• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Gì cơ? Tiểu Vũ còn sống?"

Liễu Thi Nghiên vốn đang lấy tay nâng má, say sưa nhìn Diệp Hi Hòa ăn cơm nghe vậy cả kinh, trực tiếp đứng lên, trừng mắt nhìn Diệp Hi Hòa hỏi.

"Ừ, nói chính xác hơn là ba năm nay con bé luôn ở nhà họ Diệp của bọn anh, chẳng qua sống rất khổ."

Diệp Hi Hòa nói tiếp: "Giờ anh đã chữa hết bệnh cho con bé, sau này sẽ không sao nữa."

Liễu Thi Nghiên bật khóc: "Anh Diệp à, em nhớ Tiểu Vũ lắm, em đến thăm con bé liền được không? Lát nữa cơm nước xong em với anh về ngay nhé?"

"Không cần đâu."

Diệp Hi Hòa lắc đầu: "Giờ Tiểu Vũ vẫn yếu lắm, còn hôn mê, đợi ngày mai đi, không cần đến gấp vậy đâu."

"Dạ..."

Trong lòng Liễu Thi Nghiên vừa sợ vừa lo, nhưng vẫn cố đè nén ngồi xuống.

Tiếp đó, mấy người họ ăn cơm, lại trò chuyện rất lâu.

Sắc trời đã tối, Liễu Thi Nghiên thu dọn bát đũa đi ra ngoài trước, còn Liễu Thành Chí ở lại uống trà một lát với Diệp Hi Hòa.

Ba năm nay ông ta có quá nhiều chuyện muốn nói với Diệp Hi Hòa, ví như cũng rất phẫn nộ không biết đến tột cùng là ai đã hủy diệt nhà họ Diệp vào ba năm trước.

Sau đó lại vô cùng tò mò vì những gì Diệp Hi Hòa đã trải qua trong ba năm nay, không hiểu tại sao Diệp Hi Hòa trở về lại như thay da đổi thịt.

Điều nên nói Diệp Hi Hòa sẽ nói ra, điều không nên cũng không để lộ, suy cho cùng đối với người bình thường như nhà họ Liễu, biết quá nhiều ngược lại không tốt cho họ."

"Chú Liễu, nhà vệ sinh của chú ở đâu nhỉ? Cháu đi vệ sinh một chút."

Diệp Hi Hòa lấy cớ đứng dậy.

"Ở sân sau."

"Vâng."

Diệp Hi Hòa rời khỏi phòng, đi vào sân sau.

Thấy một căn nhà nhỏ trong góc cách đó không xa vẫn còn sáng đèn, hắn bèn đi qua.

Mà khi đẩy cửa ra đã giật mình bởi cảnh tượng trong đó.

Chỉ thấy một thân thể mềm mại trắng nõn hoàn hảo đến không tì vết, vô cùng uyển chuyển hiện ra trước mắt!

Liễu Thi Nghiên cởi bỏ quần áo trên người, đang đứng trong căn nhà nhỏ múc nước tắm rửa.

Cô ấy đặt mái tóc dài đen nhánh như thác nước lên bờ vai ngọc non mịn, vầng trán và cánh mũi tinh xảo như gốm sứ, đôi bầu trước ngực của thiếu nữ không kiêng nể gì bại lộ ra ngoài, như thể đang giao tranh dữ dội với không khí!

Thân thể uyển chuyển bên dưới lớp hơi nước ấm áp, có vẻ yêu kiều duyên dáng, mái tóc đẹp xinh nhuốm đẫm hơi nước tựa như ngọc nữ hạ phàm.

Da trắng như mỡ dê, hồng hào ướt át, lả lướt xinh đẹp với tỉ lệ vàng, thoáng chốc khiến Diệp Hi Hòa ấn tượng rất sâu!

Còn Liễu Thi Nghiên cũng không ngờ Diệp Hi Hòa sẽ đột ngột đẩy cửa bước vào, gương mặt xinh đẹp lập tức nghẹn đến đỏ bừng, hai tay nhanh chóng che đậy điểm yếu của mình, khuôn mặt quyến rũ như sắp ngưng tụ thành nước."

"Anh Diệp, anh..."

Cô ấy cũng không thét lên như trong tưởng tượng, ngược lại vô cùng e thẹn cúi đầu, kẹp chân, có phần quẫn bách và không chỗ dung thân.

"Thi Nghiên, ngại quá, anh đến tìm nhà vệ sinh..."

Diệp Hi Hòa lập tức quay người đi, trái tim đập nhanh như trống bỏi, cảm giác phần thận Rồng và máu Kỳ Lân trong người kia muốn tạo phản!

Hắn nhanh chóng chạy ra ngoài, sợ cũng lộ vẻ xấu hổ.

Còn Liễu Thi Nghiên vẫn luôn nhìn Diệp Hi Hòa, đến khi hắn hoàn toàn rời khỏi, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy đỏ hồng một mảng, trái tim cũng đập lên thình thịch.

Bàn tay nhỏ mảnh mai của cô ấy buông xuống, bước chân đi đến cửa lén nhìn bóng dáng của Diệp Hi Hòa, đôi tay lại lần nữa bưng kín khuôn mặt nhỏ của mình: "Ôi không! Mắc cỡ chết đi được!"

Nhưng chỉ chốc lát sau, trong đầu cô ấy lại hiện lên một ý nghĩ kỳ lạ: Vừa rồi anh Diệp đã thấy hết rồi ư? Liệu có cảm thấy dáng người của mình khó coi không nhỉ...

Sau khi Diệp Hi Hòa trở về căn phòng trước đó, thật sự không còn tâm trạng uống trà, nói một tiếng với Liễu Thành Chí và Từ Mỹ Đệ liền chào tạm biệt rời đi.

Hắn lại chiếc siêu xe của Cẩu Vượng rời đi, có một số việc phải cần giải quyết, không thể nào để nhà họ Liễu gánh oan tiếng xấu này được!

Rất nhanh Diệp Hi Hòa đã lái chiếc siêu xe đi vào một căn biệt thự ánh đèn sáng trưng.

Căn biệt thư này là một trong những biệt thự đẹp nhất ở Tân Hải, vì đây đúng là biệt thự của nhà họ Cẩu tiếng tăm lừng lẫy!

Mấy gã vệ sĩ trước cửa nhìn thấy chiếc siêu xe quen thuộc chạy đến thì nhanh chóng đến nghênh đón.

"Thiếu gia đã về rồi! Thiếu gia, sao hôm nay ngài lại về sớm vậy? Ngài chơi có vui không?"

Còn chưa dứt lời đã nhìn thấy người mở cửa xuống xe không phải thiếu gia mà là một người trẻ tuổi họ chưa gặp qua bao giờ.

"Thiếu gia không trở về, tổ tông của nhà họ Cẩu đã về rồi, bảo Cẩu Bái Trừng ra đây gặp tôi!"

Diệp Hi Hòa hờ hững nói.

Mấy gã vệ sĩ ngơ ngác hết ra, trò đùa gì đây? Thiếu gia không về, tên này còn tự xưng là tổ tông của nhà họ Cẩu, điểm danh nói thẳng tên đại tiên sinh?

"Thằng chó chết này, mày là ai mà dám đến nhà họ Cẩu giương oai, có biết..."

Ầm!!

Còn chưa nói hết câu, Diệp Hi Hòa đã tát thẳng một cú, tát gã kia thành một vũng máu!

"Tôi lặp lại lần nữa, bảo Cẩu Bái Trừng ra đây, tôi có việc nói với ông ta, không muốn chết cũng đừng dong dài."

Mấy gã vệ sĩ còn lại bị dọa sợ ngơ ngác, một gã trong đó ngoài mạng trong yếu nói: "Được, anh chờ đó!!!"

Rồi sau đấy mấy người kia chạy vào hết, nói chuyện bên này cho người nhà họ Cẩu hay.

Chỉ chốc lát sau, Cẩu Bái Trừng đã tự mình dẫn người mình ra ngoài: "Thằng oắt kia, mẹ nó mày càn rỡ lắm, tới nhà họ Cẩu bọn tao giết người phải không?"

Nhưng ngay sau đó, ông ta đã cảm thấy thằng oắt trước mặt này hơi quen mắt, thế mà là Diệp Hi Hòa của nhà họ Diệp!!!

Điều này khiến Cẩu Bái Trừng vô cùng hoảng sợ, sao bây giờ tên ma đầu điên cuồng giết người không chớp mắt, kẻ thù chung của toàn bộ Tân Hải lại đến nhà của mình?

Phải biết rằng trong sự kiện năm đó, tuy nhà họ Cẩu không được coi là tham gia vào nhưng sau khi xong việc vẫn bá chiếm vài sản nghiệp của nhà họ Diệp.

Chẳng lẽ tên dư nghiệt này đến đây vì chuyện đó?

Ha, giờ toàn bộ Tân Hải đều hồn bay phách lạc với hắn, nhưng nhà họ Cẩu lại không sợ hắn, suy cho cùng nội tình của nhà họ Cẩu so với nhà họ Vương chỉ mạnh hơn chứ không hề yếu, đến cả Khô Lâu Đường cũng kém xa!

"Thằng nghiệt súc, mày tới nhà họ Cẩu của tao làm gì? Còn nữa sao mày lại lái xe của con trai tao? Con trai tao đâu rồi?"

Lúc này Diệp Hi Hòa cũng lạnh nhạt nhìn chằm chằm Cẩu Bái Trừng.

Nói thật, từ trước đến giờ hắn chỉ từng được nghe kỳ danh của người này, chứ không có ấn tượng quá sâu.

Có lẽ không phải là một trong những hung thủ hại chết nhà họ Diệp, chẳng qua thân phận của tên này đặc thù, chắc chắn cũng biết được một chút nội tình.

"Cẩu Bái Trừng, hai việc."

Diệp Hi Hòa xòe hai ngón tay ra: "Thứ nhất, con trai ông bị tôi giết, hắn ta chết chưa hết tội, đừng hỏi tôi tại sao, ông không xứng. Nếu ông dám truy cứu, hoặc là muốn báo thù cho con trai ông, hôm nay tôi sẽ giết sạch cả nhà ông."

"Thứ hai, tôi muốn ông nói hết những gì ông biết về chuyện ba năm trước, nhà họ Diệp của tôi bị diệt, không lý nào ông không nghe được, tôi sẽ xem xét tình huống mà xử lý nặng nhẹ với ông."

"Mày, mày nói sao?!"

Cẩu Bái Trừng nghe được lời đó, cả người đơ ra!

Tên thiếu gia nhà họ Diệp này đã giết chết con trai mình, thế mà còn dám đến cửa báo tin dữ và cảnh cáo luôn mình không được báo thù?!

Mẹ nó thằng này đang nói tiếng người đó ư?!

Hơn nữa chuyện ba năm trươcs của nhà họ Diệp, dẫu ông ta có biết cũng sẽ không nói, nào có ai nhổ miếng thịt mình đã ăn ra ngoài chứ?

"Đệch con mẹ mày, thằng con do điếm nuôi! Mày dàm giết con tao, còn dám khoe khoang với tao nữa, mẹ nó mày thật sự không biết chữ chết viết như thế nào đúng không!!!"

Cẩu Bái Trừng giận tím mặt, chỉ thẳng mặt Diệp Hi Hòa nói: "Bắt nó lại cho tao! Tao phải xé nát đầu nó báo thù cho Vượng Nhi!!!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK