• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17: Làm bất cứ chuyện gì anh muốn
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, biết kỹ năng châm cứu của Diệp Hi Hòa cũng không phải dạng tầm thường, nhưng khi nhìn thấy Diệp Hi Hòa thật sự chữa khỏi bệnh cho một kẻ ngốc nghếch suốt ba năm như Diệp Hình Vũ, thì vẫn khiến người ta khiếp sợ!
Nhất là Lâm Chỉ Huyên, cồ ấy có cảm giác như bị vả vào mặt, quả nhiên không thế dùng lẽ thường để đánh giá thiếu gia nhà họ Diệp của ngày xưa!
Nhưng sau khi được thấy y thuật đáng kinh ngạc của Diệp Hi Hòa một lần nữa, vậy có lẽ ông nội của cồ ấy sẽ được cứu rồi…
Ba người im lặng nhìn chăm chú, Diệp Hình Vũ ôm lấy Diệp Hi Hòa khóc lóc một lúc lâu.
Nói tóm lại, sau khi Diệp Hình Vũ nghe Diệp Hi Hòa kế lại những chuyện đã xảy ra với nhà họ Diệp ba năm trước và những gì xảy ra sau đó, đã khiến cô ấy lại càng khóc lóc thảm thương hơn!
Cô ấy dần dần ngủ thiếp đi, bây giờ không chỉ cơ thể của cô ấy vẫn còn yếu ớt mà tinh thần cũng rất suy yếu, dù sao cô ấy vừa mới được Diệp Hi Hòa chữa khỏi bệnh, không thế chịu thêm đả kích lớn nào nữa. Sở dĩ Diệp Hi Hòa nói cho cô ấy biết sự thật này là vì bây giờ anh cũng không có cách nào khác.
Sau khi đặt Tiểu Vũ xuống, Diệp Hi Hòa nhẹ nhàng đứng dậy.
“Diệp… Diệp Hi Hòa!”
Lâm Chỉ Huyên hít một hơi thật sâu.
“Sao vậy?”
Về mặt của Diệp Hi Hòa không chút biểu cảm.
“Anh… Y thuật của anh giỏi như vậy có thể giúp chuyện chú Tống đã nói với anh lúc nãy được không? Tôi xin anh hãy cứu ông nội của tồi!”
Lâm Chỉ Huyên nghiêm túc nói với Diệp Hi Hòa.
Diệp Hi Hòa không nói gì.
“Hừm.”
Lâm Chỉ Huyên hít sâu lần nữa, lấy can đảm nói: “Chỉ cần anh có thể cứu được ông nội, muốn tôi làm bất cứ chuyện gì cũng được! Tôi có thể báo đáp anh vô điều kiện!”
Diệp Hi Hòa nghe vậy thì liếc nhìn Lâm Chỉ Huyên đầy mỉa mai.
Do ánh sáng tối hồm qua quá kém nên chỉ thấy loáng thoáng người phụ nữ này cũng khá đẹp, nhưng bây giờ nhìn kỹ lại mới phát hiện cô ấy thật sự rất đẹp!
Tuy vẻ ngoài của cô ấy không đẹp bằng sư phụ và các vị sư tỷ nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng không thua kém quá nhiều, khuôn mặt của cô ấy như một tác phẩm điêu khắc hài lòng nhất của mẹ thiên nhiên. Đôi mắt cô ấy đẹp như một hồ nước thu lấp lánh những viên đá quý ẩn chứa sức sống mãnh liệt bên trong, chiếc mũi xinh xắn cùng với miệng anh
đào nhỏ nhắn, hai vành tai trắng nõn, mọi thứ đều vô cùng hoàn mỹ.
Mà dáng người của cô ấy cũng rất duyên dáng uyến chuyển, bộ ngực căng mọng như hai ngọn núi nhỏ, vòng eo thon thả như dương liễu, đôi chân thon dài hồng hào, dáng người tỷ lệ vàng, thậm chí còn có làn da trắng sáng như băng tuyết, mịn màng và thanh tú như một viên ngọc.
Nếu để dùng một câu nói đế mô tả thì chính là, có thể đè bẹp Tô Điệp!
Nếu phải so cồ ấy với sư phụ và chín người sư tỷ, thì khiếm khuyết của cô ấy là không có khí chất khói lửa nhân gian!
“Anh… anh đang nhìn gì vậy?”
Lâm Chỉ Huyên thấy Diệp Hi Hòa nhìn mình chằm chằm như vậy, trong lòng không khỏi lo lắng bối rối.
Đại thiếu gia nhà họ Diệp này, thủ đoạn độc ác, hành động thô bạo, chẳng lẽ anh ta còn là một tên biến thái?
Nếu đúng như vậy thì… mình nên làm gì đây?
Chẳng lẽ phải báo đáp chuyện anh ta cứu ông nội bằng cơ thể trong trắng của mình sao?
“Sợ gì chứ, bộ tôi ăn thịt cô được hay sao? Tự cô đã nói fôi, nếu tôi chịu ra tay cứu giúp thì cô có thế làm bất cứ chuyện vì tôi mà!” Diệp Hi Hòa mỉa mai.
“Chuyện đó… chuyện đó không bao gồm chuyện
kia!”
Sắc mặt Lâm Chỉ Huyên đỏ lên: “Diệp Hi Hòa, tôi không phải là người như vậy, anh cứu ông nội của tôi, tồi rất biết ơn anh, tôi cũng sẽ cố gắng hết khả năng để đáp ứng yêu cầu của anh, nhưng anh không thể có ý nghĩ xấu xa như vậy với tôi, tôi… Dù sao tôi cũng là một cô gái trong trắng, không thể tùy tiện như vậy được!”
Vừa nói xong lời này, cô ấy chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống, mà Tống cung phụng và Triệu Quy Di đứng phía sau cũng vô cùng xấu hổ.
“Cô suy nghĩ nhiều fôi, cho dù Diệp Hi Hòa tôi có cần phụ nữ cũng không cần kiểu người như cô, nếu muốn tồi cứu ông nội cồ thì tôi chỉ có một yêu cầu!”
Diệp Hi Hòa khinh thường liếc nhìn cô ấy một cái.
Lâm Chỉ Huyên nghe vậy khẽ giật mình, mình suy nghĩ nhiều rồi sao?
Vậy vừa rồi anh ta nhìn mình chằm chằm mình bằng ánh mắt nóng bỏng như vậy là sao chứ?
Nhưng mà, Diệp Hi Hòa lại khiến cho cô ấy rất tức giận, gì mà cho dù có cần phụ nữ, cũng không cần kiểu người như mình, mình thì sao chứ?
Cô ấy cũng nằm trong top 10 người đẹp của Tân Hải, tiếng tăm lừng lầy, cũng là ba người đứng đầu đó chứ bộ?
Vậy mà chẳng thèm ngó ngàng đến…
“Yêu cầu gì?”
“Ông nội cô là gia chủ nhà họ Lâm, Lâm Trường Dần đúng không?”
Diệp Hi Hòa bình tĩnh nói: “Đêm mà nhà họ Diệp tồi bị sát hại, tôi biết nhà họ Lâm cô không tham gia vào, nhưng với thân phận và địa vị của ông ấy, chắc chắn ông ấy cũng biết được một ít tình hình đằng sau chuyện năm đó. Sau khi tồi cứu ông ấy, õng ấy nhất định phải nói tất cả những chuyện đã biết với tồi!”
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Nếu không thì sao?”
“Không, không có gì.”
Lâm Chỉ Huyên thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà sau khi thở phào một hơi, dường như cồ ấy vần có một cảm giác kỳ lạ, thì ra từ đầu đến cuối, vị thiếu gia nhà họ Diệp này thực sự không hề rung động với cồ ây…
Điều này thực sự khiến cô ấy có hơi thất vọng.
“Được, tôi đồng ý với anh, chỉ cần anh cứu được ông nội tôi, tôi đảm bảo ông ấy sẽ nói toàn bộ sự thật với anh!”
“Vậy đi thôi!”
Diệp Hi Hòa không nói nhiều nữa, trước khi rời đi hắn chỉ vào Tiểu Vũ đang nằm trên giường, nói với Tống cung phụng: “ông ở lại đây, đảm bảo con bé khồng gặp chuyện gì sơ xuất. Nếu như có tình huống gì bất thường, lập tức liên lạc với tiểu thư nhà ông, tôi
sẽ biết ngay!”
Tống cung phụng mở miệng nhưng cuối cùng vần chỉ đành nói: “Vâng!”
Diệp Hi Hòa nói xong lập tức đi ra ngoài với Lâm Chỉ Huyên và Triệu Quy Di.
Vừa ra khỏi biệt thự, chuẩn bị lên xe thì bọn họ chợt thấy một đám người từ bên ngoài đi đến, khí thế hung hãng mà bước xuống xe.
Trong đám người, cầm đầu là một tên đàn ông đầu trọc, trên đầu gã còn có một vết sẹo nổi bật, cả người tỏa ra sát khí đáng sợ, thoạt nhìn có vẻ như là một kẻ hung ác đã giết rất nhiều người!
“Diệp Hi Hòa?”
Gã đàn ông đầu trọc vừa xuống xe đã thấy Diệp Hi Hòa đi ra ngoài, lạnh lùng quát lên một câu.
Diệp Hi Hòa nhíu mày.
Lúc này, Lâm Chỉ Huyên và Triệu Quy Di đã nhìn thấy đoàn người và những chiếc xe chuyên dụng này, sắc mặt đột nhiên thay đổi!
“Người… Người của Diêm Vương Điện?”
Trong bốn thế lực ngầm ở Tân Hải, Khô Lâu Đường đứng thứ nhất, Diêm Vương Điện đứng thứ hai, Dạ Xoa Môn đứng thứ ba, yếu nhất là Huyết Thủ Bang, tối hôm qua đã bị Diệp Hi Hòa xử lý fôi.
“Diệp Hi Hòa, anh đi theo chúng tồi! Đại vương của chúng tôi muốn gặp anh!”
“Đại vương của các người là ai?”
“ở Tân Hải còn có mấy người dám tự xưng là Đại vương hả?”
Người đàn ông cười một tiếng: “Tất nhiên là đại ca của chúng tôi, Diêm La Vương, La Diêm Thiên!”
Diệp Hi Hòa khồng có ấn tượng sâu sắc gì với người tên La Diêm Thiên này.
Hắn khồng biết đối phương có tham gia vào vụ thảm sát nhà họ Diệp hay khồng, cũng khồng biết vì sao đối phương lại tìm đến cửa.
“Đại vương của các người muốn gặp tôi thì nói anh ta đến đây quỳ xuống, các người đến đây làm gì?” Diệp Hi Hòa thản nhiên nói.
Choang!!!
Lời vừa nói ra, không chỉ khiến cho gã đầu trọc và cấp dưới của anh ta sửng sốt mà ngay cả Lâm Chỉ Huyên và Triệu Quy Di cũng nhìn hắn chằm chằm như gặp quỷ.
Có lầm không vậy, đó là La Diêm Thiên, là kẻ giết người không chớp mắt, hung ác nhất trong bốn thế lực ngầm của Tân Hải, không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà nghe nói anh ta còn có lai lịch rất đáng sợ…
Tại sao trong mắt của Diệp Hi Hòa đối phương lại có vẻ mờ nhạt và không đáng nhắc đến như vậy chứ?
“Đồ khốn, không phải tao đã cho mày chút thế diện rồi à? Sao mày dám vô lề với Đại vương bọn tao như vậy, con mẹ nó mày…”
Anh ta còn chưa nói xong thì đã bị Diệp Hi Hòa đập một phát máu thịt lần lộn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK