Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Hương
Một chàng trai mặc áo sơ mi trắng, quần đen chạy đến, mở cửa xe ô tô ra, “Tiên sinh, mọi thứ đã được chuẩn bị.”
Nguyễn Du Du bước xuống xe, đi theo phía sau Thẩm Mộc Bạch cùng anh chàng kia tiến vào cục dân chính.
Bởi vì đã được chuẩn bị từ trước, nên bọn họ không cần phải xếp hàng hay đóng tiền để làm thủ tục kiểm tra sức khỏe, họ đi vào chụp hình và nhận được quyển sổ màu hồng.
Nguyễn Du Du mở giấy kết hôn ra, trên nền đỏ thẫm, hai cái đầu hơi nghiêng vào phía đối phương, trông giống như một cặp vợ chồng mới cưới.
Hóa ra kết hôn là như vậy?!
Nếu như đây là cuộc đời của chính cô, chắc chắn sẽ không làm đơn giản qua loa như vậy. Nhưng đây đều là tình tiết trong sách, là nguyên chủ tự đưa ra lựa chọn của cuộc đời mình, cô không thể tự tiện thay đổi, dù sao thì cô cũng sẽ rời khỏi đây, cuộc sống về sau hãy để tự nguyên chủ quyết định.
Nguyễn Du Du thở dài, đem giấy kết hôn để vào trong túi hồ sơ. Cô đi theo Thẩm Mộc Bạch rời khỏi cục dân chính.
“Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?” Nguyễn Du Du hỏi.
“Anh sẽ dẫn em đến bệnh viện ——” Ánh mắt của Thẩm Mộc Bạch dừng lại trên chiếc kẹp tóc nhựa plastic của cô, anh không phát hiện đôi lông mày của mình nhíu lại, sửa lại lời nói: “Anh sẽ dẫn em đi mua đồ trước, sau đó đi đến thăm ông nội. Em có thích thứ gì không… để anh mua tặng cho em?”
Định tặng quà sao? Ánh mắt của Nguyễn Du Du khẽ lóe sáng lên.
Nếu cô muốn rời khỏi cơ thể này, cô cần một lá bùa xua đuổi quỷ, mà lá bùa đó phải đích thân cô vẽ ra, nhưng cô không biết ở chỗ nào bán giấy vàng chu sa.
Ở thế giới cũ của cô, mặc dù cô vẽ vô số lá bùa, nhưng giấy vàng chu sa đều đã được bố mẹ chuẩn bị từ trước.
Nguyễn Du Du ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Mộc Bạch: “Muốn thứ gì cũng được?”
Trợ lý Lưu đứng bên cạnh có hơi lo lắng, Thẩm Mộc Bạch từ trước đến này luôn đối xử lạnh nhạt với phụ nữ, có biết bao cô gái xinh đẹp tài năng đều bị anh lạnh lùng từ chối, hiện tại cái vị phu nhân mới nhận chức này định sử dụng chiêu thức *'công phu ngoạm đầu sư tử'? Sau này chắc chắn sẽ phải nhận kết cục rất bi thảm.
(Công phu ngoạm đầu sư tử: chặt giá, đưa ra giá cắt cổ, mình lên mạng tìm hiểu và chỉ hiểu nôm na vậy thôi^^)
Thẩm Mộc Bạch cúi đầu nhìn Nguyễn Du Du.
Cô gái ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt hạnh đen nháy long lanh, giọng nói ngọt ngào mềm mại, giống như chú mèo nhỏ muốn xin chủ nhân cho một con cá khô.
Bàn tay của Thẩm Mộc Bạch khẽ nhúc nhích, ngón trỏ từ từ di chuyển, giọng nói trầm thấp bình tĩnh, “Em muốn thứ gì?”
Cặp mắt của Nguyễn Du Du lóe sáng lên, từng ngón tay nhỏ nhắn giơ lên, cô phấn kích liệt kê: “Em muốn giấy chu sa màu vàng, cùng bút lông—— “
“Cái gì?!” Thẩm Mộc Bạch còn tưởng mình nghe lầm.
Nguyễn Du Du khẽ dừng lại, cô có hơi do dự, giọng nói dần nhỏ xuống, “Em muốn mua mấy thứ này để vẽ bùa. Nếu không thì cứ để em tự đi mua…” Mặc dù cô không biết mua ở đâu, nhưng chỉ cần tra mạng, chắc chắn sẽ tìm được.
Thẩm Mộc Bạch còn tưởng cô muốn mua nhà, hoặc xe hay kim cương gì đó, không ngờ cô lại muốn giấy chu sa. Anh lại nhớ lúc nãy cô còn hỏi anh vị Nguyễn đại sư kia, cặp mắt đen nháy hiện lên sự nghi ngờ, “Lưu An, đi mua cho cô ấy bộ dụng cụ chuyên vẽ bùa.”
Lưu An trợn tròn mắt lên nhìn, ngơ ngác gật đầu, thấy Thẩm Mộc Bạch không định giao nhiệm vụ gì khác, liền lái xe rời đi.
Thẩm Mộc Bạch dẫn Nguyễn Du Du đi đến trung tâm mua sắm của Yến thành.
Nguyễn Du Du tò mò hết nhìn đông rồi lại nhìn tây. Vì cơ thể của cô rất yếu, khi cô lên cấp ba, mỗi tuần chỉ đi học đúng một ngày, cơ bản thì cô rất ít khi đi ra ngoài, chứ đừng nói đến việc đi dạo trong trung tâm thương mại, đồ dùng của cô đều do các cửa hàng gửi danh sách đến tận nhà, để cho cô thoải mái lựa chọn.
Trung tâm mua sắm khác hoàn toàn sự đông đúc mà cô đã tưởng tượng ra, cả tòa nhà chỉ có tầm khoảng mấy vị khách.
Thẩm Mộc Bạch trực tiếp dẫn cô đến cửa hàng bán đồng hồ, “Em cứ lựa chọn thoải mái.”
Nguyễn Du Du nhìn thoáng qua, cô hiểu vì sao trung tâm mua sắm này lại ít khách như vậy, vì đồng hồ ở đây giá ít nhất cũng phải hơn 500.000 NDT.
Hai nhân viên trang điểm tinh xảo đi đến chào hỏi, Thẩm Mộc Bạch xua tay, từ trước đến nay anh không thích phụ nữ lại gần anh.
Họ nhìn chằm chằm vào bộ trang phục đắt tiền của Thẩm Mộc Bạch, biết ý lùi về phía sau mấy bước, đứng cách xa chỗ hai người khoảng tầm 5 đến 6 mét.
Nguyễn Du Du hào hứng lựa chọn, trước kia cô chỉ xem trong *catalogue. Đối với cô, hiện tại có thể đứng ở đây để lựa chọn là một loại trải nghiệm rất thú vị.
(Catalogue: mục lục)
Mặc dù đây là thế giới song song, tuy nhiên những nhãn hàng nổi tiếng thì giống hệt nhất. Nhãn hiệu này trước kia cô không hề thích, vì khi nhìn trong catalogue nó quá sặc sỡ. Nhưng khi được nhìn tận mắt, thì nó trái ngược hoàn toàn, mấy món đồ này thật sự rất phù hợp với sở thích của cô.
Nguyễn Du Du đang phân vân xem nên lựa chọn cái nào, Thẩm Mộc Bạch kiên nhẫn đứng chờ cô.
Hai nhân viên im lặng nhìn và đánh giá hai người.
Người đàn ông khoảng tầm hai mươi mấy tuổi, trên người mặc bộ đồ thể thao đơn giản đắt tiền, chiếc mũi cao thẳng, xương quai hàm sắc sảo, đôi mắt đen nháy ẩn giấu dưới hàng lông mày, chỉ yên lặng đứng đó chờ, cũng toát lên khí chất lười biếng ưu nhã, giống như một bức tranh sơn dầu nổi tiếng.
Người này, so với người mẫu đang làm người đại diện nhãn hàng còn đẹp trai hơn.
Cô gái bên cạnh còn khá trẻ, mặc chiếc áo sơ mi màu trắng phối với chân váy đen trông cũng khá ổn, nhưng chiếc cặp tóc nhựa trên đầu cùng chiếc balo rách nát kia đã lộ thân phận nghèo hèn của chủ nhân.
Hai nhân viên quay sang nhìn nhau, nở nụ cười khinh bỉ, xì xào to nhỏ.
Thẩm Mộc Bạch không nghe thấy hai người đó nói gì, thấy cô nhóc đã lựa chọn xong, ngón trỏ chỉ một điểm trên tủ kính, đột nhiên cô ngẩng đầu lên nhìn anh, khuôn mặt đỏ ửng lên, cô rụt tay lại.
“Làm sao vậy?” Thẩm Mộc Bạch cúi đầu xuống nhìn cái đồng hồ cô lựa chọn, giá tiền khoảng tầm 150.000 NDT, “Nếu em không biết chọn cái nào, em thích cái nào anh đều mua cho em hết.”
Nguyễn Du Du mím chặt môi lại, quay sang nhìn hai nhân viên kia, “Tôi không phải tình nhân của anh ấy.”
Ánh mắt của Thẩm Mộc Bạch đột nhiên trở nên sắc bén.
Hai nhân viên kia có vẻ bất ngờ, xấu hổ giải thích: “Tiểu thư, chúng tôi không nói ngài.”
Nguyễn Du Du đặt balo xuống, lôi tờ giấy kết hôn ra, “Chúng tôi đã kết hôn.”
Nhân viên nở nụ cười tiêu chuẩn, “Vậy thay mặt cửa hàng, chúng tôi chúc mừng ngài.”
Ngón tay của cô nắm chặt lấy tờ giấy kết hôn, bởi vì dùng quá nhiều sức, nên bàn tay dần trở nên trắng bệch.
Cho đến tận bây giờ, cô chưa từng gặp chuyện kiểu này bao giờ.
Kể cả những lời dị nghị ngày hôm nay ở nhà họ Chu, hay là những lời nói sỉ nhục của hai nhân viên trước mặt, khiến cho cô nhận ra rằng, sau này trong truyện tính cách nguyên chủ dần trở nên vặn vẹo là không phải không có lý do. Người ta thường nói 'không có lửa sao có khói'?
Nghĩ đến sau khi này mình rời đi, nguyên chủ vẫn chọn đi theo nội dung cốt truyện, cuối cùng nhận phải cái kết bi thảm. Tâm trạng của Nguyễn Du Du cũng giảm sút.
Cô ngẩng đầu lên nhìn thẩm Mộc Bạch, đôi mắt đỏ ửng lên, giọng nói mang theo sự ấm ức, “Các cô ấy đang bàn luận em xấu như vậy, lại còn nghèo tại sao lại có thể làm tình nhân của anh.”
Thẩm Mộc Bạch không nghe được hai người kia đang nói gì, nhưng nhìn biểu cảm lúng túng chột dạ của họ, anh biết Nguyễn Du Du không hề nói dối. Anh lạnh lùng quay sang nhìn hai người kia, hai người đó rùng mình hoảng sợ, nụ cười giả tạo trên khuôn mặt sắp không thể giữ được nữa.
Nguyễn Du Du kéo tay áo của Thẩm Mộc Bạch, “Em không thích nơi này, em không muốn mua đồ ở đây.”
Thẩm Mộc Bạch khẽ gật đầu, nhìn vẻ mặt buồn bã của cô, anh dịu dàng xoa đầu cô, “Đi đến chỗ khác mua. Em thích thứ gì anh đều mua cho em.”
Trung tâm thương mại này vốn chỉ có mấy khách hàng, mọi người sớm để ý động tĩnh ở chỗ này, người quản lý của trung tâm thương mại vội vàng chạy đến hỏi, “Xin lỗi, hai vị muốn mua gì, tôi —— Thẩm… Thẩm đại thiếu gia?!”
Thẩm Mộc Bạch quay đầu lại nhìn hai nhân viên kia, lạnh lùng nói: “Cho người đến dọn dẹp cửa hàng này giúp tôi, từ nay về sau tôi không cho phép nhãn hàng này xuất hiện trong trung tâm thương mại.”
Nhân viên cửa hàng kinh ngạc há hốc mồm lên nhìn, quản lý toát mồ hôi hột, “Vâng… vâng, tôi sẽ cho người đi xử lý.”
Thẩm Mộc Bạch cúi đầu hỏi Nguyễn Du Du, “Em còn muốn đi đâu không?”
Nguyễn Du Du không còn hứng đi mua sắm.
Cô đưa tay lên chỉ, “Nhãn hàng này đầu năm nay mới ra mắt mẫu đồng hồ màu đen được đính 68 viên kim cương, nhãn hàng kia mùa xuân năm nay ra mắt balo màu trắng đính hoa anh đào, phụ kiện kẹp tóc hai màu của nhãn hàng đó nữa…”
Cô nhìn bộ quần áo đang mặc trên người, đều do Chu gia chuẩn bị, chắc đi gặp Thẩm lão gia cũng không sao, “Chỉ cần như vậy là đủ.”
Nhìn dáng vẻ cô giống hệt lúc gọi đồ ăn trong quán, ánh mắt Thẩm Mộc Bạch dần tối lại. Anh mở ví tiền ra ném thẻ ngân hàng cho tay quản lý, “Mua giúp tôi những gì cô ấy vừa bảo.”
Thẩm Mộc Bạch dẫn Nguyễn Du Du đến phòng chờ, chẳng mấy chốc người quản lý mua đồ về.
Trung tâm thương mại này do Thẩm gia thành lập, Thẩm đại thiếu gia giá lâm, mấy nhãn hàng đó đều tặng thêm quà, mua đồng hồ còn được tặng thêm nạm áo kim cương, mua kẹp tóc còn được kẹp cà vạt, mua ba lô cũng được tặng—— ví.
Nguyễn Du Du cho thẻ căn cước cùng thẻ ngân hàng và ít tiền lẻ để vào trong ví tiền mới, tiện thể thay luôn balo cùng kẹp tóc, cô đeo đồng hồ vào tay.
Ngắm bản thân mình trong gương, cô cảm thấy mọi thứ đều ổn, Nguyễn Du Du hỏi: “Bây giờ sẽ đi đến bệnh viện thăm ông nội?”
Thẩm Mộc Bạch lắc đầu: “Đi ăn cơm trước, đến tối sẽ đi đến bệnh viện thăm ông nội sau. Em muốn ăn món gì?”
Đôi mắt của Nguyễn Du Du phát sáng.
Cô muốn ăn rất nhiều món!
Bởi vì cơ thể quá yếu, nên có rất nhiều món cô chưa từng được ăn, giống như miếng bánh socola sáng này, vì hàm lượng đường quá cao nên cô cũng không được phép ăn, chưa nói đến mấy món chua cay mặn.
“Em muốn ăn đồ cay! Lẩu tứ xuyên!”
Mùa hè đi ăn lẩu? Thẩm Mộc Bạch giật giật khóe môi, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của cô, anh không nỡ từ chối cô, cũng may anh biết một quán lẩu khá ngon.
Hai người rời khỏi phòng vip đi ra ngoài, nhân viên các cửa hàng khác đều đứng trước cửa cúi đầu chào hai người, chỉ còn hai nhân viên kia cúi đầu, nước mắt giàn giụa.
Hai người bình thản bước ra khỏi trung tâm thương mại, chiếc xe thể thao màu bạc đi thẳng đến quán lẩu.
Bây giờ đang là giữa trưa, ánh nắng khá chói, Nguyên Du Du đưa tay ra cản ánh nắng lại.
Nhìn thấy động tác của cô, Thẩm Mộc Bạch đột nhiên hối hận vì đã lái xe mui trần, buổi sáng lúc anh lái xe đến Chu gia, lúc đó trời vừa mưa nên thời tiết mát mẻ, bây giờ có hơi oi bức.
“Mỗi tháng tôi gửi 10.000 NDT vào thẻ ngân hàng của em, em muốn chuyển vào thẻ của em hay là thẻ phụ của anh?”
Nguyễn Du Du trả lời chắc chắn: “Chuyển vào thẻ của em.” Tiền đã được chuyển vào thẻ ngân hàng của nguyên chủ, sau này chính là tiền của nguyên chủ. Nếu chuyển vào thẻ phụ của anh, khi anh khóa thẻ lại, nguyên chủ sẽ trắng tay.
Không biết trong sách nguyên chủ đã lựa chọn điều gì, nhưng hiện tại quyền lựa chọn thuộc vào cô. Đương nhiên cô phải chuẩn bị đường lùi cho nguyên chủ.
“Nếu thiếu tiền thì cứ bảo anh, em nhớ gửi số thẻ cho anh. Đúng rồi, tý nữa em lưu số điện thoại của anh vào máy.”
Thẩm Mộc Bạch vừa lái xe vừa đọc một dãy số, Nguyễn Du Du nhanh chóng dùng máy điện thoại lưu lại, cô gửi số thẻ ngân hàng cho anh, lưu điện thoại anh vào máy. Lúc đầu cô định ghi là ” Thẩm tiên sinh”, sau một hồi suy nghĩ, cô sợ nguyên chủ không biết Thẩm tiên sinh nào, nên đổi lại thành “Thẩm Mộc Bạch”.
Tác giả có lời muốn nói: Thẩm đại thiếu gia bắt đầu trên con đường sủng vợ!