Chương 13 : Thay Đổi Và Hạnh Phúc
Triệu Tuệ An được ai đó kéo vào lòng ôm chặt lại .
" aaaa bỏ tôi ra aaaa " Cô tay chân đánh toán loạn
" Là tôi " Giọng nói ôn tồn lạnh lẽo phát ra là của Hoắc Kiến Vũ
Triệu Tuệ An nghe được giọng nói của anh mà thở phào nhẹ nhõm , tay chân cũng không còn phản ứng nữa .
" Sao anh lại ở đây , làm em hết hồn "
" Tôi không được tới đây sao ?"
" Không có "
" Đây là nhà chính của Hoắc gia , là phòng của tôi em nghĩ ai dám vào đây "
" Bây giờ anh buông em ra đã rồi chúng ra nói chuyện sau "
Hoắc Kiến Vũ cứ ôm chặt lấy người của Triệu Tuệ An làm cô ngựng ngùng nói
"Ngủ đi , tôi buồn ngủ rồi " Anh ôm cô nằm xuống , để đầu cô lên ngực mình ôm trọn vào lòng
" Anh có thể bỏ ....."
"Ngủ đi " Anh cắt ngang lời cô nói
Triệu Tuệ An nghe được âm thanh lạnh lùng đó thì nằm êm re trong ngực anh không dám nhúc nhích .
Sáng sớm Triệu Tuệ An thức dậy thấy tay mình đang ôm anh thì liền rút mạnh tay về . Cô nhìn ngắm gương mặt khi ngủ của Hoắc Kiến Vũ vẫn rất đẹp trai và tỏa ra khí chất lạnh lùng bức người . Cô nhanh chóng gỡ tay anh ra khỏi eo mình rồi từ từ xuống giường đi vào phòng vscn
Hoắc Kiến Vũ đã thức trước cả cô nhưng vẫn cố giã ngủ để xem Triệu Tuệ An sẽ làm gì .
Triệu Tuệ An bước ra với áo somi trắng và quần jean xanh nhạt . Vừa bước ra đã thấy anh dựa lưng vào giường nhìn châm châm vào mình .
" Anh vào vscn rồi xuống ăn sáng " cô ngại ngùng nói
" Ừ , em đi học buổi sáng sao?"
" Dạ , hôm nay em có tiết buổi sáng "
" Một lát tôi đi đến tập đoàn rồi chở em lại trường luôn , khỏi bảo tài xế"
" Dạ " Cô cười tươi , lòng như nở hoa
Triệu Tuệ An trang điểm nhẹ nhàng rồi xuống nhà trước .
" Ba mẹ "
"Hôm nay có chuyện gì mà con vui thế ?" Mẹ Hoắc thấy cô vui vẻ mà hỏi
" Dạ có gì đâu , Ba mẹ ăn sáng chưa ?"
" Chưa , ba mẹ chờ con xuống "
" Con xin lỗi , mấy nay nhiều chuyện xảy ra quá nên con hơi mệt ngủ dậy trễ "
" Không sao . Ba mẹ không đói , nếu đói sẽ ăn trước , có cứ ngủ đi cho khỏe nhìn con ốm yếu ba mẹ rất lo "
" Dạ , con biết rồi ạ .Hôm nay con chỉ học buổi sáng , buổi chiều con ở nhà với mẹ "
" Ừ . Vào ăn sáng thôi con còn đi học nếu không sẽ trễ "
" Dạ . à mà hay là ....hay là chờ ... chờ "
" Chờ gì ? " Bà Hoắc thấy cô cứ ấp úng mà hỏi
" Sao không ăn sáng mà lại ngồi đây ? " Anh từ trên cầu thang đi xuống, mặc nguyên âu phục màu đen khí thế oai phong
" Kiến Vũ sao con ở đây? " Bà Hoắc bắt ngờ còn ông Hoắc thì bình thản tiếp tục đọc báo . Sáng nay vệ sĩ gác cửa đã nói với ông
"Con không ở đây được sao?"
" Con đến khi nào mà sao mẹ không hay "
" Nữa đêm "
" Sao nữa đêm con không ngủ mà lại qua đây ?"
" Phải hỏi mẹ chứ "
"Mẹ? "
" Mẹ đem Tuệ An về đây thì con phải ở đây thôi . Thôi xuống ăn sáng con còn phải đi làm "
Ăn sáng xong thì Hoắc Kiến Vũ đưa Triệu Tuệ An đến trường . Xe anh chạy thẳng vào cổng trường .
" Anh tài xế , dừng ở cổng trường được rồi sao chạy vào đây "
" Dạ là ý của thiếu gia "
" Chạy vào đi không ai dám nói gì đâu , nếu dám nói tôi sẽ đập nát ngôi trường này " Giọng anh nói
Xe đậu gần trước phòng học . Tài xế đi xuống mở cửa cho Triệu Tuệ An , cô tính đẩy cửa thì anh tài xế quá nhanh .
Hoắc Kiến Vũ cũng mở cửa bước xuống đi vòng qua Triệu Tuệ An .
" Tuệ An chờ đã " Cô ngại ngừng quay sang anh
Hoắc Kiến Vũ móc trong túi áo vest một sợi dây chuyền được thiết kế rất tỉ mĩ trên thế giới chỉ có 1 sợi duy nhất , trên mặt khắc cả chữ VA và đính kim ***** *** đó .
" Em đeo sợi dây chuyền này vào , dù bắt cứ lý do nào cũng không được tháo nó ra "
" Hả ....nó quý giá như vậy hay là cất đi khi đi đâu rồi đeo "
" Không được .Làm bà Hoắc thì sợi dây chuyền này không xứng đáng là bao . Mau quay người lại để tôi đeo vào "
Triệu Tuệ An không nói gì mà quay người về sau để Hoắc Kiến Vũ đeo cho mình ... Trái tim cô bây giờ nó như nhảy ra ngoài .
" Nhớ lời tôi nói , dù bắt cứ lí do nào cũng không được tháo ra nhớ không . Nếu em thích cất như vậy tôi sẽ cho người làm 100 sợi cho em cất ."
" Aa không , không cất nữa " Cô xua xua tay nói
" Ừ , vào lớp đi "
" Tạm biệt " cô vẫy tay
" Ừ " anh nhếch môi lên cười
Triệu Tuệ An quay người đi tay nắm vào sợi dây chuyền mà mỉm cười hạnh phúc . Hình ảnh này được Tống Minh Huy thu vào mắt , anh để tay lên trái tim mình hình như nó đang rỉ máu .
Hoắc Kiến Vũ lên xe , tài xế đã nhanh chóng khỏi trường .Anh lại móc trong túi áo vest mình ra một chiếc nhẫn cưới của 2 người . Anh nhìn nó rồi xỏ vào ngón áp út của mình . Hôm ở đám cưới khi về anh đã tháo bỏ nhẫn không đeo . Hôm nay anh đã đeo nó vào thì Hoắc Kiến Vũ đã dặn lòng sẽ không bao giờ tháo nó xuống nữa và cũng để cho con tim mình làm đều nó muốn .
Hoắc Kiến Vũ đã gắn con chip vào sợi dây chuyền của cô . Anh muốn khi Triệu Tuệ An đi đâu anh cũng có thể biết và tìm thấy . Xung quanh anh toàn là kẻ thù , muốn cô bình an thì bắt buộc phải làm như vậy .
Triệu Tuệ An vào học mà hồn cứ thả vào chỗ của Hoắc Kiến Vũ . Cô lâu lâu cứ nắm sợi dây chuyền rồi nhìn vào chiếc nhẫn cưới trên tay mà mỉm cười . Hoàng Y Nhung thấy cô lạ liền lây người cô nói
" Tuệ An cậu bị sao vậy , cứ cười một mình "
" Không có gì đâu , chú ý đi nói chuyện là bị thầy cho đứng bây giờ " Cô mặt đỏ lên nói
" Cậu bây giờ là Hoắc thiếu phu nhân , ai mà dám làm gì cậu "
" Này , mình chỉ là sinh viên thôi có gì không dám "
" Sáng giờ cậu không nghe sao? Mọi người bàn tán là Hoắc tổng chạy xe vào gần lớp học nhưng hiệu trưởng lại không dám nói gì "
Triệu Tuệ An mặt đỏ cả lên .
" Đừng chọc tớ nữa mà "
" Chọc gì chứ , tớ thấy trên mặt cậu lộ rõ hai chữ hạnh phúc luôn đó " haha
" Cậu kỳ chết đi được" Cô mặt đỏ ngựng ngùng đánh nhẹ lên người Hoàng Y Nhung
11h trưa khi ra về Triệu Tuệ An cùng Hoàng Y Nhung và Tống Minh Huy bước ra khỏi lớp học thì đã thấy xe của Hoắc Kiến đậu sẫn ở đó , tài xế còn đang đứng ở ngoài
" Thiếu phu nhân "
" Ừ , anh đến đón tôi sao ? "
" Dạ . Thiếu gia đang ngồi trong xe "
Bởi vì kính xe Hoắc Kiến Vũ là 1 chiều , có thể nhìn thấy bên ngoài nhưng khi bên ngoài nhìn vào thì không thấy gì cả nên Triệu Tuệ An không thấy anh ngồi bên trong
Hoắc Kiến Vũ mở cửa bước ra đi đến cạnh Triệu Tuệ An
" Về thôi "
" Hoắc tổng " Tống Minh Huy và Hoàng Y Nhung chào hỏi nhưng Hoắc Kiến Vũ chỉ gật đầu nhẹ .
" Y Nhung , Minh Huy mình về trước nhá . Tạm biệt "
" Ừ . tài xế chắc đang chờ mình bên ngoài " Y Nhung nói
" Tạm biệt " Tống Minh Huy cười nhẹ nói
Khi xe của Hoắc Kiến Vũ rời đi Hoàng Y Nhung đã nói với Tống Minh Huy
" Tuệ An bây giờ rất hạnh phúc , cậu cũng nên buông bỏ mối tình đơn phương đó mà kiếm hạnh phúc cho mình "
" Ừ . Tớ sẽ cố gắng . Còn cậu đã thương ai chưa "
" Mình á , vẫn chưa . Nhưng chủ nhật tuần này ba mẹ mình có sắp xếp cho mình gặp mặt thiếu gia của một tập đoàn . Mình cũng không biết phải làm sao? " Cô buồn bã nói
" Thì cứ đi đi , biết đâu người đó sẽ đem lại hạnh phúc cho cậu "
" Ừ . Đành vậy thôi "