• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 14: Nhặt xác xây mộ
Chẳng bao lâu, tin tức về việc nhà họ Trần bị tiêu diệt như thế có cánh, lan truyền đến mọi ngóc ngách của Tân Hải.
Nó đã gây ra sóng to gió lớn trong một nhóm người nào đó.
“Cái gì? Thiếu gia nhà họ Diệp ba năm trước đã trở lại fôi á? Hơn nữa, vừa trở về đã gây ra một trận gió tanh mưa máu, tiêu diệt nhà họ Mã, nhà họ Tô, Huyết Thủ Bang, nhà họ Trần…”
“Rốt cuộc hắn ta đã lột xác thành gì vậy? Theo tôi được biết, bang chủ Quách Côn của Huyết Thủ Bang là Tông sư và nhà họ Trần cũng có năm đại Tông sư trấn giữ.”
“Đây gọi là đại nạn không chết ắt có hậu phúc à? Chờ đi, tôi thấy công cuộc trả thù của vị thiếu gia nhà họ Diệp này mới chỉ bắt đầu thôi, những hành động đáng sợ hơn nữa vần còn ở phía sau.”
“Chẹp, đừng mong đợi quá nhiều. Đừng quên, chuyện xảy ra ba năm trước có liên lụy rất lớn. Hầu như tất cả các thế lực nổi bật ở Tân Hải đều tham gia vào vụ việc đó. Làm sao hắn có thể lật trời bằng sức mạnh của một mình mình chứ?”
“Dũng khí thật đáng khen, nhưng lại không nhìn nhận rõ hiện thực…”
Tại một gia tộc nào đó, một ông già trạc tuổi Trần Vân Phi đã sờ sờ chiếc nhẫn phỉ thúy của mình với thái độ khinh thường sau khi nghe tin đồn đang
được bàn tán xôn xao.
“Cũng khá thú vị đấy dư nghiệt nhà họ Diệp ư? Không ngờ lại có thế thoát chết và ngóc đầu trở lại. Đáng tiếc tuổi còn trẻ như vậy mà lại thích đi tìm chết!”
“Gia chủ, bây giờ tên nghiệt chủng tàn dư nhà họ Diệp này đang lan tin bảo ba ngày sau, tất cả những người có liên quan đến vụ việc năm đó hãy đến nghĩa trang nhà họ Diệp quỳ xuống và sám hối. Hắn dung là cuồng vọng hết thuốc chữa! Chúng ta không thể để hắn ngang ngược như vậy (Tược! Hay là đế tôi dần người đi giết nhuệ khí của hắn đi!” Một người đàn ông trung niên đã chủ động xin đi giết giặc nói.
“Không cần vội.”
Ông già xua tay, cười chế nhạo, nói: “Mặc dù tên nghiệt chủng đó khiến người ta ghét bỏ, nhưng trong trường hợp này, nhà chúng ta cũng không cần làm chim đầu đàn đâu, cứ yên tĩnh ngồi chờ trước đi. Sẽ có người không chịu nổi mà đi thăm dò chừng mực của hắn thôi.”
Một nơi khác.
ở một thế lực ngầm nào đó.
Một người đàn ông trung niên cũng nghe được báo cáo của cấp dưới, khóe miệng nở một nụ cười có chút tàn nhẫn mà lại đầy mỉa mai.
“Thiếu gia nhà họ Diệp? Ha ha, đúng là khiến người ta ngạc nhiên mà!”
“Một con chó rơi xuống nước thoát chết trong
gang tấc còn muốn gây sóng gió? Hắn cho rằng tiêu diệt được nhà họ Trần và Huyết Thủ Bang hèn mọn là có thể coi trời bằng vung à?”
Mặc dù nhà họ Trần là gia tộc cấp một ở Tân Hải nhưng số lượng gia tộc cấp một cũng không ít nên thứ hạng của họ cũng không cao lắm.
Ve phần Huyết Thủ Bang, bọn họ xếp cuối cùng trong bốn thế lực ngầm lớn và có thực lực yếu nhất. Mấy năm nay nếu không phải bọn họ ôm được một cái đùi to, chủ động làm tay sai cho người đó thì e rằng bọn họ đã bị đá ra khỏi hàng ngũ bốn thế lực ngầm lớn từ lâu rồi.
“Đường chủ, ý của ngài là, không thế giữ lại tên dư nghiệt nhà họ Diệp này? Vậy đêm nay chúng ta qua đó xử lý hắn ạ?” cấp dưới lập tức hỏi.
“Xử lý? Cứ ngồi chờ đi!”
Người đàn ông suy nghĩ một chút, xua tay nói: “Cơm ngon không sợ trề. Hơn nữa, thời hạn ba ngày này không phải là do thằng nhóc đó tự đặt ra à?”
“Ba ngày sau, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng là nghĩa địa do thằng nhóc đó tự chọn.”
“Tôi muốn xem xem, liệu trong ba ngày này, có thế lực nào khác quét sạch dư nghiệt đó hay không. Vậy thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều sức lực.”
Cùng một thời gian, ở một trang viên sang trọng nào đó.
Một người đàn ông có thân phận đặc biệt nhanh chóng bước vào trang viên, sau khi được chỉ thị, anh
ta đi đến trước chiếc giường ấm.
“Ông chủ, chuyện là như thế này. Tay sai Quách Côn mà chúng ta chọn đã bị dư nghiệt nhà họ Diệp giết chết. Huyết Thủ Bang tan rã, việc kinh doanh bị ảnh hưởng nghiêm trọng.” Người đàn ông cúi người, nói.
Trên chiếc giường ấm áp là một mảnh im lặng.
Một lúc lâu sau, mới có người trả lời: “Thật không ngờ, tên dư nghiệt nhà họ Diệp này lại thay da đổi thịt, chuyện đã qua ba năm mà còn muốn lại nhắc chuyện cũ à?”
“Ông chủ, tên này cực kỳ kiêu ngạo, sau khi tiêu diệt nhà họ Trân, hắn lại để lại huyết thư, yêu cầu tất cả những người tham gia sự việc đó ba ngày sau đều phải chủ động nhận tội và sám hối, đồng thời giải thích mọi chuyện.” Người đàn ông nói.
“Giải thích mọi chuyện? Ha ha ha!”
Trên chiếc giường ấm áp vang lên một tràng cười mỉa mai: “Tên này đúng là một tên ngu si tứ chi phát triển. Nếu thật sự biết rõ mọi chuyện năm đó, hắn sẽ bị dọa chết mất.”
“Không nói thím hai ô Tuệ Mị của hắn là do chính tay tôi giết chết, chỉ dựa vào việc lần này hắn dám giết Quách Côn thôi đã là tự đi tìm chết rồi, giết chó còn phải ngó mặt chủ!”
“Ông chủ, ý của ngài là?”
“Để La Diêm Thiên đi xử lý! Không phải cậu ta luôn muốn tôi giúp cậu ta tiến cử với nhân vật lớn đó
ư? Chuyện này sẽ được coi là chiến công đầu của cậu ta. Sau khi xong việc thì đưa cậu ta đến gặp tôi.”
“Rõ ạ!”
Nghĩa trang Diệp thị.
Trong trí nhớ của Diệp Hi Hòa, nghĩa trang này được xây dựng khi ông nội hắn còn sống, ý định ban đầu là trăm năm sau ông ấy sẽ được chồn cất ở đây, an giấc ngàn thu cùng tổ tiên.
Nhưng không ngờ huyết án ba năm trước đã khiến mọi người đều không còn xương cốt, chết không chỗ chôn thây, giờ đây chỉ còn lại những ngôi mộ trống.
Hử? Không đúng!!
Ngay lúc tâm trạng Diệp Hi Hòa đang nặng nề, đột nhiên hắn nhìn thấy nghĩa trang khác hẳn với tưởng tượng của hắn, không chỉ có mộ phần của tố tiên hắn, mà… còn có cả mộ của tất cả những người đã chết ba năm trước!!
Nhìn thoáng qua, mộ mọc nhiều như rừng: Mộ của Diệp Cửu Tiêu, mộ của Diệp Thiên Hồng, mộ của Tân Lạc Y, mộ của Diệp Thiên Uyên, mộ của ô Tuệ MỊ…
Trong đó, Diệp cửu Tiêu là ông nội của hắn, Diệp Thiên Hồng và Tân Lạc Y là cha mẹ của hắn, còn Tân Lạc Y và Diệp Thiên Uyên và ô Tuệ MỊ lần lượt là chú hai và thím hai của hắn, tức là cha mẹ ruột của Diệp Hình Vũ…
Thậm chí phía sau còn có bia mộ của chính
Diệp Hi Hòa và em gái Diệp Hình Vũ.
“Đây là… Ai đã nhặt xác xây mộ cho cả nhà tôi?!”
Diệp Hi Hòa kinh ngạc vô cùng, hắn không ngờ rằng trong mối nguy hiểm của ba năm trước lại có người có thể nhặt xác xây mộ cho cả gia tộc hắn, để tất cả những linh hồn bị oan ức có nơi thuộc về.
“ở Tân Hải còn có người trọng tình nghĩa với nhà họ Diệp tồi như vậy ư?”
Diệp Hi Hòa có nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra được một người nào dám mạo hiếm như vậy.
Nhưng tạm thời hắn không nghĩtới nữa, cuối cùng thì việc có thể để cho người trong tộc mình sau khi chết được chôn xuống mồ, đã xoa dịu sự tiếc nuối lớn lao trong lòng hắn.
“Ông nội, cha, mẹ, mọi người yên tâm!”
“Bây giờ con trở lại, con nhất định sẽ gột sạch oan khuất ba năm trước của mọi người, để an ủi linh hồn của mọi người trên thiên đường.”
“Con sẽ không buông tha cho bất kỳ kẻ nào ra tay với nhà họ Diệp, nhất định con sẽ tìm ra kẻ chủ mưu dang sau sự việc ba năm trước, lãng trì xử tử hắn, lấy máu hắn hiến tế mọi người.”
Ngay lúc Diệp Hi Hòa đang lập lời thề nặng nề với rừng bia mộ, đột nhiên, một cảm giác nguy hiểm từ phía sau truyền đến. Vù vù vù, có hơn chục mũi kim độc phi đến.
Hắn dùng tay trái bắt lấy những chiếc kim độc,
quát hỏi: “Ai đó?”
“Ha ha, quả nhiên không hổ là người có thể giết chết Cao Viền Vượng, cũng có chút bản lĩnh đấy!”
Khi lời nói u ám vừa dứt, một ông già mặc áo dài nam màu xám dẫn theo một số đệ tử chậm rãi xuất hiện trong nghĩa trang.
Cả người Diệp Hi Hòa tràn đầy sát ý.
Nghĩa trang là nơi an nghỉ của tổ tiên, nhưng lại có những thứ không rõ lai lịch này đến phá hoại phong thủy và làm bẩn mặt (Tất của nghĩa trang bằng đôi chân bẩn thỉu của họ.
“Ầm!!!”
Hắn không nói một lời, giơ một bàn tay lên vồ vào không trung, lực bàn tay dâng trào mãnh liệt khiến một nqười biến thành vũng máu nqay tại chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK