• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả phòng bệnh lập tức chìm vào yên tĩnh.

Không ai có thể ngờ dưới cơn nóng giận Diệp Hi Hòa đã trực tiếp khiến Sầm Nhất Minh bốc hơi tại chỗ, hóa thành cát bụi.

Mấy nữ y tá đều trợn trừng mắt nhìn Diệp Hi Hòa, giống như gặp quỷ.

Người này lúc trước tát bay Sầm thiếu thì thôi đi, vậy mà lại giết luôn gã ta rồi?

Hắn thật sự xem nhà họ Sầm như vật trang trí sao?

Mặc dù Long Lăng Vân cũng không ngờ Diệp Hi Hòa lại bỗng nhiên ra tay, nhưng cô ấy không hề lo lắng, trong lòng ngược lại còn thấy ngọt ngào.

Dù sao sư đệ ra tay vì cô ấy mà, sứ giả hộ hoa đó, cô ấy càng thấy thích hơn.

"Dọn dẹp vũng máu dưới đất đi, đừng làm ô nhiễm không khí phòng bệnh của Nguyệt Vận."

Long Lăng Vân lập tức chỉ huy mấy người của quân đội vào đây quét dọn gian phòng.

Nhóm nữ y tá càng thêm lo lắng đề phòng, có thể thấy Long Lăng Vân vẫn muốn bảo vệ vị sư đệ vô pháp vô thiên này của cô ấy, cho dù làm mất lòng nhà họ Sầm cũng không tiếc.

Có điều thần tiên đánh nhau thì không phải loại nhân vật nhỏ như bọn họ có thể nhiều lời.

Rất nhanh mấy người của quân đội đã tiến vào quét dọn phòng, tẩy sạch vết máu, mọi thứ coi như chưa từng xảy ra.

Hai người Diệp Hi Hòa và Long Lăng Vân đi tới một quán nước đối diện bệnh viện, tùy tiện tìm một chỗ khuất nắng rồi ngồi xuống.

Long Lăng Vân gọi hai cốc nước giải khát, sau đó cứ như vậy chống má, tươi cười nhìn Diệp Hi Hòa.

Trên người cô ấy vẫn còn mặc chiếc váy trắng kia, lộ ra da thịt hoàn mỹ trắng như tuyết, hai chân thon dài tuyệt đẹp bắt chéo nhau, hai chân còn nhàn nhã nhấc lên hạ xuống.

Mười ngón chân tuyệt đẹp trên chân ngọc kia giống như mười trái anh đào trắng nõn, còn thơm mê người, khiến người ta chảy cả nước miếng.

Ở trước mặt người ngoài, Long Lăng Vân là nữ chiến thần băng lãnh vô song, nhưng trước mặt Diệp Hi Hòa, cô ấy mãi mãi cũng chỉ là một sư tỷ quyến rũ mê người.

"Sư đệ, lần này có thể đệ đã gây họa lớn rồi, đệ biết thế lực nhà họ Sầm ở Giang Đông mạnh bao nhiêu không? Cho dù là sư tỷ cũng không dám tùy tiện đắc tội bọn họ đâu."

Rõ ràng là Long Lăng Vân đang nói dối, nhưng vẫn cố ý tỏ ra lo sợ để trêu chọc Diệp Hi Hòa.

Diệp Hi Hòa tỉnh bơ nói: "Sư tỷ, đừng nói mấy lời lòe trẻ con nữa, trước mắt cả Giang Đông ngoại trừ đệ thì cũng không có ai là đối thủ của tỷ nhỉ? Khéo tỷ chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể diệt sạch nhà họ Sầm."

"Đệ nhạt nhẽo ghê, sư tỷ chọc đệ tí thôi mà, muốn cảm nhận một chút cảm giác được đệ bảo vệ, không được sao?"

Long Lăng Vân tức giận, nguýt hắn một cái, sau đó lại nói: "Nói trở về chủ đề chính, e rằng người tấn công Nguyệt Vận lần này không đơn giản như vậy."

"Trước mắt trong tài liệu tỷ nắm giữ vẫn chưa có một đám người đeo mặt nạ quỷ như vậy. Xem ra lần này Giang Đông không còn yên ổn nữa rồi, người Nhật Bản và người Đế quốc Anh lần lượt quấy phá trên đất chúng ta, thậm chí còn dám tấn công quân đội cứu thoát một nam tước. Việc này tỷ tuyệt đối sẽ không giảng hòa, phải truy cứu tới cùng."

"Nếu cần đệ giúp một tay thì cứ nói, đệ giết người không chọn thời điểm, người có thù với đệ là đệ sẽ giết, người có thù với tỷ, đệ cũng sẽ giết." Diệp Hi Hòa lạnh nhạt nói.

"Ha ha, sư đệ, lời này của đệ khiến sư tỷ nghe rất vui, bây giờ tỷ rất may mắn khi đã đảm nhiệm chức Chiến Thần ở Giang Đông chứ không phải như những nữ yêu tinh khác."

"Bọn họ không thận trọng bằng tỷ đâu. Sau này gặp mặt sư đệ e rằng có thể ăn luôn cả xương của đệ đấy." Đương nhiên câu sau là nói thầm trong lòng, cho nên Diệp Hi Hòa nghe không hiểu: "Sư tỷ, tỷ nói gì?"

"Hả? Không có gì, sư đệ, không bằng đêm nay đệ đừng đi, ở lại Giang Đông nhé? Tới chỗ sư tỷ ở, chúng ta ôn lại chuyện cũ. Từ sau khi tỷ xuống núi thực sự rất hoài niệm cuộc sống trên núi. Đệ kể thêm cho tỷ chuyện trên núi và sư tôn đi." Long Lăng Vân nghiêm túc nói.

"Không được, đệ trở về còn chuyện khác nữa, sau này sẽ có nhiều cơ hội."

Long Lăng Vân khó tránh khỏi có phần thất vọng: "Cũng được, có điều sư đệ muốn tới nghĩa trang nhà đệ xử lý những kẻ thù đó của đệ vào hai ngày sau à? Đến lúc đó sư tỷ cũng đi, tỷ cũng muốn biết trước đây rốt cuộc là ai dám giết cả nhà đệ."

Diệp Hi Hòa lắc đầu: "Sư tỷ, đệ hiểu lòng tốt của tỷ, nhưng không cần đâu."

"Tỷ cũng có việc của mình, huống chi thù của đệ không cần người khác giúp đệ, đệ sẽ điều tra rõ tất cả rồi giết sạch bọn họ." Diệp Hi Hòa âm u nói.

Long Lăng Vân nhìn thấy dáng vẻ quyết đoán mạnh mẽ của hắn, bất đắc dĩ uống một hớp nước giải khát: "Được rồi, tỷ vẫn nói câu đó, có chuyện gì cần tỷ giúp một tay thì gọi một cú điện thoại, sư tỷ sẽ dốc sức giúp đỡ."

Đúng lúc này một người bạn nhỏ ăn xin đi tới.

Gương mặt nhỏ nhắn của cô bé trông bẩn thịu, cô bé chủ động đi tới trước mặt Long Lăng Vân nói: "Chị ơi, có người bảo em đưa cái này giao cho chị thì sẽ trả cho em mười tệ."

Long Lăng Vân hơi kinh ngạc, nhìn bức thư trên tay người bạn nhỏ, ngạc nhiên hỏi: "Ai cho chị?"

"Một chú bên kia." Người bạn nhỏ vừa đưa thư vừa muốn chỉ về phía xa, lại phát hiện nơi đó đã sớm trống rỗng, không có ai cả.

Giờ phút này ngón tay ngọc của Long Lăng Vân cầm lấy bức thư, trong nháy mắt hoàn toàn thay đổi sắc mặt.

Diệp Hi Hòa đối diện cô ấy phản ứng nhanh hơn cô ấy, hắn kéo người bạn nhỏ qua bảo vệ sau lưng mình.

Ầm!!!

Trái bom trong bức thư kia lập tức nổ tung.

Mặc dù bên trong là một trái bom cỡ nhỏ, nhưng lực sát thương lại khủng bố hơn tưởng tượng, chỉ là nếu nổ thành công thì trong phạm vi mấy trăm mét, thậm chí là bệnh viện đối diện cũng đều sẽ nổ tung hoàn toàn.

Nhưng mà không ai ngờ vụ nổ long trời lở đất, cực kỳ bi thảm trong tưởng tượng lại không hề xảy ra.

Bom cỡ nhỏ nổ tung nhưng đã bị hai ngón tay của Long Lăng Vân mạnh mẽ bóp nát.

Long Lăng Vân cũng có chân khí, hơn nữa còn học dáng vẻ tay không cầm bom trước đó của Diệp Hi Hòa.

Thật sự cho rằng nữ chiến thần mạnh nhất Giang Đông cô ấy ăn không ngồi rồi sao?

Ngược lại là nhóc ăn mày bị người ta lợi dụng kia nghe thấy tiếng nổ thì sợ hết hồn, khóc toáng lên.

"Sư tỷ, trông chừng cô bé." Diệp Hi Hòa nhẹ nhàng giao bé gái cho Long Lăng Vân, hắn cũng nổi giận.

Đối phương muốn giết sư tỷ, còn sử dụng bom người?

Nếu như không phải thực lực của mình và sư tỷ đủ mạnh, chỉ sợ tất cả mọi người bên trong bao gồm mình đều sẽ chôn cùng sư tỷ.

"Sư đệ, đệch!" Long Lăng Vân đứng lên.

"Không cần, đàn ông đánh nhau, phụ nữ ôm trẻ con đi là được. Đệ đi lát sẽ trở về."

Vừa nói xong, Diệp Hi Hòa lập tức xoay người lao về một nơi nào đó phía trước.

Để lại một mình Long Lăng Vân đứng tại chỗ trợn mắt há mồm ôm nhóc ăn mày.

Một lát sau cô ấy không khỏi dậm chân thật mạnh: "Sư đệ thối này, còn rất nam tính nữa..."

Lại nói phía trước, có mấy người cho rằng bỏ tiền mướn bom hình người như cô bé chắc chắn sẽ nổ chết Long Lăng Vân và Diệp Hi Hòa. Nhưng bọn họ không ngờ hai người lại không mất dù chỉ một cọng tóc, bom cũng trở thành bom xịt.

"Không hay rồi, hắn đuổi tới rồi, mau chạy đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK