Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Hương
Không cần lo lắng chuyện về nhà nữa, Nguyễn Du Du dần thả lòng, cô nhìn chằm chằm vào chai rượu Louis XIII, tò mò hỏi: “Anh Thẩm, chai rượu này có uống ngon không?”
“Không.” Thẩm Mộc Bạch ngay lập tức dập tắt suy nghĩ của Nguyễn Du Du.
Triệu Húc Phong tặc lưỡi, rung đùi đắc ý, cố gắng làm ra dáng vẻ say sưa. Anh ta cảm thấy có vẻ như Nguyễn Du Du cũng thích uống Louie XIII, anh Thẩm nhất định sẽ cho cô uống, nếu như vậy, thì để anh ta uống cùng với cô.
Tuy cô biết Triệu Húc Phong cố tình làm như vậy để dụ dỗ cô, nhưng Nguyễn Du Du vẫn trúng kế, cặp mắt hạnh đen nháy nhìn chằm chằm vào ly rượu của Thẩm Mộc Bạch, “Em muốn uống thử.”
Thẩm Mộc Bạch lạnh lùng nhìn cô, “Trẻ con không được uống rượu.”
“Em đã kết hôn rồi, không còn tính là trẻ con nữa!” Nguyễn Du Du đương nhiên không phục.
“Haha———” Triệu Húc Phong bật cười, nói nhỏ vào tai của Ngô Trung Trạch: “Anh Thẩm đã gặp được đối thủ!”
Thẩm Mộc Bạch bất đắc dĩ, đưa tay lên xoa hai huyệt thái dương, “Vậy em phải đồng ý với anh, về sau chỉ khi có anh ở bên mới được phép uống rượu.”
“Được.” Nguyễn Du Du hào hứng đi lấy một chiếc cốc sạch, để ở trước mặt Thẩm Mộc Bạch, cặp mắt đen nháy ý bảo anh mau rót rượu cho cô.
Anh chỉ rót một xíu, dường như chỉ đủ nhấp thử một ngụm.
Nguyễn Du Du không chê ít, uống một ngụm, ngửa cổ nhâm nhi thưởng thức.
“Có thích không? Uống rất ngon đúng không?” Triệu Húc Phong háo hức nhìn cô, nếu cô nhóc này thích uống rượu Louis XIII cũng tốt, về sau anh ta chỉ cần canh chừng lúc cô và anh Thẩm đến đây, chắc chắn anh ta thường xuyên được thưởng thức Louis XIII.
Nguyễn Du Du khẽ lắc đầu, “Hơi đắng, không dễ uống.”
“Làm sao có thể như vậy được, rõ ràng uống rất ngon mà.” Triệu Húc Phong nghe vậy thì cảm thấy vừa buồn bã vừa thất vọng, “Hay là cô nếm thử một ngụm nữa?”
Thẩm Mộc Bạch đã sớm đoán ra được, chắc chắn cô nhóc không thích, lần đầu tiên uống rượu không thể thưởng thức hết mĩ vị của rượu, thứ cô thích chính là bánh ngọt, “Du Du, ở đây còn có cả bánh kem Crepe đặc biệt ngon, em muốn ăn thử không.”
Quả nhiên, Nguyễn Du Du ngay lập tức chuyển sự chú ý, “Thật à? Em muốn ăn thử!”
Vừa nãy ăn hết một đĩa bánh socola, sau đó Nguyễn Du Du chén sạch đĩa bánh Crepe.
Thẩm Mộc Bạch đã sớm lĩnh giáo độ phàm ăn của cô, Ngô Trung Trạch trợn tròn mắt lên nhìn, từ lúc nhỏ đến lúc lớn, anh ta chưa từng gặp cô gái nào ăn nhiều như vậy. Với lại, các vị thiên kim tiểu thư mà anh ta quen, dù trên bàn có bày sơn hào hải vị, cũng chỉ ăn mấy miếng, còn cô nhóc trước mặt chén sạch hai đĩa bánh trong vòng 30 phút.
Quá sốc!!!!
Nguyễn Du Du đặt nĩa xuống, nở nụ cười thỏa mãn, dịu dàng nói: “Anh Thẩm, em ăn no rồi.”
“Ừ, uống nước.” Thẩm Mộc Bạch rót cho cô cốc nước táo.
Trong lòng Ngô Trung Trạch cảm thấy không thoải mái, cô nhóc này rõ ràng do Chu gia tìm về để lừa gạt anh Thẩm. Tại sao anh Thẩm còn đối xử tối với cô như vậy. Đúng rồi, thể nào anh ta chưa từng nhìn thấy ai như vậy, bởi vì cô nhóc này xuất thân từ nông thôn, nên mới phàm ăn tục uống như vậy. Nếu sau này dẫn cô ấy đi tham dự tiệc rượu, chắc chắn sẽ khiến cho anh Thẩm mất mặt!
Nguyễn Du Du là người dễ chiều, cô vừa ăn xong hai miếng bánh gato, liền nằm xuống ghế sofa giống như chú mèo nhỏ đã được cho ăn no, thi thoảng lại cầm cốc nước táo lên uống.
“Mấy anh không chơi trò chơi à?” Nguyễn Du Du nhớ lại những gì mình từng nhìn thấy, mấy đám công tử nhà giàu rất thích chơi bài, hoặc gọi mấy cô gái vào hầu rượu.
Ngô Trung Trạch quay sang bắt bẻ Nguyễn Du Du, “Anh Thẩm ghét nhất là náo nhiệt, chẳng lẽ cô không biết điều này?”
Thực ra trước đó bọn họ rất thích nào nhiệt, lần nào đi ra ngoài chơi quậy tung trời, nhưng từ sau khi Triệu Húc Phong gặp tai nạn, mọi người dần thu liễm lại.
Thực ra nhóm của bọn họ gồm bốn người, Tống Cẩm Minh đang ở nước ngoài, Triệu Húc Phong bị thương ở đầu không còn minh mẫn như xưa, chỉ có mình anh ta và anh Thẩm thì không đủ người chơi, rủ mấy cô gái vào chơi, họ không tập trung chơi mà chỉ tìm cách quyến rũ hai người, chơi như vậy không thú vị.
“Đương nhiên là tôi biết điều này. Bởi vì mấy anh chính là bạn của anh ấy, đúng không anh Thẩm?” Nguyễn Du Du quay sang Thẩm Mộc Bạch, lúc anh ở chung với bạn bè khác hoàn toàn lúc anh nói chuyện với mấy người họ hàng, nhìn anh có vẻ thoải mái dễ gần hơn.
Hai từ “bạn bè” khiến Ngô Trung Trạch bật cười, cặp mắt đen nháy của Thẩm Mộc Bạch xuất hiện ý cười nhàn nhạt, “Du Du nói rất đúng, vậy Du Du muốn chơi trò gì?”
Nguyễn Du Du khẽ lắc đầu, “Em không chơi đâu. Em muốn đi nhà vệ sinh.”
Thẩm Mộc Bạch ho nhẹ một tiếng, “Đi ra ngoài rẽ phải là đến.”
Nguyễn Du Du đặt ly xuống bàn, mở cửa phòng bao ra, rẽ phải đi đến cuối hàng lang, cuối cùng cô cũng tìm được nhà vệ sinh.
Đứng trước gương, có một cô gái chỉnh lại lớp trang điểm, cầm son lên tô lại lớp son trên môi.
Nguyễn Du Du bước vào căn phòng còn trống, khi cô bước ra ngoài, thấy cô gái kia vẫn chưa đi, vẫn đang đứng ở đó, đang quan sát cô qua tấm gương, khuôn mặt xinh xắn để lộ biểu cảm kì lạ.
Vòi nước ở đây thật khó sử dụng, Nguyễn Du Du phải mất một lúc mới mở vòi nước ra được, rửa tay xong, thấy cô gái vẫn đang nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên.
“Nguyễn Du Du?”
Nguyễn Du Du ngơ ngác khẽ chớp mắt, mãi cô mới nhận ra đây chính là Chu Dung Dung.
Buổi sáng sinh nhật sau khi cô tỉnh dậy. Cô chỉ nhìn cô ấy thoáng qua ở bữa tiệc nên ấn tượng của cô về Chu Dung Dung khá mờ nhạt. Nhưng Chu Dung Dung thì khác, cô ấy gặp nguyên chủ trước hôm diễn ra bữa tiệc.
Lần này vì đứng gần nên cô có thể nhìn rõ hơn, Nguyễn Du Du phải công nhận rằng Chu Dung Dung sở hữu ngoại hình rất xinh đẹp, làn da trắng nõn tinh tế, khuôn mặt tinh xảo, đang mặc bộ váy màu vàng ánh kim, có hơi chói mắt, nhìn rất giống mấy ngôi sao nổi tiếng trên tivi.
“Cô… có phải lén đi làm những việc kì quái đúng không.” Chu Dung Dung nhìn… Nguyễn Du Du… một lượt từ trên xuống dưới.
Nguyễn Du Du nghiêng đầu suy nghĩ, hiện tại cô đang lén vẽ bùa cho ông nội, có thể trong mắt những người ở thế giới này đó là điều kì quái. Nhưng chuyện này Chu Dung Dung không hề biết. Ngoài ra, cô không biết mình đã làm ra chuyện gì.
“Tôi đã làm ra chuyện kì lạ gì?”
Chu Dung Dung cố gắng khuyên bảo, “Tôi không yêu cầu cô gì nhiều. Nhưng hiện tại cô đang… mang danh nghĩa người Chu gia, có một số việc cô phải nên tránh, tôi không muốn cô làm ảnh hưởng đến Chu gia.”
“Tôi không làm chuyện gì quá đáng cả, nếu không cô thử lấy ví dụ đi.” Nguyễn Du Du không biết tại sao Chu Dung Dung cố đứng chờ cô để nói những điều rất khó hiệu. Cô chỉ là thế thân mà Chu gia tìm đến để đối phó với Thẩm Mộc Bạch, những ai thông minh đều nhìn ra điều này. Cô không tìm đến gây sự với Chu Dung Dung, cũng không muốn bản thân mình có dây dưa gì với nhà họ Chu.
Ánh mắt của Chu Dung Dung đảo qua người Nguyễn Du Du Xung một vòng, “Ví dụ, cô lạm dụng việc đi tắm trắng, tiêm axit uric…”
Nguyễn Du Du cạn lời, “Cho dù tôi có đi tắm trắng, cũng chẳng liên quan gì đến Chu gia cả. Mấy lời này khuyên này của Chu tiểu thư tôi cảm thấy không cần thiết.”
“Chắc chắn cô đã lén giấu mọi người đi tắm trắng?” Chu Dung Dung giọng nói dịu dàng, thành khẩn, “Nguyễn Du Du, tôi chỉ có ý tốt muốn khuyên cô thôi. Con người quan trọng nhất tâm hồn, phải có học thức cùng sự giáo dục, đừng quá lạm dụng việc phẫu thuật thẩm mỹ, đặc biệt là mấy chuyện đụng đến dao kéo, nhỡ sau này khuôn mặt của cô bị biến dạng thì sao, lúc đó mọi người cười nhạo Chu gia.”
Nguyễn Du Du đang định nói 'cô không liên quan gì đến Chu gia', Triệu Húc Phong mở cửa ra nhảy vào bên trong, phấn kích chỉ Chu Dung Dung, “Oa, quả nhiên là tôi đã đến kịp lúc!”
“Trên TV thường nói các cô gái thường xảy ra tranh cãi trong nhà vệ sinh, không ngờ là thật!” Triệu Húc Phong hào hứng lôi điện thoại ra, “Anh Thẩm, mau đi tới đây, Du Du xảy ra chuyện rồi!”
Nguyễn Du Du cuống quít hét lớn giải thích “Không có chuyện gì xảy ra đâu”, không biết đầu dây bên kia Thẩm Mộc Bạch có nghe thấy không, lúc sau trong hành lang truyền đến tiếng bước chân, khoảng tầm 10 giây sau, thân hình cao lớn Thẩm Mộc Bạch xuất hiện trước cửa nhà vệ sinh, Ngô Trung Trạch chạy theo ở phía sau.
Vẻ mặt của Thẩm Mộc Bạch lạnh như băng, khuôn mặt tuấn tú bao phủ bởi sương mù, cặp mắt đen nháy dần trở sắc lạnh, lạnh lùng lướt qua.
Nguyễn Du Du vội vàng giải thích: “Thẩm ca, không hề có chuyện gì xảy ra.”
“Em còn nói không có chuyện gì xảy ra?! Anh đã nghe thấy hết. Chu Dung Dung dọa sẽ hủy dung Du Du, còn nói biến Du Du thành trò cười trong mắt mọi người!” Triệu Húc Phong tức giận nói.
“An… anh… tại sao anh lại có thể đặt điều cho người khác?” Khóe mắt của Chu Dung Dung dần đỏ ửng lên, rưng rưng muốn khóc, buồn bã nhìn Thẩm Mộc Bạch, “Thẩm Mộc Bạch, em với Nguyễn Du Du chỉ đang nói chuyện phiếm thôi. Hai chúng ta đã quen biết… nhiều năm, anh hiểu em rất rõ nhất mà.”
Cặp mắt đen nháy của Thẩm Mộc Bạch quay sang nhìn Nguyễn Du Du, “Hai người bọn em đã nói chuyện gì?”
Nguyễn Du Du gật gù kể lại: “Vâng… Thực ra Chu tiểu thư khuyên em đừng lạm dụng tắm trắng cùng tiêm axit uric nhiều, không an toàn dễ bị hủy dung, còn khiến cho mọi người cười nhạo Chu gia.”
“Xì, Chu gia lúc nào chả là trò cười trong mắt người khác?” Ngô Trung Trạch dựa người vào khung cửa, khinh thường bĩu môi, “Cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, cũng chẳng liên quan gì đến Du Du cả.”
Ngô Trung Trạch là một người thẳng thắn, Chu gia đã kinh thường anh Thẩm, Chu Dung Dung muốn leo lên cao hơn nên đã vứt bỏ anh Thẩm. Mà hiện tại Nguyễn Du Du là người phụ nữ của anh Thẩm, nếu giữa Chu Dung Dung và Nguyễn Du Du xảy ra tranh cãi, anh ta mặc kệ ai đúng ai sai, nhất định sẽ bảo vệ Nguyễn Du Du.
Chu Dung Dung trợn tròn mắt lên nhìn, không dám tin những gì vừa nghe thấy.
Chỉ mấy ngày trôi qua, lúc Nguyễn Du Du đi đến Chu gia, cô ta vẫn còn nhớ rất rõ, một cô nhỏ đến từ nông thôn vừa đen vừa gầy, còn chẳng bằng mấy người hầu trong nhà bọn học, một người như vậy, sao có thể khiến Thẩm Mộc Bạch và bạn bè anh chấp nhận.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Tại sao chỉ trong một thời gian ngắn, Nguyễn Du Du trở nên trắng trẻo xinh đẹp, giống như biến thành một người một khác? Tại sao Thẩm Mộc Bạch cùng Ngô Trung Trạch lại bảo vệ cô? Đến cả thằng ngốc Triệu Húc Phong cũng tỏ ra rất quý mến cô?
Với lại, Thẩm Mộc Bạch lại mang Nguyễn Du Du đến gặp bạn bè của mình?! Phải biết rằng, lúc cô ta vẫn là vị hôn thê của Thẩm Mộc Bạch, thái độ của Thẩm Mộc Bạch đối với cô ta rất lạnh lùng, chưa từng mang cô ta đến gặp Ngô Trung Trạch cùng Triệu Húc Phong.
Rốt cuộc cô ta có điểm nào thua kém con nhỏ nhà quê này?
“Thẩm Mộc Bạch…” Chu Dung Dung lần này tủi thân thật, giọt nước mắt trực trào trong mắt, cố gắng không để những giọt nước rơi xuống.
Nguyễn Du Du gãi đầu, cô nghĩ mình nên giải thích một chút, “Anh Thẩm, em không hề đi tắm trắng hay lén đi tiêm axit uric.”
Cô ngẩng mặt lên nhìn, cặp mắt hạnh nghiêm túc nhìn Thẩm Mộc Bạch, giọng nói ngọt ngào, mềm mại.
Thẩm Mộc Bạch “ừ” một tiếng, cặp mắt đen nháy xuất hiện độ ấm, anh giơ tay lên, ngón tay cái chạm vào làn da trắng nõn trên khuôn mặt của cô, “Du Du không cần tiêm mấy thứ đó.”