• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"..."

Diệp Hi Hòa biết sư tỷ đang nói đùa.

Có điều hắn cũng không do dự, năm ngón tay trực tiếp ngưng tụ băng châm rồi chuẩn xác đâm vào ngực Lãnh Nguyệt Vận.

Băng châm mang theo sức mạnh chân khí, rất nhanh tiến vào trong hai phổi của Lãnh Nguyệt Vận.

Lãnh Nguyệt Vận vốn có tâm mạch yếu ớt, lúc nào cũng có thể tắt thở, thế nhưng lại phát ra một tiếng rên rỉ yếu ớt.

Sau đó những vết thương ở hai phổi cô ta phục hồi về như trước với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, da thịt cũng trở nên hồng hào.

"Không hổ là sư đệ, rất tài giỏi." Long Lăng Vân hài lòng vỗ vai Diệp Hi Hòa.

Mà Diệp Hi Hòa thì nhìn kỹ sự thay đổi trên người Lãnh Nguyệt Vận.

Mặc dù đâm Thiên Sơn Băng Phách Châm xuống có thể bảo vệ Lãnh Nguyệt Vận bình yên vô sự.

Nhưng muốn cô ta có thể nhanh chóng tỉnh lại thì vẫn cần phải thêm một mồi lửa nữa.

Thế là hắn ngưng tụ chân khí màu trăng trong lòng bàn tay, hai tay bao trùm lên ngực Lãnh Nguyệt Vận rồi nhào nặn, không ngừng dùng cách như vậy đưa chân khí của mình vào.

Long Lăng Vân nhìn mà trợn mắt ngoác mồm.

Sau khi phản ứng, sắc mặt không khỏi đỏ lên.

Mặc dù cô ấy biết Diệp Hi Hòa không phải lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, hành động này chỉ để có thể khiến Lãnh Nguyệt Vận nhanh chóng tỉnh lại.

Trong lòng cũng không giải thích được, cũng rất hoảng hốt, Long Lăng Vân thậm chí cũng không hiểu sao nghĩ đến nếu như lúc này hai bàn tay kia của Diệp Hi Hòa bao trùm trên người mình, bản thân sẽ phản ứng thế nào.

Càng nghĩ càng không nhịn được tim đập nhanh hơn, mặt đỏ tới mang tai.

Bên ngoài phòng bệnh.

Sầm Nhất Minh đang được mấy y tá đỡ dậy từ dưới mặt đất, đau đớn không thôi, gã ta che cái đầu chảy máu của mình, không ngừng rên rỉ.

Gã ta là thiếu gia nhà họ Sầm, nếu như không phải thích học y thì đã sớm trở thành người thừa kế gia tộc, từ nhỏ đến lớn có ai dám đánh gã ta, có ai dám khiến gã ta chịu sỉ nhục như vậy?

"Đau quá! Mẹ, thằng chó, nó lại dám đánh tao, tao muốn chém nó thành ngàn mảnh!"

Sầm Nhất Minh tức đến nổ phổi che đầu, hung ác nói.

"Sầm thiếu, anh ta là người của Chiến Thần Lăng Vân, có Chiến Thần Lăng Vân che chở, những bảo vệ của bệnh viện chúng tôi cũng không dám động tới anh ta." Một nữ y tá khuyên bảo.

"Nói láo, bảo vệ là cái thá gì! Dám đánh ông đây bị thương, lát nữa ông đây sẽ sai người gia tộc giết chết nó!" Sầm Nhất Minh nghiến răng nghiến lợi.

Mấy nữ y tá lập tức mặc niệm cho Diệp Hi Hòa một giây, có người tò mò hỏi: "Nói đi nói lại, tại sao Chiến Thần Lăng Vân lại tin tưởng vị sư đệ này của cô ấy như vậy chứ? Sư đệ đó của cô ấy cũng không phải là người hành nghề y, sẽ không phải giống như mèo mù đụng chuột chết, có thể chữa hết cho vị nữ phó quan kia chứ?"

"Cút mẹ cô đi." Sầm Nhất Minh trực tiếp đẩy ngã nữ y tá đang nói chuyện xuống đất: "Thằng đầu đường xó chợ như nó nếu thật sự có thể chữa hết cho Lăng Nguyệt Vận kia, ông đây sẽ lập tức ăn cứt. Mẹ nó chưa từng thấy hai cái phổi hỏng mẹ rồi còn có thể chữa lành mà không thay phổi, nó cho rằng nó là ai? Hoa Đà tái thế?"

Mấy nữ y tá không dám nói tiếp nữa mà câm như hến.

Đúng lúc này trong phòng bệnh, trong lòng bàn tay Diệp Hi Hòa đưa vào chân khí nhiều hơn, vẻ mặt Lãnh Nguyệt Vận cũng trở nên hồng hào hơn.

Long Lăng Vân biết cô ta sắp tỉnh, nhanh chóng kéo Diệp Hi Hòa ra, để miễn cho Nguyệt Vận vừa tỉnh lại nhìn thấy một màn lúng túng này.

Sau đó cô ấy lại kéo một cái chăn qua đắp lên cho Lãnh Nguyệt Vận.

Không lâu lắm, quả nhiên Lãnh Nguyệt Vận khoan thai tỉnh dậy, mê mang liếc nhìn Long Lăng Vân: "Tướng quân, ta đây là đang..."

"Nguyệt Vận, cô tỉnh rồi, trước đó cô bị thương, là sư đệ tôi ra tay cứu cô." Long Lăng Vân giải thích.

Lúc này Lãnh Nguyệt Vận mới đưa mắt nhìn sang Diệp Hi Hòa: "Diệp thiếu, cảm ơn ngài."

Diệp Hi Hòa khoát tay áo một cái.

"Nguyệt Vận, bây giờ cô đỡ hơn tí nào chưa? Tôi muốn cô nói cho tôi biết lúc đó ai tấn công các cô, còn cướp đi Isaac?" Long Lăng Vân nghiêm túc hỏi.

Lãnh Nguyệt Vận lắc đầu: "Tôi cũng không biết, lúc đó trên con đường đoàn xe đi từ Tân Hải tới Giang Đông xảy ra chuyện, rồi còn bị đặt bom, mà tôi dựa vào nội lực miễn cưỡng chống đỡ ngăn cản được một trái, nhưng mà bị nổ bay."

"Sau đó tôi nhìn thấy Isaac được người ta cứu đi, tôi leo lên muốn ngăn cản, một người đeo mặt nạ quỷ tiến lên đánh hai quyền vào phổi tôi, khiến tôi bay ra ngoài, sua đó tôi mất đi ý thức."

"Tướng quân, thuộc hạ vô năng, làm việc bất lực, xin ngài trách phạt." Sau khi áy náy nói ra, Lãnh Nguyệt Vận bèn chống người muốn bò dậy để nhận tội với Long Lăng Vân.

Nhưng mà trong khoảnh khắc nhổm dậy thì nhìn thấy một cái chăn trên người mình trượt xuống, lập tức lộ ra thân trên không mảnh vải che thân trắng như tuyết, hình dáng đầy đặn nảy lên…

Trong phút chốc mặt Lãnh Nguyệt Vận đỏ lên, kinh dị nhìn về phía Diệp Hi Hòa, lẽ nào vừa nãy lúc hắn cứu chữa mình, bản thân mình đã thế này rồi sao?

"Nguyệt Vẫn, cái này cũng không trách cô." Long Lăng Vân vội tiến lên an ủi một câu, vỗ về Lãnh Nguyệt Vận trở lại giường, rồi lần nữa đắp chăn lên cho cô ta.

Giữa ba người bỗng có hơi khó xử.

"Nguyệt Vận, cô nghỉ ngơi cho khỏe trước đi, tôi sẽ đi điều tra việc này. Chắc chắn ở chỗ các cô bị tấn công có camera, tôi điều tra camera một tí là biết ngay." Long Lăng Vân chủ động nói.

"Ừm." Lãnh Nguyệt Vận đáp lại, nhưng cô ta vẫn có chút lơ đãng trước nay chưa từng có.

Không biết quỷ thần xui khiến sao mà đôi mắt xinh đẹp lại liếc sang nhìn Diệp Hi Hòa.

Long Lăng Vân và Diệp Hi Hòa đang muốn đi ra ngoài, nhưng lúc này cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra.

Sầm Nhất Minh kia được mấy người y tá nâng đỡ, ngoài mạnh trong yếu đi vào, gã ta cười lạnh nói: "Thế nào? Chữa chết người chưa? Lăng Vân, anh đã sớm nói sư đệ này của em không được, chỉ là một bình..."

Còn chưa nói xong thì tròng mắt gã ta trừng một cái, gã ta bỗng nhiên nhìn thấy Lãnh Nguyệt Vận trên giường bệnh đã tỉnh lại, đang lạnh lùng nhìn gã ta.

"Cái này..." Sầm Nhất Minh mê mang, đầu óc không xoay chuyển nổi.

"Sầm Nhất Minh, bây giờ anh còn nói sư đệ tôi không được không? Sư đệ tôi là người đàn ông được nhất thiên hạ, nếu như anh còn dám chửi bới hắn, đừng trách Long Lăng Vân tôi không khách khí với anh." Long Lăng Vân lạnh lùng nói.

Sầm Nhất Minh thay đổi sắc mặt, bỗng nhiên nhanh chóng nở nụ cười: "Sao có thể chứ, anh không có ý này, nhưng Lăng Vân à, khiến cho phó quan chuyển nguy thành an, đây chính là chuyện tất cả đều vui vẻ, không bằng tối nay anh mời em ăn cơm, chúng ta ăn mừng một bữa nhé?"

Nghe nói như vậy, Diệp Hi Hòa nheo mắt lại.

Thì ra kẻ to gan lớn mật này muốn có ý đồ với sư tỷ?

Cấp bậc gì mà dám mơ ước người phụ nữ hắn đã cọc trước?

Mà đối với Sầm Nhất Minh mà nói, gã ta chính là một trong vô số kẻ theo đuổi Long Lăng Vân.

Gã ta đã sớm yêu thích phương danh của vị nữ Chiến Thần này, vẫn chưa có cơ hội kết bạn, bây giờ có thể xem là cơ hội trời cho.

"Tôi không có thời gian, cho dù có thì tôi cũng sẽ ăn cơm với sư đệ, chứ không phải với anh." Long Lăng Vân thẳng thừng từ chối.

Sầm Nhất Minh không nhịn được: "Long Lăng Vân, tôi biết thân phận cô không đơn giản, nhưng cô cũng biết gốc gác nhà họ Sầm tôi ở Giang Đông rồi đấy. Tôi không bao giờ tùy tiện chủ động mời phụ nự ăn cơm, nhưng chỉ cần tôi mờ thì đối phương sẽ nể mặt, chúng ta tốt nhất đừng căng thẳng quá, nếu không tôi…"

Ầm!

Còn chưa nói xong, Diệp Hi Hòa đã tát một phát, biến gã ta thành một trận sương máu.

Rào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK