Chương 7 : Thương Thầm
Giọt nước mắt lặng lẽ chảy thẳng xuống gương mặt xinh đẹp của Triệu Tuệ An. Cô gạt giọt nước mắt mỉm cười tươi với anh .
" Tuệ An qua đây với mẹ "
" Mẹ "
"Sau này con sẽ là con gái của mẹ , mẹ không cho phép ai ức hiếp con ..Luật sư làm xong đơn ly hôn chưa ?"
" Dạ xong rồi "
Triệu Tuệ An nhìn đơn ly hôn mà nước mắt chảy dài,cô nhìn chiếc nhẫn cưới Hoắc Kiến Vũ đã đeo cho mình rồi nhìn ông bà Hoắc .
" Tuệ An con ký đi , sao này nhất định sẽ có người làm cho con hạnh phúc nhất .Mẹ xin lỗi con , tại mẹ mà con phải đi đến bước đường này " bà Hoắc gơm gớm nước mắt
Triệu Tuệ An nhìn lên Hoắc Kiến Vũ thấy anh nhìn chăm chăm vào mình . Cô lấy cây bút tay rung rung định ký vào đơn thì Hoắc Kiến Vũ đã nhanh lấy tờ đơn đưa tay xé làm đôi trước mặt ông bà Hoắc .
"Kiến Vũ con làm gì vậy ?"
" Triệu Tuệ An đứng lên đi về " Giọng anh lạnh lùng vang lên
"Kiến Vũ , con không ly hôn cũng được nhưng con không được làm gì con bé "
"Tuệ An " anh hét lên
Triệu Tuệ An thấy anh hét lên liền đứng dậy định bước đi về phía anh thì ông Hoắc cầm tay cô lại .
" Hoắc Kiến Vũ , con không xem ba mẹ ra gì sao? Ba mẹ đứng đây mà con đối xử với Tuệ An như vậy, liệu khi theo con về con bé lại chịu thêm gì nữa " Ông Hoắc nói
" Tuệ An lên phòng với mẹ "
Triệu Tuệ An cùng bà Hoắc lên phòng thì Hoắc Kiến Vũ cũng đi ra về .
" Con có phải đã yêu Kiến Vũ không?"
Cô cúi đầu không trả lời , tay nắm chật chiếc đầm
" Con có muốn ly hôn với nó không ?"
" Con không muốn " cô cúi mặt giọng lí nhí nói
" Tuệ An à mẹ xem con như con gái của mẹ , nhìn thấy con đau khổ mẹ cũng rất buồn "
Cô bật khóc .
" An à , mẹ tin con sẽ hạnh phúc "
" Nhưng anh ấy không yêu con , anh ấy rất lạnh nhạt với con . " cô ôm bà Hoắc mà khóc
" Mẹ tính như này nhé , hay là con ra nước ngoài du học 2 năm cuối đi , 2 năm về xem như thế nào "
" Dạ "
Triệu Tuệ An muốn đi xa khỏi nơi này để trái tim cô bớt đau hơn một chút
" Vậy mẹ sẽ chuẩn bị cho con "
" Mẹ à con muốn 1 tháng nữa mới đi được không ? con muốn từ giả bạn bè còn rút hồ sơ bên trường nữa "
" Ừ "
Ngày hôm sau Triệu Tuệ An đi học bình thường ,bà Hoắc đã bảo tài xế chở cô đi .
" Tuệ An "
" Y Nhung mình đến rồi nè "
" Cậu khỏe hơn chưa ?"
" Khỏe rồi "
" Cậu nghĩ học mười mấy ngày làm mình chép bài cho cậu mõi tay muốn chết "
" Haha vậy một chút chúng ta đi ăn coi như bù cho cậu được không ?"
" Nói vậy còn nghe được "
" Minh Huy chút cậu đi luôn nha , hôm nay mình bao " cô cười tươi làm lòng ai đó xốn xang
" Tất nhiên rồi " Tống Minh Huy cười nhưng lòng đau nhói
Kết thúc buổi học Triệu Tuệ An gọi về thông báo với bà Hoắc là đi ăn với bạn bảo tài xế đừng đón mình
Vào quán lẫu mà cả 3 rất thường xuyên tới ăn .
" Tuệ An này , từ khi cậu lấy chồng tớ thấy cậu rất thường xuyên nghĩ học , 1 tháng thì cậu nghĩ hết 20 ngày rồi " Y Nhung cười trêu
" Nè cậu cười là có ý gì ? Mình bị bệnh nên mới nghĩ thôi "
" Tớ có nói gì đâu sao mặt cậu đỏ vậy , có phải nghĩ bậy gì không ?" Y Nhung cười thành tiếng
" Không có " mặt cô đỏ bừng
" Đừng trêu Tuệ An nữa Y Nhung cậu ấy giận là chúng ta phải trả tiền đó " Minh Huy nói
"Được được " Y Nhung cười
Cả 3 đang ăn ngon lành với nhau thì Triệu Tuệ An nói
" Minh Huy , Y Nhung chắc một tháng nữa mình sẽ sang nước ngoài du học ? "
Minh Huy đang ăn thì bị câu nói của Triệu Tuệ An làm cho cứng đờ còn Hoàng Y Nhung thì quýnh quáng
" Cậu , cậu nói cái gì ? đi du học sao? "
" Ừ ,mình sẽ đi 2 năm nếu học nhanh có thể 1 năm rưỡi "
" Tại sao? "
" Bên chồng mình muốn như vậy và mình cũng muốn vậy , mình muốn đi khỏi nơi đau khổ này . "
" Tuệ An cậu có chuyện gì sao? " Tống Minh Huy lo lắng hỏi
" Mình muốn học thật giỏi để lấy lại Triệu Thị , đó là tâm quyết của ba mẹ mình "
" Nếu cậu muốn Hoàng Thị mình có thể giúp cậu , đừng đi có được không ? " mặt Minh Huy đau xót
"Đúng đó Tuệ An mình cũng có thể giúp cậu , ừ không phải chồng cậu rất tài giỏi sao , việc lấy lại Triệu Thị rất dễ dàng " Y Nhung nói
" Ừ , mình là muốn đi học để về điều hành Triệu Thị thôi "
" Học ở đây cũng được mà , chồng cậu là muốn cậu đi sao ?"
"Không . Anh ấy ở lại đây , mình chỉ đi một mình thôi "
" Cái gì ? " Y Nhung bắt ngờ
"Được rồi , mình đã quyết định rồi . Sẽ cố gắng về sớm với hai người . Khi nào rãnh cũng sẽ bay về được không ?. " Tuệ An nói
Cả ba ăn xong thì cô gọi tài xế đến đón . Tống Minh Huy nhìn cô bước lên xe mà lòng trĩu nặng .
" Minh Huy có phải cậu thích Tuệ An không? " Y Nhung lại vỗ vai anh
" Thích thì được gì ? không phải bây giờ Tuệ An đã lấy chồng rồi sao? "
" Cậu thật sự thích Tuệ An sao?"
"Ừ , từ bé đã thích . Mình từng có ý định sẽ cưới cô ấy làm vợ "
" Vậy sao cậu không nói "
" Tớ không dám nói , tớ sợ Tuệ An không thích tớ mà còn tránh né tớ . Thà là cứ âm thầm bên cô ấy nhìn cô ấy hạnh phúc "
"Minh Huy mình thật sự phục cậu thật đấy , loại đau khổ như vậy mà cậu chịu được"
" Cậu biết yêu rồi sao mà biết đau khổ như nào "
" Gì chứ , tớ nghĩ thôi mà đã đau lòng rồi nếu nằm trong hoàn cảnh chắc mình không chịu nỗi "
" Được rồi tớ đưa cậu về "