Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Hương
Tiếng chuông điện thoại của Thẩm Mộc Bạch vang lên, vừa mới nhấc máy đã nghe thấy tiếng la hét của Ngô Trung Trạch: “Anh Thẩm, cầu xin anh hãy đến đây, Triệu Húc Phong cứ khăng khăng là anh bị bắt cóc, đang đi tìm kiếm anh khắp nơi, đến ngay cả nhà vệ sinh nữ cậu ta cũng không buông tha!”
“Đến ngay đây.” Thẩm Mộc Bạch xoa hai huyệt thái dương, vừa cúp máy anh liền quay sang nhìn Nguyễn Du Du, nhớ ra cô mới chỉ ăn một bát mì gói, “Du Du, em có muốn đến hội sở không, có đó em muốn ăn gì tùy thích?”
Nguyễn Du Du mới chỉ ăn bát mì tôm, làm sao có thể lấp đầy cái bụng khổng lồ của cô, cô khẽ gật đầu, “Vâng ạ.”
Thẩm Mộc Bạch lái xe, Nguyễn Du Du ngồi cạnh ghế tài xế, nhớ lại cuộc đối thoại hồi nãy, “Rõ ràng trong tay anh có tập đoàn Dược Hoa, tại sao mọi người đều nói anh…”
“Nói anh là tên ăn hại hả?” Cặp mắt đen nháy của Thẩm Mộc Bạch không nhìn rõ cảm xúc, “Anh cũng không để ý điều này, nên cứ kệ bọn nó nói.”
“Vậy không ai biết tập đoàn Dược Hoa là của anh?” Nguyễn Du Du quay sang, tò mò hỏi.
“Chỉ có mấy người bạn của anh biết thôi, anh không thích đi xã giao, mà bọn họ cũng đã hứa giữ kín chuyện này.”
Nguyễn Du Du trầm tư suy nghĩ, cả buổi sáng ngày hôm nay đám họ hàng đều vây quanh lấy lòng Thẩm Vĩnh Hưng cùng Đường Bụi Phương, không ai ngó ngàng tới Thẩm Mộc Bạch. Đấy còn là người nhà, chứ đừng nói người ngoài. Nếu bọn họ biết anh tuổi còn trẻ đã sở hữu tập đoàn Dược Hoa trong tay, chắc chắn sẽ có nhiều người đến nịnh hót anh.
“Khiêm tốn là một đức tính rất tốt, Thẩm tiên sinh sau này tiếp tục phát huy.” Nguyễn Du Du không muốn về sau anh mới bước ra khỏi cửa đã bị một người vây anh.
Thẩm Mộc Bạch khẽ cười một tiếng.
…
Trong phòng bao của hội sở, Ngô Trung Trạch cố giữ Triệu Húc Phong lại, “Cậu đừng tìm nữa, anh Thẩm không có ở đây, anh ấy đang trên đường đến đây, sắp đến nơi rồi.”
Triệu Húc Phong hai mắt rưng rưng, cố vùng vẫy nhưng không thể thoát ra được, nhe hai cái răng nanh ra, trợn trừng mắt nhìn Ngô Trung Trạch, “Thả tôi ra, tôi cá là anh Thẩm đã bị bắt cóc, nếu không tại sao mấy ngày nay anh ấy không đi đến đây! Tôi nhất định phải đi cứu anh ấy!”
“Không phải bị bắt cóc, vừa nãy tôi vừa mới gọi điện cho anh Thẩm, cậu cũng nghe thấy còn gì?” Đầu của Ngô Trung to như cái thúng.
“Cậu đúng là tên ngốc!” Triệu Húc Phong vừa hét vừa vũng vẫy: “Giọng nói trong điện thoại có thể đóng giả được!”
Ngô Trung Trạch bắt đầu mỏi tay, anh ta sắp không thể cản tên này được nữa.
Anh ta không dám chạy ra ngoài nhờ nhân viên đến giúp, Triệu Húc Phong cùng anh ta và Thẩm Mộc Bạch là bạn thân từ nhỏ, nên có thể chịu được cú đấm của tên này, nếu để người lạ chạy đến giữ tên này lại, ngược lại càng khiến anh ấy trở nên tức giận, có khi có hại người ta nhập viện gấp.
Hai người lộn một vòng trên ghế sofa, chất thành một đống, đúng lúc này cánh cửa phòng bao mở ra, Thẩm Mộc Bạch bước vào.
Ngô Trung Trạch vội vàng thả tay ra, Triệu Húc Phong lao ra như một mũi tên, ôm chầm lấy Thẩm Mộc Bạch, xúc động hét lên: “Anh Thẩm, thật may là anh vẫn còn sống, tốt quá!”
Ngô Trung Trạch khẽ di chuyển cánh tay, lúc này mới phát hiện Nguyễn Du Du đang đi theo phía sau lưng Thẩm Mộc Bạch, ló đầu ra nhìn, cặp mắt đen nháy nhìn anh ta, rồi quay sang nhìn Triệu Húc Phong.
“Anh Thẩm, tại sao lại mang cô ấy đến đây?” Ngô Trung Trạch xoa bóp cánh tay.
Triệu Húc phong lúc này mới để ý đến Nguyễn Du Du, anh ấy nhanh tay vội giấu Thẩm Mộc Bạch đi, ánh mắt đề phòng nhìn cô “Ngày hôm đó, anh Thẩm đã rời đi cùng với cô, kể từ ngày hôm đó không còn xuất hiện nữa. Có phải cô lén bắt cóc anh Thẩm đúng không?”
Ngô Trung Trạch lo lắng, anh ta sợ Nguyễn Du Du nhận ra điểm kì lạ, cũng sợ cô sẽ nói ra câu “Anh ta có phải tên ngốc không”.
“Hả?” Nguyễn Du Du ngây thơ khẽ chớp mắt, “Không phải tôi làm đâu, tôi thấp hơn anh Thẩm một cái đầu, làm sao tôi có thể bắt cóc được anh ấy?”
Ngô Trung Trạch bật cười, khóe môi của Thẩm Mộc Bạch khẽ nhếch lên.
Triệu Húc Phong nhìn Nguyễn Du Du một lượt từ trên xuống dưới, anh ấy chắc chắn rằng cô nhóc này không phải là đối thủ của Thẩm Mộc Bạch, “Không phải là cô, tại sao anh Thẩm cùng cô rời đi và không xuất hiện nữa?”
“Do anh ấy quá bận rộn.” Nguyễn Du Du kiên nhẫn giải thích, giọng nói của cô dịu dàng ấm áp, khiến cho người khác buông lỏng sự cảnh giác, “Vì ông nội đang nằm viện nên anh ấy phải đi đến chăm sóc ông nội. Hôm qua ông nội vừa mới xuất viện. Mà tôi cũng tạo cho anh ấy rất nhiều phiền phức, anh ấy phải giúp tôi chuẩn bị bữa sáng, lại còn phải dạy tôi học. À, đúng rồi, hôm qua làm hỏng vòi hoa sen, nên anh ấy còn phải đi gọi người đến sửa.”
Triệu Húc Phong thả tay xuống, khẽ gãi đầu, có hơi xấu hổ, “Đúng là rất nhiều việc… Không ngờ anh Thẩm lại bận như vậy, thể nào mấy ngày nay anh ấy không đi đến đây… Này… ờm… cho tôi xin lỗi… v… vì đã trách nhầm cô.”
“Không sao đâu.” Nguyễn Du Du bật cười xua tay, “Tôi biết anh làm vậy vì lo lắng cho anh Thẩm.”
Mấy người cùng nhau ngồi xuống sofa. Thẩm Mộc Bạch đã xuất hiện, nên Triệu Húc Phong không còn lo lắng nữa, ngược lại anh ấy cảm thấy rất tò mò về Nguyễn Du Du.
“Cô tên là gì?”
“Nguyễn Du Du. Còn anh?”
“Triệu Húc Phong, còn người này tên là Ngô Trung Trạch, cậu ta rất khỏe, vừa nãy cứ ôm chặt tôi không chịu thả ra, suýt chút nữa thì tôi chết ngạt.” Triệu Húc Phong tức giận lườm Ngô Trung Trạch.
Ngô Trung Trạch: “…” Đến bây giờ cánh tay anh ta vẫn còn đau!
Thẩm Mộc Bạch bật cười hỏi, “Du Du, em muốn ăn món gì?”
Nguyễn Du Du chưa từng tới quán bar, cô không biết ở nơi này liệu bán đồ ăn như các quán ăn ngoài kia, hay chỉ nguyên bán rượu, “Ở đây có bán những gì?”
“À, đúng vậy. Ở đây có rất nhiều món ăn! Để tôi chỉ cho cô vài món ngon!” Triệu Húc Phong mở quyển thực đơn ra, “Đề cử cho cô món bánh socola này, chỉ dùng thìa cắm xuống nước socola từ bên trong chảy ra!”
Nguyễn Du Du nuốt ngụm nước miếng, “Được, vậy chọn món này đi!”
Triệu Húc Phong lén quay sang nhìn trộm Thẩm Mộc Bạch, thấy anh đang cùng Ngô Trung Trạch nói chuyện và không để ý tới bên này, anh ta liền chỉ chai rượu Louie XIII, nói nhỏ vào tai Nguyễn Du Du: “Cả cái này nữa.”
“Nhưng đó là rượu mà.” Nguyễn Du Du có hơi ngạc nhiên, bởi vì cơ thể của cô lúc trước quá yếu, nên cô chưa từng uống rượu.
“Bánh gato phải ăn cùng với rượu mới ngon.” Triệu Húc Phong liếm môi, bắt đầu dụ dỗ Nguyễn Du Du, “Cô chưa từng nghe thấy điều này sao, bánh gato phải ăn cùng với rượu, mới đúng hương vị.”
Nguyễn Du Du khẽ lắc đầu, nghi ngờ nhìn anh ta, “Tôi chưa từng nghe qua.”
“Vậy thì cô thử đi, tôi đảm bảo là ăn rất ngon.” Triệu Húc Phong nhìn Nguyễn Du Du bằng cặp mắt mong đợi, trực giác anh ta mách bảo, chỉ cần là thứ cô nhóc này muốn, chắc chắn anh Thẩm sẽ không từ chối.
Nguyễn Du Du quan sát Triệu Húc Phong, bộ quần áo trên người, cùng đồng hồ đang đeo cô đoán anh ta là một công tử nhà giàu, vậy thì chắc chắn sẽ không thiếu tiền, chỉ còn duy nhất một lý do khi anh ta uống rượu thường không tỉnh táo lại còn hay làm loạn, nên Thẩm Mộc Bạch cùng Ngô Trung Trạch mới không cho phép anh ta uống rượu.
“Không được, quá đắt tiền.” Nguyễn Du Du lạnh lùng từ chối, “Chúng ta chỉ cần bánh socola thôi.”
“Đừng lo chuyện tiền nóng. Quán bar này là của nhà tôi, không phải mất tiền.” Triệu Húc Phong kéo tay áo của Nguyễn Du Du, năn nỉ cầu gọi: “Gọi thêm rượu đi mà.”
Nguyễn Du Du ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Mộc Bạch, thấy cặp mắt đen nháy của anh đang nhìn mình, hoảng sợ, vội đóng quyển thực đơn lại, ngồi thẳng lên lên, cặp mắt tròn xoe khẽ chớp, nở nụ cười rạng rỡ, “Anh Thẩm, em muốn ăn bánh socola.”
Triệu Húc Phong lườm cô, nhỏ giọng trách móc: “Đồ nhát gan!”
Anh ta cũng học theo dáng vẻ của Nguyễn Du Du, lưng ngồi thẳng, nở nụ cười nịnh nọt, cố để cho giọng nói trở nên dịu dàng, ” Anh Thẩm, em muốn uống Louie XIII.”
“Con mẹ nó! Triệu Húc Phong cậu khá lắm!”Ngô Trung Trạch cười nghiêng ngả, nằm ra ghế sofa.
Triệu Húc Phong không thèm để ý anh ta, quay sang nhìn Nguyễn Du Du, “Em mau lặp lại câu nói 'Anh Thẩm, em muốn uống Louie XIII'.”
Nguyễn Du Du khẽ lắc đầu, “Tôi không nói.”
“Có phải mua cho cô uống đâu, tôi muốn cô lặp lại câu nói đó cho tôi nghe, vừa nãy tôi phát hiện giọng nói của cô rất dễ nghe, nhưng tôi vẫn chưa học theo được.” Triệu Húc Phong dáng vẻ đàng hoàng nghiêm túc.
“Được.” Nguyễn Du Du thấy anh ta không có ý định trêu chọc cô, “Anh Thẩm, em muốn uống Louie XIII.”
“Đấy!” Triệu Húc Phong kích động đứng dậy, tay chỉ vào Nguyễn Du Du, cặp mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Thẩm Mộc Bạch, “Anh Thẩm, anh nghe thấy chưa, là Du Du đòi uống Louie XIII”
Nguyễn Du Du hoảng sợ trợn tròn mắt lên nhìn.
“Ha ha ha ha —— “Ngô Trung Trạch cười đến mức muốn vỡ bụng.
Thẩm Mộc Bạch quay sang nhìn Nguyễn Du Du, đây chỉ một trong chiêu trò của đám bạn xấu của anh thường xuyên sử dụng, nhìn dáng vẻ của cô nhóc này, có vẻ như không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.
“Được rồi, bảo nhân viên phục vụ mang bình rượu Louie XIII, ngày hôm nay tôi sẽ để cho cậu uống thỏa thích, nhưng nhớ không được phép làm loạn.”
“Được được, tôi hứa sẽ nghe lời.” Triệu Húc Phong đã đạt nguyện vọng, bộ dáng ngoan ngoãn giống như chú cừu nhỏ..
Thẩm Mộc Bạch nhìn thoáng qua Nguyễn Du Du, cô nhóc dù bị trêu chọc cũng không tức giận, còn nở nụ cười ngọt ngào nhìn bọn anh.
Rất nhanh sau đó, bánh socola cùng chai rượu Louie XIII được mang lên, còn có cả một đĩa trái cây.
Miếng bánh màu nâu được đặt trong chiếc đĩa sứ màu trắng, có thể ngửi thấy mùi hương của socola. Nguyễn Du Du phấn khích nắm chặt cái nĩa, và thấy cô là người duy nhất có hứng thú với chiếc bánh. Mặc dù cô biết những người ở đây không thiếu tiền, thích thứ gì là có thứ đấy, nhưng cô vẫn nên lịch sử nói. “Anh Thẩm, vậy em xin phép ăn nhé.”
“Cứ ăn đi, không đủ thì gọi thêm cái nữa.” Thẩm Mộc Bạch khẽ gật đầu.
Triệu Húc Phong cầm theo chai rượu lên, học theo giọng điệu của Nguyễn Du Du, “Thẩm ca, vậy em xin phép uống nhé.”
Anh ta không hề có ý định trêu chọc Nguyễn Du Du, trực giác mách bảo nên làm theo cô ấy, làm vậy sẽ khiến cho Thẩm Mộc Bạch chiều hơn.
Ngô Trung Trạch vui vẻ quan sát Nguyễn Du Du, thấy cô nhóc này căn bản không thèm để ý đến trò đùa của Triệu Húc Phong, cúi đầu xuống, dùng nĩa đâm nhẹ lên lớp bánh, cô từ từ quan sát, xem đâm vào sâu bao nhiêu mới có socola chảy ra.
Socola nóng chảy từ trong khe hở ra, ánh mắt cô nhóc sáng lên, dùng nĩu nếm thử socola, đôi mắt khẽ cong lên, sau đó cầm lấy một miếng bánh, chấm thử vào socola ở bên trong, cho lên miệng, “Ư ——”, cô cực kỳ thỏa mãn hít thở một hơi thật sâu.
Xem ra có vẻ không tức giận
Ngô Trung Trạch cảm thấy yên tâm hơn, dù sao cũng là người phụ nữ của anh Thẩm, nếu xảy ra xích mích với bọn họ, chỉ khiến cho Thẩm Mộc Bạch ở giữa khó xử.
Nguyễn Du Du ăn xong miếng bánh ngọt mới ngẩng đầu lên, cô ngạc nhiên khi phát hiện ba người kia đều uống rượu.
“Anh Thẩm, nếu anh rượu vậy tí nữa làm sao chúng ta có thể lái xe về nhà!”
Nguyễn Du Du vừa dứt lời, mới nhớ ra, “À, chắc không sao đâu, tí nữa chúng ta sẽ đi ra bắt taxi.”
Triệu Húc Phong xua tay nói, “Để tí nữa tôi kêu nhân viên quán bar đưa hai người về.”
Thẩm Mộc Bạch lười biếng dựa lưng vào ghế sofa, đôi chân dài vắt chéo lên, “Du Du, em đừng lo.”
Bởi vì muốn bảo vệ Triệu Húc Phóng, chỉ cần ở trong quán bar Triệu gia chắc chắn sẽ an toàn, đó là lý do vì sao bọn anh thường chọn nơi này là địa điểm tụ tập. Cho dù cả ba uống say mèm cũng không xảy ra chuyện gì, chỉ là so với bình thường, Triệu Húc Phong sẽ phá phách hoặc đi gây chuyện.
– ———
Maple Leaves: Sắp hết năm 2022, chúc các bạn độc giả sang năm 2023 gặp nhiều may mắn thành công nhé