• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngài Yokoyama You, con chó Đại Hạ này quá ngang ngược, xin ngài hãy làm chủ cho chúng tôi!"

"Ngài Yokoyama You, ngài là vô địch, hãy giết hắn!"

"Ngài Yokoyama You, người kế thừa của lãng nhân đạo*, hãy chém chết hắn giống như gà và chó!"

*Con người trôi dạt - như một ngọn sóng tự do trên biển cả. Thuật ngữ ngày bắt đầu có từ thời kì Nara và Heian, nó được sử dụng một cách sáng tạo để chỉ những ai chạy khỏi hoặc ruồng bỏ lãnh địa thuộc quyền lãnh chúa của anh. Thuật ngữ này đồng thời để chỉ các võ sĩ đạo mất đi lãnh chúa trong chiến tranh.

Một nhóm quản lý cấp cao người Nhật Bản vội vàng quỳ lạy trước Yokoyama You.

Yokoyama You không nói gì mà chỉ cô đơn bước ra khỏi đám đông, đi đến trước mặt Diệp Hi Hòa và Kato Taka.

"Người Đại Hạ, thả ông ta ra đi."

Yokoyama You chậm rãi nói: "Tôi quá cô đơn. Hy vọng anh có thể giúp tôi tìm lại ý nghĩa của tu võ."

"Anh giả bộ trơn tru như vậy à?"

Diệp Hi Hòa bình tĩnh nhìn Yokoyama You.

"Ha, tôi luyện tập lãng nhân đạo. Mặc dù nó cũng thuộc Võ sĩ đạo truyền thống nhưng nó khác xa với Võ sĩ đạo chính thống."

Yokoyama You lắc đầu: "Ở Đại Hạ có một câu nói kiếm tẩu thiên phong*, chắc chắn anh đã từng nghe qua đạo lý này."

*Không theo thói thường, tìm một biện pháp mới, khác với trước kia để giải quyết vấn đề, để thắng lợi nhờ vào bất ngờ.

"Tôi không hiểu, tôi chỉ biết không có một ai có thể ra vẻ trước mặt tôi, người đó chắc chắn sẽ chết!"

Diệp Hi Hòa bắt lấy Kato Taka bằng một tay, tát Yokoyama You bằng một tay khác dễ như trở bàn tay.

"Người đời cười nhạo tôi quá cô đơn nhưng họ không biết rằng tôi, Yokoyama You."

Ầm!

Lời còn chưa dứt, hắn ta đã bị nổ tung thành một quả cầu sương máu!

Bởi vì hắn ta còn chưa kịp giả vờ xong, thậm chí còn chưa kịp lấy đao ra, hắn ta đã chết chắc rồi!

Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt chim ưng của Kato Taka trợn to như quả trứng bò!

Nhóm quản lý cấp cao người Nhật ở phía sau, thậm chí cả tám nhân viên bảo vệ đang cõng Liễu Thành Chí đều không nói nên lời, cảm giác như cơn ác mộng từ trên trời rơi xuống!

Có…Có phải có nhầm lẫn gì không?

Yokoyama You, Lãng Nhân 8 sao đã thực sự chết thảm dưới cái tát của người đàn ông Đại Hạ này?

Thậm chí còn không có thời gian để phản kháng…

"Diệp…Diệp Hi Hòa!! Tôi sai rồi! Tôi lại sai rồi!! Cầu xin cậu hãy tha cho tôi, tôi thực sự bất chấp bản thân. Vốn dĩ tôi không muốn đắc tội với cậu nhưng vị đó đã ra lệnh cho tôi, tôi không còn cách nào khác…"

Kato Taka đã khóc lóc và cầu xin Diệp Hi Hòa thương xót.

"Vậy người đó là ai?"

Diệp Hi Hòa lạnh lùng hỏi.

"Tsuyoshi Domoto, chấp sự của Cục viễn chinh Nhật Bản đóng tại Giang Đông…"

Làm sao Kato Taka dám từ chối giải thích?

"Cục viễn chinh?"

Diệp Hi Hòa cau mày, đế quốc Nhật Bản này thực sự có động cơ thầm kín, thậm chí còn phái cả cục viễn chinh đến.

"Bây giờ Tsuyoshi Domoto đang ở đâu? Cục viễn chinh đang ở đâu?"

"Tôi không biết…"

Kato Taka cay đắng lắc đầu: "Chấp sự Tsuyoshi Domoto gọi cho tôi và nói với tôi rằng đã cử thêm nhiều nhân lực cho tôi. Sau đó thì bày ra thế cục này để tôi dụ cậu tròng, cá ở trong chậu…"

"Nhưng tôi thật sự không biết hắn ta đang ở đâu. Hơn nữa, cục viễn chinh ở Giang Đông rất thần bí, chưa từng nói cho chúng tôi biết về những cứ điểm ở phía dưới này. Nếu như có chuyện gì đó hoặc là do chấp sự truyền đạt hoặc là hình ảnh ba chiều rất mơ hồ nhằm đề phòng chúng tôi bị gián điệp bắt và phản bội bọn họ…"

Diệp Hi Hòa bóp chặt cổ của Kato Taka nhưng hắn cũng không biết phải làm gì!

"Vậy những người quản lý cấp cao mà ông thuê hôm nay đều là lừa đảo ư? Ông chưa chuẩn bị một trăm tỷ à?"

"Không! Cao…Những người quản lý cấp cao đều là thật. Dù sao bọn họ cũng muốn tận mắt chứng kiến những kẻ đã phá hủy Hội Thương mại Nhật Bản của chúng tôi bị tiêu diệt. Chỉ tốn một trăm tỷ mà thôi nên bọn họ thật sự không chuẩn bị. Bọn họ nói ngài nói chuyện viển vông…"

Kato Taka cay đắng nói.

Ầm!

Diệp Hi Hòa nắm chặt lòng bàn tay và biến Kato Taka thành quả cầu sương máu!

Vốn dĩ Kato Taka này sẽ chết vì kim băng nhưng trước đó vẫn chưa đến lúc vì Diệp Hi Hòa vẫn còn muốn lợi dụng ông ta.

Nhưng thấy người này chỉ là một tên chó săn nên căn bản không cần giữ lại ông ta nữa.

"Diệp…Diệp thiếu tha mạng!"

"Xin ngài hãy tha mạng!"

Khi nhìn thấy cảnh này, nhóm quản lý cấp cao người Nhật lại càng mất hồn mất vía và vội vàng quỳ xuống xin tha trước Diệp Hi Hòa một cách điên cuồng.

Về phần tám nhân viên bảo vệ Nhật Bản ở phía sau cũng quỳ xuống, suýt tiểu ra quần vì sợ hãi!

"Chú Liễu, năm đó có người nào hại chú không?"

Đột nhiên Diệp Hi Hòa chỉ vào nhóm quản lý cấp cao người Nhật và hỏi Liễu Thành Chí.

"Có!"

Liễu Thành Chí nhìn chằm chằm vào những người đó, nghiến răng nghiến lợi nói: "Diệp thiếu, người đàn ông quỳ ở giữa tên là Ohno Satoshi, cũng chính là người phụ trách tập đoàn Anh Đào!"

"Tôi sẽ không bao giờ quên ông ta chính là người đã ép tập đoàn Diệp thị ba năm trước và đã ép tôi ký vào một số hợp đồng bất bình đẳng và cực kỳ xúc phạm!"

"Tôi không nghe lời, ông ta đã cho người đánh gãy chân, gãy tay và làm mù một mắt của tôi!"

Diệp Hi Hòa gật đầu, quay lại nhìn Ohno Satoshi và nói: "Ông, quỳ xuống đây!"

Toàn thân Ohno Satoshi rùng mình và cảm thấy da đầu căng cứng!

"Diệp thiếu, tôi…"

"Tôi yêu cầu ông tự cầm kiếm quỳ xuống đây! Nếu không để tôi ra tay thì ngay cả Thần chết cũng không dám nhận ông đâu!"

Ohno Satoshi bật khóc, đành quỳ xuống đất. Ông ta sợ hãi bước tới, trên đường đi còn cầm theo Yoshimitsu Kushikatsu.

"Ngài, ngài Liễu, đã lâu không gặp. Đừng trách tôi chuyện ba năm trước, chúng tôi đều làm vì chủ nhân của mình, xin ông hãy giơ cao đánh khẽ và tha cho tôi…"

Ohno Satoshi sợ hãi quỳ lạy Liễu Thành Chí.

Diệp Hi Hòa nắm lấy thanh kiếm trong tay và nói với Liễu Thành Chí: "Chú Liễu, bây giờ cháu để chú tự tay báo thù, giết chết mấy con chó Nhật Bản này. Việc này cũng sẽ loại bỏ hoàn toàn những con quỷ bên trong chú và chú có thể tiếp tục làm một người đàn ông chính trực trong tương lai!"

Hắn ném thanh kiếm vào tay của Liễu Thành Chí. Người của Liễu Thành Chí run lên và bắt lấy thanh đao bằng một tay.

Thành thật mà nói cho đến tận ngày nay, tuy Liễu Thành Chí phải chịu đựng sự tra tấn và bức hại vô nhân đạo nhưng suy cho cùng, ông ta vẫn là một người bình thường.

Đối với ông ta, giết một ai đó sẽ rất khó và sẽ khiến ông ta cảm thấy hoảng sợ.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên trong mắt ông ta lộ ra một tia kiên trì. Ông ta không nói một lời, giơ thanh Yoshimitsu Kushikatsu trong tay lên và chém Ohno Satoshi!

"A!!!"

Ohno Satoshi mất cảnh giác và không dám trốn tránh. Phần sau đầu bị chặt tại chỗ, não nổ tung!

Tuy nhiên Liễu Thành Chí không cầm được lòng hận thù của mình nên điên cuồng giơ thanh kiếm lên và chĩa vào Ohno Satoshi đang nằm, tiếp tục chặt chém điên cuồng để trút bỏ hận thù trong lòng!

Cảnh tượng này khiến 8 nhân viên bảo vệ và các quản lý cấp cao của Nhật Bản im lặng và run rẩy.

Không ngờ Diệp thiếu này không chỉ tàn nhẫn với bản thân mà còn cả với những thuộc hạ do hắn huấn luyện cũng tàn nhẫn như vậy. Hắn hoàn toàn là một ác quỷ.

Khi nhìn thấy Liễu Thành Chí giết người một cách dã man như vậy, Diệp Hi Hòa thầm hài lòng.

Một người không dám giết kẻ thù của mình thì không đáng được hắn nhìn tới. Huống chi sau này hắn còn có chuyện quan trọng muốn giao phó cho Liễu Thành Chí.

"Không tồi, chú Liễu, lần này chú có thể trút bỏ mối hận trong lòng. Như vậy trong lòng chú sẽ không còn nút thắt nào nữa, cháu có thể yên tâm giao lại tài sản của nhà họ Diệp cho chú."

"Tài sản của nhà họ Diệp?"

Dù sao Liễu Thành Chí cũng yếu đuối nên sau khi chặt Ohno Satoshi thành từng mảnh, ông ta thở hổn hển vì kiệt sức và ngơ ngác nhìn Diệp Hi Hòa.

Diệp Hi Hòa quay đầu lại và đối mặt với nhóm quản lý cấp cao của Nhật Bản: "Tôi cho các người mười phút nghĩ mọi cách để trả lại tài sản trước đây của nhà họ Diệp."

"Về phần bồi thường, tôi sẽ tính thêm năm trăm tỷ chia đều cho các người!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK