• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ngô Diệp Tử

Beta: Vô Ảnh

Nguyễn Du Du bước vào phòng tắm, Thẩm Mộc Bạch không quay về phòng ngủ, ngồi ở trong phòng khách lắng nghe động tĩnh của cô, anh định gọi thêm cháo cùng món ăn kèm khác, sau một hồi đắn đo anh quyết định gọi thêm món ăn cay mà Nguyễn Du Du thích, kêu nhà hàng Dược Hoa mang đến.

Sau khi đặt đồ ăn xong, anh gọi điện thoại cho Thẩm Mộc Dương, nghe cậu ta kể lại cuộc tranh cãi giữa Nguyễn Du Du cùng vợ chồng Chu gia ở cổng trường.

“Anh, Chu Quốc Vượng và vợ của ông ta thật là đáng ghét, họ cứ giữ chặt lấy tay của chị dâu, là người ngoài mà em còn thấy tức giận! Anh phải nghĩ cách giải quyết xong chuyện này đi, không thể để bọn họ tiếp tục dây dưa thêm.” Giọng nói của Thẩm Mộc Dương tràn đầy sự tức giận.

“Cậu đừng lo, ngày mai anh sẽ giải quyết dứt điểm.” Thẩm Mộc Bạch lạnh lùng lên tiếng.

“Chuyện kia, anh…”

Thẩm Mộc Dương do dự, trong lòng Thẩm Mộc Bạch rất căng thẳng, anh còn tưởng rằng Nguyễn Du Du bị thương ở đâu, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy, đã có chuyện xảy gì?”

“Đúng đấy, anh, nếu anh đang gặp khó khăn, em có rất nhiều tiền tiêu vặt…”

Thẩm Mộc Bạch bật cười, “Được rồi, nếu anh như không có tiền tiêu, sẽ hỏi mượn em.”

Thẩm Mộc Dương lo lắng anh trai vì sĩ diện sẽ mắng anh ta, không ngờ anh lại vui vẻ đồng ý, gật đầu như giã tỏi, “Thật ạ, nếu anh không có tiền chỉ cần gọi em một tiếng, tiền của em cũng là tiền của anh.”

Thẩm Mộc Bạch đang nghĩ về Nguyễn Du Du, không muốn nhiều lời với cậu, liền dập máy điện thoại tiếp tục lắng nghe động tĩnh trong nhà tắm, lo lắng liệu cô có bị hoa mắt chóng mặt và té xỉu trong phòng tắm.

Nguyễn Du Du tắm rửa cẩn thận, sau khi tẩy sạch mùi hương trên người, cô mới từ trong bồn tắm bước ra. Cô đi ra bên ngoài ném bộ quần áo bẩn vào trong giỏ chứa đồ, quay lại phòng tắm để lau khô tóc.

Thẩm Mộc Bạch cắm máy sấy vào ổ điện, chờ cô ngồi xuống ghế sofa, anh giúp cô sấy tóc.

“Anh đừng có… cẩn thận như vậy.” Nguyễn Du Du cười đến mức khóe mắt cong thành hình mặt trăng lưỡi liềm, “Em chỉ bị say xe say, cũng không phải mắc bệnh hiểm ngoài, không đến mức ngay cả việc sấy tóc cũng không làm được, không cần anh giúp đỡ, với lại hiện tại em đã ổn rồi, em cũng không hề cảm thấy chóng mặt.”

“Du Du, lại đây ngồi.” Thẩm Mộc Bạch cầm máy sấy tóc lên, cặp mắt đen nháy nhìn cô.

“Được rồi.” Nguyễn Du Du nhìn thấy sự kiên trì của anh, cô đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, khẽ gật đầu, cười đến mức mắt híp lại: “Vậy em sẽ vui vẻ tận hưởng khi được đích thân Thẩm đại thiếu gia phục vụ.”

Thẩm Mộc Bạch rất kiên nhẫn, bật chế độ gió nhỏ, không sử dụng chế độ quá nóng, anh chọn nhiệt độ vừa phải, anh không dám chỉ sấy nguyên một chỗ, máy sấy từ từ di chuyển như sợ cô bị bỏng, đầu ngón tay luồn vào kẽ tóc để kiểm tra nhiệt độ.

Tóc của Nguyễn Du Du dày và mềm mại, dài đến thắt lưng, muốn sấy khô tóc phải mất rất nhiều thời gian. Thẩm Mộc Bạch một tay cầm máy sấy tóc, tay còn lại anh giúp cô chải tóc, bàn tay thon dài chạm lên mái tóc, nhẹ nhàng vuốt, những sợi tóc mềm mại đen nháy.

Tóc dần khô, mái tóc trở nên bồng bềnh, lại còn mang theo mùi hương của dầu gội đầu, Thẩm Mộc Bạch cuốn mấy sợi tóc vào ngón tay, cho lên mũi ngửi, hít thở một hơi thật sâu.

Nguyễn Du Du ngồi quay lưng về phía anh, cơ thể nhỏ nhắn ưỡn thẳng lưng lên, nên cô không nhận ra.

Sấy tóc xong, Thẩm Mộc Bạch phát hiện phía sau áo của cô bị ướt một mảng, chắc là do nước chảy từ chân tóc, “Du Du, đi thay bộ đồ ngủ khác đi, chỗ này bị ướt rồi.”

Nguyễn Du Du đưa tay ra sau lưng sờ thử, “Không sao đâu, mỗi lần tắm xong đều bị như vậy, phần đuôi tóc vẫn còn dính nước nên khi sấy xong áo cũng sẽ bị ướt, tý nữa sẽ tự khô thôi.” Mùa đông ở Yến Thành có hơi hanh khô, trong lòng luôn bật máy sưởi, cô không bao giờ để tâm điều đó, cứ để đó cho nó tự khô.

“Không được, như vậy rất dễ bị cảm.” Thẩm Mộc Bạch thấy Nguyễn Du Du vẫn lắc đầu không chịu đi thay áo, anh đành phải thỏa hiệp: “Được rồi, vậy Du Du nằm xuống đi, anh giúp em sấy khô áo.”

Vì Nguyễn Du Du không chịu đi thay áo khác, nếu bảo cô nằm xuống ghế sofa cô vui vẻ đồng ý, cô bỏ dép nhung ra, nằm lên ghế sofa, gối đầu lên cánh tay.

Thẩm Mộc Bạch gạt tóc của cô sang một bên, máy sấy tóc lướt qua chỗ bị ướt trên áo ngủ, mới thổi được một lúc, Nguyễn Du Du bắt đầu dãy dụa.

“Ha ha ha ——” Cô vừa cười vừa lẩn trốn đầu quạt gió của máy sấy, “Không muốn, em không muốn, ngứa!”

Mặc dù nhìn cô nhóc hơi gầy, nhưng thứ gì nên có cô đều có, cô nằm xuống ghế salon để lộ thân hình xinh đẹp và quyến rũ, vòng eo nhỏ nhắn, xuống phía dưới cặp mông tròn trịa, tiếp đó là cặp chân thon dài.

Thân hình nhỏ nhắn tinh tạo liên tục nhấp nhô, huyết mạch trong người Thẩm Mộc Bạch dâng trào lên, ánh mắt dần trở nên tối sầm lại, anh để tay lên lưng cô, giọng nói trở nên khàn khàn, “Du Du, đừng có di chuyển nữa, để anh… giúp em sấy áo.”

Anh vén áo ngủ của cô lên, bàn tay chạm vào phần còn ướt trên áo, dùng máy sấy thổi nhẹ.

Anh sợ Nguyễn Du Du bị cảm lạnh, nên anh không dám nhấc lên quá cao, lòng bàn tay anh chạm vào lớp da của cô.

Làn da mịn màng trắng nõn, ở giữa xương sống có hơi lõm xuống, bàn tay anh chạm vào phía trên, có thể cảm nhận được nơi đó xinh đẹp như thế nào.

Không biết là do nhiệt độ bàn tay của anh quá nóng, hay là do hơi nóng của máy sấy, Nguyễn Du Du cảm thấy cơ thể của mình ngày càng nóng.

Cái đầu nhỏ dấu ở trong khủy tay, cô khẽ nghiêng người, để lộ cặp mắt đen nháy, lén nhìn anh.

Có một sợi tóc rũ xuống trên trán anh, cặp mắt đen nháy sâu thẳm, dường như không có cảm xúc, hoặc đang ẩn giấu điều gì đó, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên, nếu nhìn kỹ, Nguyễn Du Du phát hiện tai của anh có hơi đỏ.

Thẩm Mộc Bạch cố gắng hết sức để điều khiển cái tay của mình, nhưng dường như đầu ngón tay cảm nhận được suy nghĩ của anh, nhẹ nhàng vuốt xuống làn da phía bên dưới, mềm mại, trắng nõn…

Anh không ngẩng đầu lên nhìn, nên không biết rằng cô nhóc kia đang lén nhìn anh.

Bốn mắt chạm nhau.

Thẩm Mộc Bạch vội tắt máy sấy đi, để sang bên cạnh, anh hơi cúi người, thân hình cao lớn dần ôm trọn lấy Nguyễn Du Du, anh chống tay xuống, cặp mắt đen nháy ẩn chứa một ngọn lửa, “Du Du…”

Giọng nói của anh hơi trầm và khàn, nhưng thời điểm không thích hợp.

Đáp lại anh chính là tiếng “ọc ọc ——”, có vẻ cô nhóc đã đòi bụng, nên cái bụng bắt đầu biểu tình.

Hai người sững sờ một lúc, Nguyễn Du Du xấu hổ vội giấu mặt đi, ước gì có cái hồ ở đây để cô chui xuống.

Thẩm Mộc Bạch bật cười, tay đặt lên vai cô kéo cô ngồi dây, “Chuyện thường tình mà, không cần phải xấu hổ.”

Khuôn mặt của Nguyễn Du Du đỏ rực lên, cô né tránh không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô bị Thẩm Mộc Bạch kéo đi đến bàn ăn. Bữa tối hôm nay rất phong phú, có cháo, lại còn có đồ ăn kèm, cùng với mấy món cay Tứ Xuyên.

Thẩm Mộc Bạch thầm cảm thấy may mắn, may anh nhanh trí gọi thêm mấy món ăn khác, bởi vì cô nhóc này không thích ăn mấy món dinh dưỡng nhạt nhẽo như cháo, cô thích ăn những món cay kích thích vị giác.

Ăn cơm xong, Thẩm Mộc Bạch bảo Nguyễn Du Du ngồi yên ở đó, còn anh thì đi dọn dẹp bàn sạch sẽ.

Nguyễn Du Du nằm trên ghế sofa, hàng lông mi dài khẽ chớp, cặp mắt hạnh đen nháy bất lực nhìn Thẩm Mộc Bạch, “Thẩm tiên sinh, có phải anh đang coi em là bệnh nhân đúng không.”

Thẩm Mộc Bạch im lặng. Cô nhóc này sống bên cạnh anh suốt nửa năm này, cô chưa từng bị ốm, chuyện ngày hôm nay anh sợ cô tổn thương, nhưng anh làm như vậy lại khiến cô nhớ lại cuộc sống trước kia.

Cô nói cơ thể của cô rất yếu, từ khi sinh ra đã bệnh tật triền miên, cả năm trời cô phải sống ở trong bệnh viện, nên khi nhận được giấy báo nhập học cô cảm thấy rất vui, có lẽ cô chưa từng trải nghiệm cuộc sống học sinh đúng nghĩa.

Thẩm Mộc Bạch không biết vì sao cô không tự vẽ cho mình một lá bùa để chữa bệnh, cho dù là nguyên nhân gì, cũng đều khiến cho anh đau lòng: Ở một nơi mà anh không biết, rốt cuộc cô đã gánh chịu những nỗi đau nào?

Anh im lặng ngồi xuống bên cạnh cô, nắm chặt lấy tay của cô, kéo ống tay áo lên.

Bộ đồ ngủ rộng thùng thình, Nguyễn Du Du lúc ăn cơm thường thích xắn tay áo lên, Thẩm Mộc Bạch chỉ cần đẩy nhẹ ống tay áo lên để lộ khuỷu tay, lộ ra dấu bầm tím.

Cả hai tay đều có, Chu Quốc Vượng cùng Phan Như Yến tập kích cổng trường muốn lôi cô đi, nên chắc chắn họ ra tay rất mạnh.

Nguyễn Du Du nhìn khuôn mặt lạnh lùng u ám của anh, cô bật cười nói: “Không sao đâu, tý nữa dùng bùa trị thương thoa lên sẽ ổn thôi.” Lúc tắm cô đã nhìn thấy, định lúc đi ngủ sẽ lén lôi bùa ra thoa.

Thẩm Mộc Bạch khẽ hừ một tiếng, đôi mắt lóe lên sự lạnh lùng, “Cho dù có thể chữa vết thương bằng bùa, nhưng khi em bị thương chẳng lẽ em không cảm thấy đau sao? Tại sao em không biết tự bảo vệ bản thân?”

Nguyễn Du Du ngạc nhiên, cô mới nhớ ra đây là những lời mình đã từng nói, lúc đó Thẩm Mộc Bạch dùng dao cắt vào tay. Khi đó anh vẫn còn nghi ngờ hiệu quả của bùa, nhưng anh vẫn lựa chọn tin cô, khi cô bị người ta nghi ngờ anh sẽ đứng về phía của cô bảo vệ cho cô. Thậm chí còn tự làm mình bị thương để giúp cô chứng minh.

“Thẩm tiên sinh…” Nguyễn Du Du khóe mắt đỏ ửng lên, cô khẽ lẩm bẩm nói.

Thẩm Mộc Bạch lại nghĩ rằng cô nhớ lại chuyện sáng này nên cảm thấy buồn bã, anh duỗi tay ra, ôm chặt lấy cô vào lòng, xoa đầu cô, an ủi, “Không sao đâu, Du Du, ngày mai anh sẽ giải quyết dứt điểm chuyện này, Chu gia sẽ phải trả một cái giá lớn.”

Nguyễn Du Du dựa đầu vào lồng ngực anh, cô nghe được nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ của anh, khẽ gật đầu, “Vâng.”

Nguyễn Du Du không biết ngày mai chuyện này sẽ được giải quyết như thế nào, cô cũng không biết chuyện xảy ra ở trường học vào ngày hôm nay đã bị Chu Dung Dung đăng lên diễn đàn nhà trường.

Chu Dung Dung lấy thân phận của người qua đường, phát hiện “bí mật động trời” của vị hoa hậu giải đường. Tuy nhìn rất xinh đẹp, đáng yêu, nhưng thực ra là kẻ máu lạnh vô tình, đến ngay cả cha mẹ ruột của mình cũng không chịu thừa nhận.

Chuyện này vừa tung ra ngay lập tức thành chủ đề hot, có rất nhiều người chứng kiến, thiên kim giả – thiên kim thật, nhân viên chính là hai vị hoa khôi giảng đường, ôm nhầm con, chủ đề này khiến mọi người sôi xao bàn luận, bài viết tung ra có rất nhiều người để lại lời bình luận.

Có người ủng hộ Chu Dung Dung: Dù gì cũng là bố mẹ đẻ, không thể chặt đứt máu mủ, tại sao có thể không chịu nhận bố mẹ?

Cũng có người phản bác: Dù sao họ cũng chưa từng nuôi Nguyễn Du Du ngày nào, nghe đồn từ khi sinh ra đã ôm nhầm.

Chu Dung Dung ngay lập tức nhảy vào phản bác: Cho dù là ôm nhầm, nhưng chuyện này đâu thể trách bố mẹ được, có bố mẹ nào nỡ lòng tráo đổi con mình với con người khác không, với lại Chu gia vốn dĩ rất giàu cỏ, làm sao họ bằng lòng để con ruột mình sống trong gia đình nghèo khó, nghe nói lúc đó bệnh viện xảy ra chuyện nên tình cảnh có hơi hỗn loạn, vì y tá không để ý nên mới dẫn đến chuyện ôm nhầm.

Lại có người nói rằng vợ chồng Chu gia từ khi nhận Nguyễn Du Du về không chịu gặp cô ấy, nghe giáo thảo kể lại, bởi vì vợ chồng Chu gia gặp phải rắc rối, nên muốn tìm đến cô con gái ruột này để xin giúp đỡ.

Chu Dung Dung tức giận đến mức dậm chân, Thẩm Mộc Dương này đúng là tên nhiều chuyện! Cô ấy suy nghĩ một lúc, mới dám bình luận: Chắc hai vợ chồng Chu gia sợ cô ấy vẫn còn giận, không chịu tha thứ bố mẹ, nên họ không dám đến gặp cô ấy. Đợi cô ấy bớt giận, họ mới dám đi đến gặp.

Chu Dung Dung liên tục thay đổi nick, thay phiên ra sân, rốt cuộc hướng gió dư luận cũng đổi thành “Nguyễn Du Du là kẻ máu lạnh vô tình, đến ngay cả cha mẹ ruột cũng không nhận”.

Cô ấy thầm ăn mừng trong lòng, đột nhiên có một người xuất hiện, nói bằng giọng điệu hào hứng phấn khích: Tôi biết chuyện này! Tôi biết chuyện này! Hôm Chu gia nhận Nguyễn Du Du về nhà, bạn bè của tôi cũng đến Chu gia, hình như hôm đó đúng vào ngày sinh nhật của Chu Dung Dung.

Người này có vẻ biết hết sự tình, còn kể rằng trong suốt bữa tiệc sinh nhật người nhà không ai thèm để ý đến Nguyễn Du Du, còn chứng minh rằng lời nói Nguyễn Du Du không hề sai, cô không phải con gái ruột của Chu gia, nhà họ Chu tìm cô ấy về chỉ để thế chỗ cho Chu Dung Dung. Sau này, hai vợ chồng Chu gia căn bản không nhớ đến người này, nhưng dạo gần đây, Chu gia gặp phải chuyện phiền phiền phức trong chuyện làm ăn. Chu gia chạy đi cầu xin khắp nơi nhưng không ai chịu giúp, nên mới đến tìm “cô con gái nhặt được” này.

Người này vì muốn chứng minh lời nói của mình là sự thật, còn gửi thêm vài tấm hình, nói bạn của mình đã lén chụp vào hôm đó, và bức ảnh này được chụp trong bữa tiệc sinh nhật của Chu Dung Dung, Chu Dung Dung và Phan Như Yến đứng bên cạnh Chu Quốc Vượng, giống như nhà vua mang theo hoàng hậu và công chúa, cùng mấy vị khách trò chuyện vui vẻ, còn Nguyễn Du Du ngồi trong một góc, không ai thèm để ý tới.

Chu Dung Dung suýt chút nữa là phát điên, vội vàng bình luận nói: Có thể vì hôm ấy Nguyễn Du Du mới được nhận về nhà, nên vẫn còn chưa quen, tôi thấy cô ấy là người hướng nội, không thích cùng mọi người trò chuyện, cũng không cho phép có ai đến quấy rầy cô ấy.

Ngay lập tức có người phản bác lại: Hoa hậu giảng đường là người hoạt bát, tính tình sôi động, và rất đáng yêu. Tôi thường xuyên bắt gặp cô ấy cười nói với bạn bè đi đến khu phố ăn vặt. Cô ấy không phải người có tình tính lạnh lùng, hướng nội.

Chu Dung Dung còn chưa biết nên trả lời như thế nào, thì cái người tung tin kia lại lên tiếng, nói Chu gia ở trong giới hào môn chỉ là 'cái thùng rỗng kêu to', vừa mới xảy ra chút vấn đề đã sụp đổ, không có một ai đưa tay ra giúp đỡ, không thể vượt qua được khó khăn, sẽ bị phá sản.

Người này trả lời rất lưu loát, giống như một kẻ thích đi buôn chuyện, còn biết hết cả chuyện trong Chu gia, nói bà Chu là một người bẩn thỉu, nếu không có bạn bè rủ đi chơi, có khi mấy ngày rồi không chịu tắm.

Chu Dung Dung tức giận, suýt chút nữa thì vứt điện thoại đi.

Rốt cuộc người này là ai? Tại sao biết rõ chuyện nhà mình như vậy, chắc chắn đây là người quen!

Hướng gió dư luận đã bị đổi chiều, cô ấy không còn cách khống chế nữa.

Chu Dung Dung ném mấy đồ không đáng tiền đi để hả giận, sau khi bình tĩnh lại. Cô ấy chỉ kể chuyện mẹ mình lười tắm cho mấy cô bạn thân. Chắc chắn người này là một trong số bọn họ. Cô ấy mở album ảnh ra, cẩn thận nhớ lại vị trí đứng của từng người một, rồi dựa vào góc chụp của mấy bức hình để đối chiếu, cuối cùng cũng đoán ra được người đó là ai.

Trần Mai.

Trần Mai chắc chắn làm như vậy không phải vì muốn giúp Nguyễn Du Du, cô ta hận không thể giết chết Nguyễn Du Du, cũng hận không thể khiến Chu gia ngay lập tức phá sản, để cho Chu Dung Dung không còn có thể kiêu ngạo được nữa.

Thực ra lần này, cô ta cũng không muốn để vợ chồng Chu gia thực hiện được kế hoạch, bởi vì nếu Nguyễn Du Du trở về Chu gia, đối với cô ta không gây quá nhiều tổn thất, còn khiến cho Chu gia sống lại.

Nhân cơ hội “thừa nước đục thả câu”, khiến kế hoạch vợ chồng Chu gia thất bại, và cuối cùng Chu gia sẽ phá sản.

Nguyễn Du Du không thường xuyên lên diễn đàn, nên không biết bây giờ trên đó thảo luận chuyện hồi sáng, cũng không biết rằng mình là cái tên hot được thảo luận rất nhiều trên diễn đàn. Bây giờ, cô còn đang dùng bùa trị vết thương trên hai tay.

Vết bầm ở trên cánh tay của cô không quá nghiêm trọng, chỉ khi dùng tay ấn vào cô mới cảm nhận cơn đau đớn. Cô định lúc ngủ lôi bùa ra trị vết thương, có thể Thẩm Mộc Bạch không nỡ nhìn cô bị thương, nhưng vết thương này do Chu Quốc Vượng và Phan Như Yến gây ra, chỉ cần nghĩ đến là trong lòng cô khó chịu, cô quyết định xử lý luôn bây giờ.

Cô xắn tay áo lên, để lộ hai cánh tay trắng nõn, dấu bầm trên khuỷu tay nhìn càng nổi bật hơn.

Nguyễn Du Du mở ngăn kéo ra mới phát hiện bùa trị thương đã hết. Hai ngày trước, cô đưa cho bốn người kia “lá bùa bình an”, nhân tiện lại đưa cho mỗi người hai lá bùa trị thương, Thẩm Mộc Bạch cũng được hai lá. Nguyễn Du Du dặn bọn họ mang theo bên người, đề phòng dùng trong trường hợp khẩn cấp. Còn lại cô cho Triệu Húc Phong hết, dù sao vết thương trên đầu anh ta vẫn chưa khỏi hẳn.

Nguyễn Du Du lấy giấy chu sa và bút lông, cô định vẽ thêm mấy tấm.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Mộc Bạch nhìn thấy cô vẽ bùa.

Khi biết mấy lá bùa mà Nguyễn Du Du vẽ có thể chữa khỏi bệnh cho Triệu Húc Phong, anh cũng lén đi tìm hiểu thử, nghe nói còn lập bàn thờ để cầu nguyện ăn chay tắm rửa sạch sẽ các kiểu, nhưng Nguyễn Du Du đã từng nói, cách vẽ bùa ở thế giới này không linh nghiệm, bởi vì mọi người không tin nên tác dụng của bùa mới bị giảm sút.

Nói thật, anh cũng không nhớ đến cảnh Nguyễn Du Du dùng bùa trị thương trên tay của anh, đến bây giờ anh cũng không dám chắc liệu bệnh tình ông nội chuyển biến lên có phải do tấm bùa trị thương của cô nhóc này không.

Nói đến đây, phải công nhận ông nội lợi hại, ông nội luôn nói cô gái nhỏ này là tiểu tâm phúc của anh, là may mắn của Thẩm gia, có lẽ ông nội đã sớm nhìn ra được năng lực vẽ bùa của cô nhóc.

Nguyễn Du Du không bày lư hương ra, nhưng cô vừa tắm rửa xong, cô cầm bút lông lên, tập trung, cánh môi đỏ mọng hơi mím lại, cặp mắt đen nháy không chớp một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc chăm chú, trong lúc vẽ cô không hề dừng lại, những đường cong dần hiện lên.

Cô vẽ bốn tấm liền, đến tấm thứ năm mới dừng lại.

“Xong… rồi à?” Thẩm Mộc Bạch ngập ngừng hỏi

“Vâng,” Nguyễn Du Du cầm một tấm bùa lên, đem ra ngoài bàn ăn, tìm một cái đĩa nhỏ, dùng bật lửa đốt lá bùa trong tay, cho thêm nước vào để biến thành bột, cô định đưa tay ra, thì bị Thẩm Mộc Bạch cản lại, ngón tay anh chạm lên chỗ bột, “Để anh.”

Anh dịu dàng xoa bùn lên cánh tay của cô, cẩn thận tỉ mỉ che lại vết bầm tím, bôi một lớp rất đều.

Nguyễn Du Du mím môi lại, cặp mắt tròn đen nháy nhìn anh.

Anh vẫn chưa đi tắm, trên người vẫn mặc chiếc áo sơ mi lúc nãy.

Nói đến đây, Nguyễn Du Du cảm thấy rất kì lạ, người đàn ông này chẳng lẽ không sợ lạnh sao? Anh luôn mặc áo sơ mi dù ở nhà hay văn phòng, khi đi ra ngoài anh mới khoác lên người chiếc áo dạ, màu xám hoặc màu đen, mặc kệ màu gì, vẫn là cái áo dài hơn áo vest một chút. Cô hận không thể bắt anh mặc thêm chiếc áo len vào, nhưng cô không đủ cao, cô hy vọng chiếc áo khoác đó có thể dài đến đầu gối..

Nguyễn Du Du cẩn thận quan sát nét mặt của anh

Thẩm Mộc Bạch đương nhiên là không sợ lạnh, không có dấu hiệu chuyển sang xanh hoặc đỏ. Làn da trắng bạch này, khác hoàn toàn làn da trắng hồng của Nguyễn Du Du, càng làm nổi bật lên cặp mắt đen nháy của anh.

Đôi mắt anh hơi hẹp và dài, chiếc mũi cao thẳng, làn môi hơi mỏng.

Nhìn thêm một lúc nữa, khuôn mặt của Nguyễn Du Du dần đỏ ửng lên, cô nhớ cảm giác khi bờ môi đó chạm lên khuôn mặt của cô, dù rất mọng, nhưng mềm mại và ấm áp.

Đột nhiên, anh khẽ nhíu mày, ngẩng đầu lên, biểu cảm trên khuôn mặt dần trở nên nghiêm túc, “Du Du, sau này lúc đi trên xe không được xem sách.” Mặc dù tay lái của tài xế có chắc chắn đến đâu, thì lúc ngồi trên xe vẫn bị lắc lư, nếu đọc sách trong lúc đó, không chỉ ảnh hưởng đến mặt, còn rất dễ bị say xe.

“Á… ——” Anh vừa nhắc đến đọc sách, Nguyễn Du Du lập tức nhớ đến bài tập môn Triết chưa làm xong, “Xong rồi, xong rồi, hôm nay em quên chưa làm bài tập!”

Cô lập một thời khóa biểu, vẫn luôn tuân thủ và làm theo, tối nay cô định ôn lại bài của môn Triết, nhưng hôm nay bị vợ chồng Chu gia làm cho phân tâm, nên cô đã quên mất điều này.

“Được rồi, bôi xong rồi.” Cô ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Mộc Bạch, gương mặt để lộ rõ sự lo lắng.

Thẩm Mộc Bạch bật cười, dùng ngón trỏ vẫn còn sạch véo mũi của cô, “Thực ra, bây giờ Du Du học rất khá, nên em không cần lo lắng đâu.”

Nguyễn Du Du giơ tay lên kéo ngón trỏ của anh xuống, tự giải cứu chiếc mũi nhỏ của mình, hàng lông mi dài khẽ chớp, cặp mắt đen nháy nhìn Thẩm Mộc Bạch, “Thẩm tiên sinh, mấy thứ này anh có thể dọn giúp em được không?”

Giọng nói của cô mềm mại, dịu dàng, và có hơi xấu hổ khi để người khác phải tự dọn bãi chiến trường do mình gây ra.

Thực ra trên bàn chỉ có một cái đĩa cùng với một cái bật lửa, Thẩm Mộc Bạch cũng định tự mình dọn dẹp, chưa kể cặp mắt đen nháy long lanh đó còn khẩn thiết nhìn anh, anh xoa đầu cô nói, “Đi đi, đi học bài đi, không nên thức đêm.”

Nguyễn Du Du đứng dậy định đi về phòng ngủ, vì chưa làm xong bài tập nên tối nay cô định ngủ muộn, nhưng khi anh nói “Không được thức đêm”, cô liền dừng lại, quay lại nhìn nhìn anh, cảm thấy cắn rứt lương tâm, cô khẽ “ừ” một tiếng, vội chạy về phòng ngủ.

Vì chuẩn bị thi học kỳ nên cô có hơi lo lắng, cô sợ đến thư phòng học sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của anh, nên cô ngồi ở bàn học trong phòng ngủ, mở sách ra làm bài tập.

Nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của cô nhóc, Thẩm Mộc Bạch nheo mắt lại, không nói gì, cất bật lửa đi, còn cái đĩa nhỏ anh đem đi rửa sạch.

Nguyễn Du Du định học bài xong mới đi ngủ, nhưng bình thường vào giờ này cô đã ngủ rồi, nên bây giờ cô rất buồn ngủ, những con chữ xoay thành hình tròn liên tục nhảy nhót, cô đành phải đóng sách lại, ngoan ngoãn đi ngủ.

Không biết có phải hôm nay cô bị câu nói của Chu Quốc Vương “Du Du, con gái của ba” dọa cho sợ, Nguyễn Du Du nằm mơ về cuộc sống trước kia của mình.

Trong giấc mơ, cô mới vừa từ bệnh viện trở về nhà, Nguyễn Hàm Chương cầm theo chồng giấy chu sa tiến vào phòng, “Du Du, hôm nay con phải vẽ 10 tấm bùa bình an, 10 tấm bùa chữa bệnh, lâu rồi không đụng đến bút nên sợ con vẽ không quen..”

Nguyễn Du Du nhìn chằm chằm cánh tay gầy gò xanh xao đầy vết kim đâm của mình, cô mím chặt môi giữ im lặng.

Ở ngoài cửa, em trai của cô đang cầm khẩu súng đồ chơi, chĩa về phía của cô, làm bộ mặt dữ tợn, miệng liên tục phát ra “Bằng bằng bằng bằng——”.

Đột nhiên cây súng đồ chơi lóe lên một tia sáng, khiến cô nhớ ra chuyện gì đó, sầm, mưa, cô muốn gặp một người.

Đó là một người rất quan trọng, cô không muốn để mất người đó.

Thẩm Mộc Bạch.

Nguyễn Du Du lập tức hoảng sở, không, bây giờ cô đang ở cùng với Thẩm Mộc Bạch, không phải nơi đây, nơi đây không phải là nhà!

Thẩm Mộc Bạch định đi đến phòng của cô, anh muốn xem cô nhóc này có chịu nghe lời hay không, không ngờ đèn của phòng cô đã tắt, từ khe cửa nhìn vào cả căn phòng chìm trong bóng tối.

Anh đoán cô nhóc đã ngủ rồi, nên anh định rời đi, lại nghe được tiếng hét của cô, rất nhỏ, đứt quãng, không thể nghe được rõ, nhưng anh vẫn có nghe được hai từ “Tiểu Bạch”.

“Du Du?”

Thẩm Mộc Bạch gọi tên cô, Nguyễn Du Du không lên tiếng trả lời, anh cảm thấy lo lắng, nhẹ nhàng mở cánh cửa ra, nhờ vào ánh đèn phòng khách, anh thấy hai tay của Nguyễn Du Du đang cố vùng vẫy, giống như một người chết đuối cố với lấy cọc gỗ.

Thẩm Mộc Bạch hoảng sợ, vội chạy đến, nắm chặt lấy tay cô.

Vì cô đang ngủ nên anh không muốn dọa cho cô sợ, dịu dàng gọi: “Du Du, em bị làm sao vậy?”

Nguyễn Du Du vẫn không tỉnh dậy, cô nắm lấy tay của anh, giống như một người đi lạc nhiều ngày ở sa mạc cuối cùng cũng tìm được nước, cô vô cùng nâng niu trân trọng, xoa xoa lên mặt, khẽ lẩm bẩm nói “Tiểu Bạch”, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Mộc Bạch không rút tay ra, anh quỳ xuống trước giường của cô, nhờ ánh đèn mờ ảo anh cẩn thận quan sát nét mặt của cô, trên trán của cô đổ mồ hôi, hơi thở nặng nề, vừa nãy cô liên tục xoay sở, khiến mái tóc để trên gối trở nên rối tung lên.

Thẩm Mộc Bạch dịu dàng vuốt tóc của cô, “Du Du, đừng sợ, có anh ở đây.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK