• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ trước khi Diệp Hi Hòa xuất hiện, Lâm Chỉ Huyên đã từng tưởng tượng.

Liệu tên quyết đoán bá đạo, coi trời bằng vung này có đến cứu mình không?

Đáng tiếc đáp áp lại là không, cuối cùng đó chỉ là một loại ảo tưởng của cô ấy.

Cô ấy cảm thấy đối với Diệp Hi Hòa mà nói thì mình không đủ để Diệp Hi Hòa tiêu diệt Huyết Đao Môn.

Hơn nữa cường giả trong Huyết Đao Môn này thật sự khủng bố, một đệ tử chân truyền nào đó thôi cũng có thể so với Tống cung phụng, thực lực thậm chí còn cao hơn Tống cung phụng.

Cho nên cô ấy không dám hy vọng xa vời rằng Diệp Hi Hòa hoành hành ngang ngược cũng dám tới nơi này, một mình cứu người.

Thật không ngờ giấc mơ giả tưởng không thể thực hiện được của cô ấy, bây giờ lại thật sự hiện ra trước mắt.

Diệp Hi Hòa cứ ngang ngược đi tới, giáng xuống như thần binh trong khoảnh khắc nguy hiểm nhất của cô ấy.

“Thằng oắt, mày là ai? Lại dám đến phá hỏng chuyện tốt của tao, còn giết người môn phái tao?”

Lão tổ Huyết Đao đứng chắp tay.

Mặc dù ông ta cũng rất kinh ngạc trước sự xuất hiện của Diệp Hi Hòa, hơn nữa nhất thời không nhìn ra được thực lực của Diệp Hi Hòa.

Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là ông ta sẽ bị Diệp Hi Hòa hù dọa.

Ông ta thân làm định hải thần châm của Huyết Đao Môn, là chỗ dựa cuối cùng của chốn này, tồn tại giống như lão tổ, một thân thực lực này còn vượt qua cấp Đại Thái Đấu, Đại Thái Đẩu 1 sao danh xứng với thực.

Giới võ đạo có nói, dưới Đại Thái Đấu đều như sâu kiến.

Nghĩa là ngay cả Đại Thái Đấu và Thái Đấu bình thường cũng có một ranh giới to lớn, người lên được đó có thể coi trời bằng vung, hoành hành ngang ngược.

Diệp Hi Hòa không nói gì mà chỉ liếc nhìn Lâm Chỉ Huyên dưới đất.

May mắn bản thân tới kịp lúc, Lâm Chỉ Huyên cũng chưa bị lão tổ Huyết Đao nhúng chàm.

Nhưng không may là hắn không phát hiện bóng dáng Tiểu Vũ trong căn phòng nhỏ này.

“Em gái tôi, Diệp Hinh Vũ ở đâu?”

“Mày nói là con bé hai chân tàn tật kia kia hả? Hố hố, đương nhiên là tao đưa nó cho anh cả tao rồi.”

Lão tổ Huyết Đao cười nói: “Vị anh cả kia của tao, chủ nhân của anh ấy thích tận hưởng bé gái tươi non nhất, làm ‘Đĩa sushi sống’.”

“Dù hai chân em gái mày biến dạng, nhưng gương mặt lại rất trong sáng và xinh đẹp.”

“Chủ nhân anh cả tao sẽ thích, nhất là sau khi ăn xong còn có thể thảo phạt một trận, chậc chậc, nghĩ đến thôi đã thấy sướng thay.”

Ầm!

Trên người Diệp Hi Hòa bỗng nhiên bắn ra sát khí khủng bố.

Tiểu Vũ, đĩa sushi sống?

Loại chuyện như vậy không phải là cách chỉ có những tên đàn ông biến thái nước Nhật kia mới nghĩ ra để hành hạ bé gái sao? Bây giờ anh cả và chủ nhân lão tổ Huyết Đao này cũng…

“Ông là người Nhật?”

Diệp Hi Hòa âm u hỏi.

“Không sai, bị mày đoán được rồi.”

Lão tổ Huyết Đao cười khặc khặc quái dị nói: “Dù sao những người bên dưới kia đều chết hết rồi, tao cũng không có gì không thể thừa nhận nữa.”

“Không sai, tao chính là người Nhật Bản, tên thật Tokuno Takeshi!”

“Anh cả tao chính là hội trưởng thương hội Nhật Bản đi theo bảo vệ bên cạnh Yoshimura Taku, Shigeo Tokuda.”

“Năm đó Trung Quốc xảy ra chiến tranh xâm lược, tao bị đưa đến nước Trung Quốc làm võ sĩ trẻ.”

“Sau khi kết thúc chiến tranh tao đã ở lại, mai danh ẩn tích, gia nhập Huyết Đao Môn vừa mới sáng lập không lâu lúc ấy.”

“Những năm này trên danh nghĩa tao là Thái Thượng trưởng lão Huyết Đao Môn, thực tế cũng đang làm công việc gián điệp và tình báo, không ngừng ăn cắp được một số cơ mật của Trung Quốc bọn mày, truyền về nước mẹ.”

“Cho nên Diệp Hi Hòa, bây giờ mày giết nhiều môn hạ của tao như vậy, tao không hề đau lòng, dù sao bản thân bọn chúng cũng không phải đồng bào của tao, mà là của mày, ha ha ha.”

Nghe Tokuno Takeshi phanh phui mọi thứ như thế, cho dù là Lâm Chỉ Huyên trên giường cũng không khỏi ớn lạnh một trận, vô cùng buồn nôn.

Vừa nãy cô ấy vậy mà xém chút bị lão tặc như vậy nhúng chàm, nghĩ tới thôi cũng thấy ghê tởm, nổi da gà khắp người.

“Diệp Hi Hòa, mày cho rằng tao không biết những chuyện mày làm ra ở thương hội Nhật Bản sao?”

Tokuno Takeshi cười lạnh nói với Diệp Hi Hòa: “Mày to gan lớn mật, lại dám tới địa bàn bọn tao giết người, ngài Yoshimura sẽ không bỏ qua cho mày đâu.”

“Cho nên ông ta mới để anh cả tao nhờ tao vận dụng sức mạnh của Huyết Đao Môn mà bắt mày lại.”

“Đây vốn là một mũi tên hạ hai con chim, bởi vì trước đây không lâu mày cũng từng giết chết trưởng lão Huyết Đao Môn, hai bên đã kết thù hận.”

“Nhưng không ngờ mày là tên cuồng đồ, lại dám giết tới đây, đúng là trời muốn tự tay tao giải quyết mày mà.”

“Nói xong chưa?”

Diệp Hi Hòa lạnh lùng nhìn lão quỷ này, vẻ mặt giống như băng lạnh muôn đời không tan.

“Đương nhiên, dù sao mày cũng đã chết đến nơi rồi, nói ra những việc này, trong lòng tao cũng thoải mái.”

Tokuno Takeshi chậm rãi lấy trường đao ra, nếu như nhìn kỹ thì sẽ phát hiện cho dù là hình dáng hay chất liệu của thanh đao này đều rất giống Thái Đao của võ sĩ Nhật.

Huyết Đao Môn này, nhiều năm như vậy mà không có ai phát hiện Thái Thượng trưởng lão bọn họ là một lão quỷ, hoặc là cho dù phát hiện cũng cố ý giả vờ như không thấy, cùng chung một giuộc.

Bọn họ xứng đáng bị diệt.

“Tới đi, để cậu lĩnh giáo một chút đao pháp vô thượng của tôi, ‘Bạo Lưu Phá’, Bakayarooooo.”

Hai tay Tokuno Takeshi cầm đao rồi mạnh mẽ xông về phía trước, đi tới trước mặt Diệp Hi Hòa chém xuống một cái.

Một đao kia trực tiếp vẽ thành vòng cung trên đỉnh đầu, sát khí tăng cao, toàn bộ không khí trong phòng đều giống như bị rút đi.

Mắt thấy ánh đao sấm vang chớp giật đánh xuống, Diệp Hi Hòa lại tóm lấy lưỡi đao của ông ta, sau đó túm cả người Tokuno Takeshi qua, trở tay cầm đao rồi lại bắt đầu điên cuồng chém qua.

Tokuno Takeshi đáng thương vốn chưa phản ứng kịp thì đã phát hiện da thịt trên người mình không ngừng tung bay, máu tươi văng khắp nơi, đau đớn không ngừng lan tràn khắp người rồi trên lên đại não.

“Đây… đây là?”

Sau khi các dây thần kinh đau đớn lan ra nhiều nơi, Tokuno Takeshi mới nhận ra được xảy ra chuyện gì, ông ta vậy mà bị giết chết tươi.

Không, chuyện này không thể nào!

Ông ta là cao thủ Đại Thái Đẩu 1 sao đó.

Hơn nữa ông ta còn dùng sát chiêu Bạo Lưu Phá mạnh nhất của mình, sao có thể vừa giáp mặt thì đao đã bị đoạt, ngược lại còn tự trở thành thịt cá trên thớt gỗ?

“A a a! A a a a!”

Trong miệng Tokuno Takeshi phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết, mắt trần có thể nhìn thấy cho dù là quần áo hay da thịt trên người ông ta đều bị Diệp Hi Hòa cắt thành từng mảnh bay ra ngoài, cả người ngổn ngang tại chỗ, trong nháy mắt bị cao thành một bộ xương.

Hình ảnh thê thảm ấy, ngay cả Lâm Chỉ Huyên ngồi nhìn cũng sợ run, nhưng đúng là hả giận thật.

Cuối cùng sau khi Tokuno Takeshi chỉ còn dư lại vài cái nội tạng và một cái đầu lâu, Diệp Hi Hòa mới buông ông ta ra.

Một cái băng châm đập vào trán Tokuno Takeshi, bảo đảm ông ta không chết, sau đó hắn lấy ra điện thoại mới mua từ trên người nói: “Gọi điện cho anh cả và Yoshimura gì kia của ông đi.”

“Cứ nói tôi dùng lão gián điệp nhà ông đổi lấy em gái Diệp Hinh Vũ của tôi. Tốt nhất là bọn họ nên đảm bảo em gái tôi an toàn.”

“Nếu không Tiểu Vũ thiếu một sợi tóc, tôi bảo đảm nước Nhật Bản các ông sẽ bị tiêu diệt, đây là lời của Diệp Hi Hòa tôi nói.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK