Hoắc Kiến Vũ đi vào nhìn gương mặt nhợt nhạt của Triệu Tuệ An là lòng đau như ai bắn .Anh ngồi xuống ghế nắm lấy bàn tay của cô
"Tuệ An sao lại ngốc như vậy? ai bảo em lại đỡ đạn cho anh hả . Em thật không ngoan" Hoắc Kiến Vũ hôn nhẹ lên bàn tay của cô
" Kiến Vũ đi về thay đồ tắm rửa đi , người con dính đầy máu , ba mẹ và Y. nhung sẽ ở lại đây".
" Không cần đầu , con phải ở lại đến khi cô ấy tỉnh "
"Thiếu gia hay tôi về lấy đồ cho ngài thay "Cố Minh Tế nói
Hoắc Kiến Vũ cứ cầm chặt tay cô cho đến sáng anh vẫn không buông ra cũng không chợp mắt chút xíu nào cứ chăm chăm nhìn vào cô
" Kiến Vũ con ngồi đây từ đêm qua tới giờ sao?"
Sáng 7h ông bà Hoắc đi vào bệnh viện tay cầm cháu cho Triệu Tuệ An
"Da"
" Kiến Vũ hay con lên giường nằm nghĩ chút xíu đi , Tuệ An tỉnh dậy mẹ sẽ kiêu con "
" Không cần đâu"
" Hay con ăn chút gì đi , hôm qua tới giờ vẫn chưa ăn gì".
" Không cần , con không đói"
Ông bà Hoắc lắc đầu ngoài xuống sofa chờ cô tỉnh lại
Đến 9h sáng Triệu Tuệ An mới nhíu mài tỉnh dậy
"Tuệ An , Tuệ An" Hoắc Kiến Vũ kích động kiêu lên
" Kiến Vũ " Cô thều thào kêu lên
"Tuệ An ba mẹ đây " Ông bà Hoắc cũng đi lại
Cô mỉm cười gật đầu
Bác sĩ vào kiểm tra cho cô thì bảo đã ổn định chỉ chờ vết thương lành lại . Hoàng Y Nhung và Tống Minh Huy cũng vào thăm đến chiều thì mọi người phải ra về . Chỉ còn Hoắc Kiến Vũ và Triệu Tuệ An trong phòng
"Bà xã , em làm anh sợ chết đi được , sao lại ngốc như thế chạy ra đỡ đạn cho anh "
"Ông xã anh nói em ngốc sao? em giận anh đó"
" Em không ngốc thì ai ngốc đây"
Cô chu môi đi xuống giường
"Em đi đâu?"
"Em đi vệ sinh " Mặt cô dần đỏ lên
" Sao không nói, anh bế em"
" Không cần em đi được"
" Ngoan" Hoắc Kiến Vũ ôm gọn cô đi vào phòng tắm , vì tránh đụng vết thương nên anh bế rất nhẹ nhành
Triệu Tuệ An ngại mặt đỏ sắp bóc khói , dù là vợ chồng nhưng những chuyện tế nhị này thì rất là ngại
" Anh đi ra ngoài đi , như vậy em mới đi được " Cô cúi mặt xuống nói , ngại chết cô rồi
"Có gì anh chưa thấy sao ? tự nhiên như anh là người vô hình đi"
" Không chịu đâu , mấy này tế nhị lắm , anh ra ngoài đi"
" Được rồi , xong phải gọi anh"
" Dạ " cô gật đầu như giả tỏi
9h tối hai vợ chồng ôm nhau trên giường bệnh
" Anh tại sao giấu em chuyện Triệu Mặc cố ý hại chết ba mẹ em " Cô nằm trong lòng anh mà không quên hỏi tội
" Anh sợ em buồn , anh không muốn gợi lên nỗi mất mác trong lòng em"
"Vậy giờ ông ta và Triệu Minh Minh thế nào rồi ?"
"Ông ta chết ngay lúc bắn em ,Triệu Minh Minh cũng đã chết"
"Triệu Minh Minh đâu có tội gì đâu sao anh lại tàn nhẫn vậy ?" Cô nhăng mặt ngước lên nhìn anh
" Em có biết ai chụp ảnh em gửi cho anh không ? là Triệu Minh Minh đó . Cô ta muốn chia rẽ anh và em , cô ta xứng đáng được chết"
" hazz Anh thật là "
" Những ai làm trái ý anh đều xứng đáng được chết , càng xứng đáng chết hơn khi dám đụng tới em"
" Vậy sao anh ăn hiếp em thì sao?"
" Khi nào?"
" Anh còn hỏi , hôm đó anh quát em"
"Ai bảo em chọc giận anh, còn dám dọn đồ về nhà chính"
" Anh là không tin em , anh nghĩ em ngoại tình"