì xì. Lúc này cô mới nhớ ra, lần đầu tiên đến gặp ông nội cô cũng được nhận được quà, chắc đó cũng là quả ra mắt, khả năng đây chính tập tục.

Nói đến đây, dù là cha mẹ chồng nhưng Thẩm Vĩnh Hưng cùng Đường Bụi Phương vẫn ngồi im không nhúc nhích.

Nguyễn Du Du không để ý đến điều này, cũng không quan tâm thái độ hai người đó với mình.

Thẩm Vĩnh Hưng sắc mặt tối sầm lại, ông ta căn bản không nhớ đến buổi lễ ra mắt. Ông ta đương nhiên cảm thấy đây không phải là lỗi của mình, ông ấy là người đàn ông, lại còn là chủ tịch của tập đoàn Thẩm thị, có bao nhiêu chuyện lớn cần phải quan tâm, làm sao có thể nhớ đến mấy chuyện nhỏ này.

Muốn trách thì phải trách Thẩm Mộc Bạch cùng Đường Bụi Phương, biết mà không nhắc nhở ông ấy một tiếng, khiến cho ông ta mất mặt trước họ hàng.

Thẩm Vĩnh Hưng nhìn Thẩm Mộc Bạch với vẻ khó chịu, nhưng Thẩm Mộc Bạch giả bộ như không nhìn thấy, thực ra anh không thèm để ý đến ông ấy.

Ông ấy lại quay sang lườm Đường Bụi Phương. Đứng trước mặt anh em họ hàng, Đường Bụi Phương có hơi lúng túng, thực ra bà ấy đã quên chuẩn bị lì xì, mà trên người lại không có tiền mặt. Tuy nhiên bà ấy đang đeo một chiếc vòng ngọc giá trị liên thành, hôm nay bà ấy muốn đến đây để khoe với mọi người, bà ấy đương nhiên là không muốn tặng Nguyễn Du Du.

Ông lão ung dung ngồi trên ghế sofa, không quản chuyện này.

Anh em họ hàng chờ xem kịch hay, tuy rằng mấy người đó đứng rải rác khắp phòng khách, người thì giả bộ đang ngắm nhìn bức tranh treo trên tường, người thì giả bộ đang nói chuyện, nhưng ánh mắt bọn họ đều nhìn về phía bên này.

Bầu không khí trở nên lúng túng và khó xử, mấy phút sau, Thẩm Mộc Bạch dẫn Nguyễn Du Du rời đi.

Nguyễn Du Du cũng rất vui vẻ vì không phải nhận lì xì của Đường Bụi Phương, cô vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mộc Bạch, từ từ ngâm nghi ly trà.

“Nhìn dáng vẻ kia, tôi đoán là họ không hài lòng cô con dâu này.” Có ai đó đang nói chuyện với người bên cạnh, dù âm thanh rất nhỏ, nhưng do tai của Nguyễn Du Du quá thính, cũng giống như khả năng vẽ bùa thiên phú của cô, dù tiếng nói chuyện trong phòng rất nhỏ, nhưng cô vẫn có thể nghe rất rõ.

“Có khả năng là họ ghét bỏ thân phận nghèo hèn của con bé. Mặc dù nhìn khuôn mặt cũng không tệ, nhưng dù sao con bé cũng không được dạy dỗ đàng hoàng. Sau này mang ra ngoài, chắc chắn sẽ rất mất mặt.”

“Thực ra chuyện này cũng tốt, Mộc Bạch quá ăn hại, nếu biết trong tay cậu ta chỉ sở hữu 5% cổ phận, lại còn không được phép tham gia vào hoạt động buôn bán công ty. Cả đời này chỉ biết dựa vào việc hoa hồng mà sống. Cưới một cô gái xuất thân từ nông thôn cũng tốt, ít nhất sau này con bé không kinh thường nó.”

“Hối hận vì tôi đã đối xử tốt với nó lúc nó còn nhỏ, nếu biết trong tay của nó chỉ từng đấy cổ phần, tôi sẽ kệ mặc nó. Về sau, Thẩm thị nhất định thuộc về tay của Mộc Dương. Mộc Dương còn nhỏ đã được vào công ty, dù chỉ lấy danh nghĩa thực tập, nhưng cậu ấy đảm nhận rất nhiều bản hợp đồng lớn. Ủa, tại sao hôm nay Mộc Dương không đến đây?”

“Nghe nói là ra nước ngoài du học, mấy ngày nữa mới trở về.”

Nguyễn Du Du quay sang nhìn Thẩm Mộc Bạch, hóa ra trong mặt mọi người anh chỉ là tên ăn hại.

Là con trưởng trong gia đình hào môn, nhưng không được chọn làm người thừa kế, trong tay không có tài sản riêng, không được tham gia vào công ty, biến thành kẻ vô hình, chỉ nhận được chia hoa hồng từ cổ phiếu.

Chu Dung Dung là con gái duy nhất của Chu gia, sau này chắc chắn kế thừa thừa tài sản của Chu gia, trong tay còn có nhiều tiền hơn cả Thẩm Mộc Bạch, đương nhiên không chịu gả cho anh.

Nếu ông nội vẫn còn nắm giữ cổ phần của Thẩm thị, Thẩm Mộc Bạch vẫn còn cơ hội, nếu để Thẩm Vĩnh Hưng chiếm được số cổ phần đó, với mối quan hệ lạnh nhạt của hai người, với lại Thẩm Mộc Dương lại là con ruột của Đường Bụi Phương.

Nguyễn Du Du cúi đầu xuống nhìn những lá trà nổi lên trên cốc trà, hơi nóng phả lên khiến khóe mắt của cô ươn ướt.

Hoàn cảnh của anh khó khăn như vậy, lại còn mua đồng hồ trang sức mỹ phẩm cho cô, mỗi tháng còn cho cô 100.000 NDT.

Nguyễn Du Du đột nhiên cảm thấy buồn thay cho anh

Một người tốt như vậy, lại không có ai thích, nguyên chủ cũng không yêu anh, Chu Dung Dung có hôn ước với anh nhưng không chịu gả cho anh, ba lúc nào cũng mắng chửi, nói gì đến bà mẹ kế.

Chỉ có ông nội là người đối xử tốt với anh, theo như những gì trong truyện viết, cô đoán lần này ông nội không thể đến viện được nữa.

Bỏ lại anh một mình, cuối cùng anh gặp phải vụ tai nạn bất ngờ, không may qua đời.

Suy nghĩ lúc đầu của Nguyễn Du Du muốn rời xa nữ chính, không đi trêu chọc nam chính, còn đối với Thẩm Mộc Bạch, cô ngoan ngoãn chờ ngày mình trở thành góa phụ.

Có thể bởi vì mấy ngày này ở chung với nhau, nên cô thay đổi suy nghĩ, một trong bốn viên đá ngọc bích, cô định khắc cho Thẩm Mộc Bạch lá bùa bình an.

Không biết lá bùa này liệu có giúp anh tránh khỏi đại nạn kia không? Đợi sau này có cơ hội, cô nhất định sẽ kiếm khối ngọc tốt hơn, lại khắc cho anh một lá bùa bình an.

Nguyễn Du Du lặng lẽ nắm chặt mấy bao lì xì trong tay, cô không biết ở trong này có bao nhiêu tiền, nhưng cô cảm thấy rất dày, ít nhất cũng phải hơn 10.000 NDT, hiện tại thẻ ngân hàng cô có hơn 100.000 NDT, ít nhất cô cũng có hơn mấy trăm vạn nhân dân tệ.

Cô ngồi tính, nếu không mua mấy mỹ phẩm đắt tiền, số tiền này cũng đủ trang trải cho bốn năm cuộc sống đại học của cô, chờ sau khi tốt nghiệp, cô sẽ tự đi kiếm tiền.

Đáng tiếc ở thế giới này khác hoàn toàn với thế giới cô từng sống, những người ở đây có vẻ không tin bùa chú, nếu có cơ hội cô lén đi bán mấy lá bùa, lúc đó cô sẽ không lo chuyện tiền nong.

Nguyễn Du Du không muốn tuyên truyền khả năng vẽ bùa của mình, cô không muốn bị mọi người coi là dị nhân.

Thẩm Mộc Bạch cảm thấy ánh mắt cô nhóc này nhìn mình rất lạ, có chút buồn, có chút tiếc nuối, có chút lo lắng, còn có chút… trìu mến?

“Thẩm tiên sinh, về sau anh không chuyển tiền tiêu vặt cho tôi đâu.” Cặp mắt hạnh long lanh đen nháy trong suốt, nghiêm túc nhìn Thẩm Mộc Bạch.

“Làm sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra?” Thẩm Mộc Bạch có chút kỳ quái.

Nguyễn Du Du giơ đống lì xì cho anh nhìn, “Bây giờ em có rất nhiều tiền, trong thẻ còn có 100.000 NDT, em nghĩ mình có thể tự trang trải cuộc sống đại học.”

Thẩm Mộc Bạch nhớ tới dáng vẻ lúc cô gọi món ở trong nhà hàng, lại càng cảm thấy kì lại, “Mấy trăm vạn NDT đủ nuôi sống em suốt bốn năm đại học?”

Nguyễn Du Du gật đầu, “Tiết kiệm một chút chắc chắn sẽ đủ, nếu không em sẽ ra ngoài tìm việc làm thêm. Cuộc sống anh cũng rất khó khăn, đừng gửi tiền cho em nữa.” Nguyễn Du Du mới nhận ra rằng, số tiền hoa hồng của Thẩm Mộc Bạch vất vả có được đã bị cô mua đồ ăn hết, lúc đầu cô tưởng cửa hàng đó là của anh, bây giờ cô mới biết anh chỉ là quản lý mà thôi.

Thẩm Mộc Bạch nhíu mày lại, “Không cần phải tiết kiệm, cũng không cho em đi làm thêm, anh nuôi em được.”

“Nhỡ đâu sau này anh…” Nguyễn Du Du sợ lá bùa bình an của mình không thể giữ mạng sống cho anh, nhỡ có thể cứu sống được anh, nhưng anh sẽ bị thương thì sao? Nhỡ vết thương của anh quá nặng, bùa của cô không thể trị vết thương cho anh?

“Nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao, chúng ta chuẩn bị trước, anh không cần phải đưa tiền cho em đâu, anh nên giữ lại cho mình dùng, còn để phòng trường hợp bất ngờ xảy ra. Đương nhiên, dù anh gặp chuyện gì, thì em vẫn luôn ở bên cạnh giúp đỡ anh.”

Nguyễn Du Du dịu dàng vỗ cánh tay của anh, “Thẩm tiên sinh, anh đừng sợ, có tôi ở đây, sẽ không sao đâu.”

Thẩm Mộc Bạch nheo mắt lại, cặp mắt đen nháy sâu thẳm, mang theo chút nghi ngờ.

Nguyễn Du Du nói: “Cứ như vậy đi, tôi cứ dùng tạm số tiền này trước, khi nào tiêu hết, tôi sẽ xin anh tiền, có được không?”

“Tùy em.”

Sau khi ăn trưa xong, mọi người lần lượt rời đi. Thẩm Mộc Bạch cùng Nguyễn Du Du đợi ông lão ngủ mới đứng dậy rời đi.

Thẩm Mộc Bạch chở Nguyễn Du Du về nhà trước, rồi đến công ty.

Nguyễn Du Du ngồi học khoảng tầm một tiếng, đứng dậy tập thể dục một lát, cô mở balo ra lôi dao cùng bốn miếng ngọc bội ra. Cô định khắc bùa cho ông nội trước, bùa bình an được xếp sau bùa sinh mệnh. Dựa theo cốt truyện, ông nội sẽ mất trước. Với lại Thẩm Mộc Bạch xảy ra chuyện, sau khi nguyên chủ và nam chính gặp nhau. Hiện tại cô vẫn chưa gặp nam chính, nên chắc chắn Thẩm Mộc Bạch vẫn chưa gặp nguy hiểm.

Khắc bùa lên ngọc là một công việc đòi hỏi sự tinh xảo và rất tốn thời gian. Do cơ thể lúc trước của Nguyễn Du Du rất yếu, việc khắc bùa phải tốn rất nhiều công lực, bởi vì cô vẫn chưa quen nên cô làm rất cẩn thận, suốt cả buổi trưa cô khắc được một tí, dựa theo tiến độ này, phải mất mấy người nữa cô mới khắc xong lá bùa.

Cô chưa kịp nhận ra trời đã tối, Nguyễn Du Du vội cất miếng ngọc cùng dao vào trong balo, cô định gọi điện nhà hàng Dược Hoa mang cơm đến nhà, nhưng cô nghĩ lạ, Thẩm Mộc Bạch chỉ là một quản lý. Giá tiền một bữa ăn tại nhà hàng Dược Hoa rất đắt, cô không nên làm khó anh.

Mà cô không biết nấu ăn, nên cô định đi xuống lầu mua mấy gói mì ăn liền.

Lúc Thẩm Mộc Bạch bước vào nhà, anh ngửi thấy có mùi gì không đúng, “Du Du, bữa tốì em định ăn món gì?”

“…Gà hầm nấm hương.”

Thẩm Mộc Bạch: “…”

Anh không biết cô nhóc này đang nghĩ gì, nhưng từ sau khi gặp đám họ hàng kia, thái độ của cô rất kì lạ, một cô nhóc tham ăn lại chỉ dám ăn mì tôm, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn đã có chuyện xảy ra.

“Du Du, tại sao không gọi nhà hàng Dược Hoa đưa cơm đến?”

Quả nhiên, ánh mắt của cô nhóc dần trở nên phức tạp, đồng thời có sự đồng cảm, thương tiếc: “Em cứ tưởng nhà hàng Dược Hoa do anh đứng tên, cho nên em mới gọi nhiều món như vậy. Xin lỗi, vì đã làm anh khó xử?”

Lần này Thẩm Mộc Bạch đã hiểu.

Mọi người luôn dị nghị anh là kẻ ăn hại, bị Thẩm gia bỏ rơi. Mấy người họ hàng cũng nghĩ như vậy, chắc chắn cô nhóc này đã nghe được mấy lời nói này, nên bây giờ cô cảm thấy anh vừa nghèo vừa đáng thương, cô muốn tiết kiệm tiền cho anh, đến cả tiền tiêu vặt cũng không cần.

“Du Du, cửa hàng Nhược Hoa là tài sản của riêng anh, nó chỉ thuộc về riêng anh, em muốn ăn bao nhiêu cũng được.” Ngón tay khẽ xoa hai huyệt thái dương, Thẩm Mộc Bạch bất đắc dĩ giải thích.

“Thật à?” Cặp mắt hạnh tròn xoe khẽ chớp, có lẽ tiền mua cửa hàng đó không nhiều lắm, nên tiền tiết kiệm anh vẫn có đủ khả năng mua.

“Thật. Cửa hàng đó chỉ là một số nhỏ trong số tài sản của anh thôi. Lúc đầu trong tập đoàn Dịch Hoa không định đầu tư vào lĩnh vực, chỉ là anh thích đồ ăn đó, nên mới mua lại và sáp nhập.”

Cặp mắt đen nháy của Thẩm Mộc Bạch nhìn chằm chằm Nguyễn Du Du, bởi vì anh không thích nhận phỏng vấn trước truyền thông, anh không hề có ý định dấu diếm, không ngờ cô nhóc này vì muốn tiết kiệm tiền cho anh lại ăn mì tôm, “Du Du, anh so với tưởng tượng của em thì giàu hơn rất nhiều, nên em không cần tiết kiệm, em thích thứ gì anh đều mua cho em.”

Tập đoàn? Nghe thì có vẻ rất lợi hại.

Nguyễn Du Du nghi ngờ cau mày lại, cô không biết là anh đang nói thật hay đang nói dối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK