Sau phút giây hòa tan tâm hồn và thể xác. Bách Tùng ghì chặt Thanh Lam vào lòng. Hơi ấm từ anh sưởi ấm trái tim cô. Thanh Lam tận hưởng cảm giác bình yên này, cô muốn cảm giác này kéo dài mãi mãi mặc kệ sóng to gió lớn trong lòng. Chỉ muốn ở bên cạnh anh, ôm lấy nhau chìm vào giấc ngủ.
Bách Tùng mân mê lọn tóc dài rũ trên vành tai Thanh Lam, tay anh bất giác siết chặt eo cô hơn nữa, tựa hồ như Tùng muốn khảm cả thân thể bé nhỏ này hòa vào máu thịt của anh, cả đời không tách rời. Làn môi anh lướt qua vành tai Lam.
"Dù cho nửa đời sau có thế nào, chúng ta nhất định phải đi cùng nhau. Em không được đi trước, cũng không được ở lại một mình."
Thanh Lam xoay người ôm lấy eo anh, tựa đầu vào vòm ngực rắn rỏi.
"Được rồi, nhất định... nhất định sẽ đi cùng nhau. Em không đi trước, cũng không ở lại một mình. Còn anh..."
"Hứa với em. Từ giờ đến hết nửa đời sau. Anh phải thật bình an hạnh phúc. Và nhớ là... đừng quên em. Được không?"
Cánh tay Bách Tùng càng ghì chặt Lam vào lòng, anh khẽ nói: "Tôi hứa, đời này không bao giờ quên em, Mein Kleine."
Cô tựa đầu vào lòng anh, hít hà mùi hương quen thuộc, Lam khẽ nói: "Thật ra đến bây giờ em vẫn chưa biết Mein Kleine là gì."
"Bao nhiêu năm qua em vẫn không thèm tra từ đó ư?" Bách Tùng khẽ cau mày.
"Em muốn nghe chính miệng anh nói cơ."
Anh thở dài, cô đã nói như thế, anh đành phải chính miệng mình nói ra: "Mein Kleine nghĩa là cô gái bé nhỏ của tôi. Em là Mein Kleine của tôi, là cô gái bé nhỏ của tôi."
Lam vùi đầu vào vòm ngực Tùng. Nếu có thể, cô nguyện cả đời chỉ làm cô gái bé nhỏ của anh. Cả đời chỉ muốn theo anh. Song, trong đời chẳng mấy ai đạt được đến ngưỡng trọn vẹn. Lúc chỉ muốn một lòng xa rời, lúc xa rời lại không muốn đi nữa. Cứ quanh quẩn như thế mãi, hai từ "trọn vẹn" càng đuổi càng chạy.
Cô kìm nén xót xa trong lòng, cô biết thời gian của mình không còn nhiều. Thanh Lam chạm nhẹ vào mí mắt Bách Tùng, giọng cô dịu dàng mà chua xót.
"Anh ngủ đi."
"Em yêu anh."
"Mãi mãi yêu anh."
Bách Tùng vùi đầu vào mái tóc bóng mượt của Thanh Lam, những ngón tay anh đan vào bàn tay nhỏ bé của cô, giọng anh rất nhẹ, cô như nghe thấy sự đau đớn trong đó.
"Dù có chuyện gì xảy ra, em cũng không được rời xa tôi."
"Được rồi, anh ngủ đi, em sẽ ở đây không đi đâu hết."
"Em không được đi, phải đợi tôi."
"Ừ, sẽ đợi anh."
Mí mắt Bách Tùng dần dần khép lại. Cuối cùng liều thuốc mê từ cốc nước cô đưa tận tay anh đã có tác dụng. Anh đã chìm vào giấc ngủ, ngủ say như một đứa trẻ vô tư. Thanh Lam trông thấy được dáng vẻ ngủ say giấc nhưng khóe môi vẫn nhè nhẹ cong lên. Thanh Lam đặt tay lên trán Bách Tùng, khẽ khàng lướt ngón tay trên từng đường nét một. Mỗi một đường nét tuyệt đẹp này, cô muốn khắc sâu vào tim đến độ nếu có thể cô có thể dùng mũi dao nhọn nhất, sắc nhất để gương mặt anh có thể tỉ mỉ nhất trong tim cô.
[Hệ thống giao dịch quyền năng xin thống báo, đá quyền năng đã được kích hoạt. Tất cả nhân vật sẽ bị xóa đi phần ký ức về nữ chính Hoàng Thanh Lam. Ngay cả nam chính Trương Bách Tùng. Quyền năng có hiệu lực ngay từ bây giờ.]
[Hệ thống thông báo, ký chủ đã hết thời gian gia hạn tồn tại ba tháng, ký chủ sẽ bị xóa khỏi thế giới này ngay lập tức.]
Thanh Lam như bỏ ngoài tai lời hệ thống báo, cô vẫn vùi đầu vào lồng ngực anh. Hàng lệ từ hốc mắt tuôn trào thấm ướt ngực anh. Ngay cả trong giấc mơ, Bách Tùng cũng cảm thấy đau đớn kinh hoàng.
"Em phải đi rồi."
"Anh nói xem em có phải là đồ ngốc như anh thường hay nói không?"
"Em luôn nhắc anh phải nhớ về em, khắc sâu những kỉ niệm của hai chúng ta. Em muốn trở thành người phụ nữ của anh. Ở bên cạnh anh những đêm dài."
"Vậy mà anh lại là người đầu tiên bị em xóa mất ký ức."
"Bách Tùng, sau khi em đi rồi. Anh hãy... anh hãy lấy vợ đi. Tìm một cô gái nhẹ nhàng, mềm mại. Nhớ nói cho cô ấy biết những món anh không ăn được. Nếu anh vô tình ăn phải mà đau bụng. Ở một chiều không gian khác, em sẽ lo lắng lắm đó."
Cô siết chặt anh trong vòng tay mình, nước mắt cứ như thế tuôn trào như mưa.
"Bách Tùng, gặp được anh là niềm may mắn lớn nhất cuộc đời em. Anh nói đi, em phải làm sao đây? Em đã gom hết may mắn của kiếp này để gặp được anh. Kiếp sau, kiếp sau nữa, chúng ta chẳng thể tương phùng rồi. Em ở một chiều không gian khác. Anh vẫn ở đây thôi. Chúng ta có luân hồi trăm triệu lần, cũng chẳng thể chạm tay nhau một lần nào nữa."
"Bách Tùng, em sợ quá. Em sắp phải đi rồi, em sắp phải rời xa người em yêu nhất một đời. Em đau quá... trái tim của em... trái tim của em..."
Cổ họng Thanh Lam nấc nghẽn, không gian tĩnh lặng chỉ có nước mắt, tiếng nấc và không một lồ hồi đáp nào.
Cánh tay Thanh Lam dần dần trở nên trong suốt. Cô không còn thời gian nữa. Cuối cùng cô phải rời đi, cô không còn cách nào khác chống lại thời không.
Thanh Lam đặt lên môi Bách Tùng một nụ hôn phớt, giọt lệ mặn đắng rơi vào khóe môi. Anh vẫn say ngủ chẳng hề hay biết chuyện gì. Đây là cách tốt nhất, khi anh thức giấc. Anh sẽ chẳng còn nhớ nổi trên thế giới này đã từng tồn tại một người con gái tên Lam. Một người con gái anh từng yêu sâu đậm. Thanh Lam sẽ trở về làm cơn mưa mùa hạ. Khi hết rì rào sẽ tan vào không khí, nhường chỗ cho những tia nắng mai. Lam thầm mong sau khi cô rời đi, trái tim anh vẫn lành lặng nguyên vẹn. Ấm áp và sạch sẽ để đón người con gái khác vào, thay thế nơi anh từng cất giấu cô nơi đó. Cô gái đó là nắng mai, đi bên cạnh anh suốt những năm dài tháng rộng.
"Bách Tùng, hãy nhớ anh phải sống thật hạnh phúc."
"Khi thức giấc đừng trách em nhé, em đi rồi nhưng trái tim vẫn để lại cho anh. Đời này chỉ để lại cho anh..."
"Bách Tùng..."
Thân thể Thanh Lam trong suốt như thủy tinh rồi dần dần tan biến đi mất.
Nước mắt cô cũng hóa thành bụi cát biến mất trong không gian. Cô cố vươn tay ôm chầm lấy anh, nhưng đã quá muộn. Cô đã trở thành vật thể trong suốt, tay cô xuyên qua cơ thể anh. Chẳng còn hơi ấm nào cả. Thanh Lam tan biến trong vòng tay của Bách Tùng. Trong cơn mơ anh vẫn cố siết chặt, tuyệt nhiên người bên gối đã tan vào hư không.
Thanh âm cuối cùng đọng lại nơi vành tai anh, là tiếng gọi khẽ khàng nhuốm đầy rẫy nỗi xót xa.
"Bách Tùng, quên em đi."
Thanh âm nhỏ dần nhỏ dần rồi tan biến đi mất.
"Thanh Lam!" Anh gào rách cổ họng trong giấc mộng, tất cả những ký ức về cô sụp đổ thành một mớ tro bụi bay tứ tung trong cuồng phòng bão táp. Anh gọi tên cô trăm ngàn lần. Song, người con gái anh yêu đã chẳng thể nào trả lời được nữa.
Thời không tàn nhẫn tách biệt hai người hai thế giới.
Thanh Lam đi để lại trái tim yêu anh sâu đậm.
Bách Tùng ở lại nhưng toàn bộ ký ức về cô đã được mang đi mất.
Không có ngày gặp lại.
Không có âm dương.
Không thể luân hồi.
Cách biệt không tương phùng.
________
Thanh Lam choàng tỉnh sau một giấc thật dài.
Cô bàng hoàng ngồi bật dậy, đôi mắt vẫn đẫm lệ, trái tim vẫn đau như dao găm cứa đứt.
Trước mắt cô là căn phòng quá đỗi quen thuộc, căn hộ của cô - phòng 707, tầng 5, chung cư Lavita.
Cô đã quay về thế giới thực tại.
Thanh Lam bật dậy, xông tới màn hình laptop ở đối diện. Nhưng nó chẳng hề có một chút động tĩnh nào. Màn hình tối đen tĩnh lặng. Thậm chí nó đã sập nguồn từ bao giờ chẳng hay.
Ngoài ô cửa sổ mưa rơi rả rích, ào ào như thác đổ, tiếng sét giáng xuống ầm đùng. Tiếng mưa xối xả như khóc thay cho lòng Lam. Cô ngẩn ngơ nhìn màn mưa dày đặc ngoài ô cửa. Mưa đang khóc thay cho cô, mưa đang giăng kín lòng cô.
Không biết ở thế giới bên kia, anh ngủ có ngon giấc không? Bầu trời bên đó có mưa buồn thê lương như thế này không?
Anh... anh đã tỉnh dậy và quên cô chưa?
Bách Tùng mân mê lọn tóc dài rũ trên vành tai Thanh Lam, tay anh bất giác siết chặt eo cô hơn nữa, tựa hồ như Tùng muốn khảm cả thân thể bé nhỏ này hòa vào máu thịt của anh, cả đời không tách rời. Làn môi anh lướt qua vành tai Lam.
"Dù cho nửa đời sau có thế nào, chúng ta nhất định phải đi cùng nhau. Em không được đi trước, cũng không được ở lại một mình."
Thanh Lam xoay người ôm lấy eo anh, tựa đầu vào vòm ngực rắn rỏi.
"Được rồi, nhất định... nhất định sẽ đi cùng nhau. Em không đi trước, cũng không ở lại một mình. Còn anh..."
"Hứa với em. Từ giờ đến hết nửa đời sau. Anh phải thật bình an hạnh phúc. Và nhớ là... đừng quên em. Được không?"
Cánh tay Bách Tùng càng ghì chặt Lam vào lòng, anh khẽ nói: "Tôi hứa, đời này không bao giờ quên em, Mein Kleine."
Cô tựa đầu vào lòng anh, hít hà mùi hương quen thuộc, Lam khẽ nói: "Thật ra đến bây giờ em vẫn chưa biết Mein Kleine là gì."
"Bao nhiêu năm qua em vẫn không thèm tra từ đó ư?" Bách Tùng khẽ cau mày.
"Em muốn nghe chính miệng anh nói cơ."
Anh thở dài, cô đã nói như thế, anh đành phải chính miệng mình nói ra: "Mein Kleine nghĩa là cô gái bé nhỏ của tôi. Em là Mein Kleine của tôi, là cô gái bé nhỏ của tôi."
Lam vùi đầu vào vòm ngực Tùng. Nếu có thể, cô nguyện cả đời chỉ làm cô gái bé nhỏ của anh. Cả đời chỉ muốn theo anh. Song, trong đời chẳng mấy ai đạt được đến ngưỡng trọn vẹn. Lúc chỉ muốn một lòng xa rời, lúc xa rời lại không muốn đi nữa. Cứ quanh quẩn như thế mãi, hai từ "trọn vẹn" càng đuổi càng chạy.
Cô kìm nén xót xa trong lòng, cô biết thời gian của mình không còn nhiều. Thanh Lam chạm nhẹ vào mí mắt Bách Tùng, giọng cô dịu dàng mà chua xót.
"Anh ngủ đi."
"Em yêu anh."
"Mãi mãi yêu anh."
Bách Tùng vùi đầu vào mái tóc bóng mượt của Thanh Lam, những ngón tay anh đan vào bàn tay nhỏ bé của cô, giọng anh rất nhẹ, cô như nghe thấy sự đau đớn trong đó.
"Dù có chuyện gì xảy ra, em cũng không được rời xa tôi."
"Được rồi, anh ngủ đi, em sẽ ở đây không đi đâu hết."
"Em không được đi, phải đợi tôi."
"Ừ, sẽ đợi anh."
Mí mắt Bách Tùng dần dần khép lại. Cuối cùng liều thuốc mê từ cốc nước cô đưa tận tay anh đã có tác dụng. Anh đã chìm vào giấc ngủ, ngủ say như một đứa trẻ vô tư. Thanh Lam trông thấy được dáng vẻ ngủ say giấc nhưng khóe môi vẫn nhè nhẹ cong lên. Thanh Lam đặt tay lên trán Bách Tùng, khẽ khàng lướt ngón tay trên từng đường nét một. Mỗi một đường nét tuyệt đẹp này, cô muốn khắc sâu vào tim đến độ nếu có thể cô có thể dùng mũi dao nhọn nhất, sắc nhất để gương mặt anh có thể tỉ mỉ nhất trong tim cô.
[Hệ thống giao dịch quyền năng xin thống báo, đá quyền năng đã được kích hoạt. Tất cả nhân vật sẽ bị xóa đi phần ký ức về nữ chính Hoàng Thanh Lam. Ngay cả nam chính Trương Bách Tùng. Quyền năng có hiệu lực ngay từ bây giờ.]
[Hệ thống thông báo, ký chủ đã hết thời gian gia hạn tồn tại ba tháng, ký chủ sẽ bị xóa khỏi thế giới này ngay lập tức.]
Thanh Lam như bỏ ngoài tai lời hệ thống báo, cô vẫn vùi đầu vào lồng ngực anh. Hàng lệ từ hốc mắt tuôn trào thấm ướt ngực anh. Ngay cả trong giấc mơ, Bách Tùng cũng cảm thấy đau đớn kinh hoàng.
"Em phải đi rồi."
"Anh nói xem em có phải là đồ ngốc như anh thường hay nói không?"
"Em luôn nhắc anh phải nhớ về em, khắc sâu những kỉ niệm của hai chúng ta. Em muốn trở thành người phụ nữ của anh. Ở bên cạnh anh những đêm dài."
"Vậy mà anh lại là người đầu tiên bị em xóa mất ký ức."
"Bách Tùng, sau khi em đi rồi. Anh hãy... anh hãy lấy vợ đi. Tìm một cô gái nhẹ nhàng, mềm mại. Nhớ nói cho cô ấy biết những món anh không ăn được. Nếu anh vô tình ăn phải mà đau bụng. Ở một chiều không gian khác, em sẽ lo lắng lắm đó."
Cô siết chặt anh trong vòng tay mình, nước mắt cứ như thế tuôn trào như mưa.
"Bách Tùng, gặp được anh là niềm may mắn lớn nhất cuộc đời em. Anh nói đi, em phải làm sao đây? Em đã gom hết may mắn của kiếp này để gặp được anh. Kiếp sau, kiếp sau nữa, chúng ta chẳng thể tương phùng rồi. Em ở một chiều không gian khác. Anh vẫn ở đây thôi. Chúng ta có luân hồi trăm triệu lần, cũng chẳng thể chạm tay nhau một lần nào nữa."
"Bách Tùng, em sợ quá. Em sắp phải đi rồi, em sắp phải rời xa người em yêu nhất một đời. Em đau quá... trái tim của em... trái tim của em..."
Cổ họng Thanh Lam nấc nghẽn, không gian tĩnh lặng chỉ có nước mắt, tiếng nấc và không một lồ hồi đáp nào.
Cánh tay Thanh Lam dần dần trở nên trong suốt. Cô không còn thời gian nữa. Cuối cùng cô phải rời đi, cô không còn cách nào khác chống lại thời không.
Thanh Lam đặt lên môi Bách Tùng một nụ hôn phớt, giọt lệ mặn đắng rơi vào khóe môi. Anh vẫn say ngủ chẳng hề hay biết chuyện gì. Đây là cách tốt nhất, khi anh thức giấc. Anh sẽ chẳng còn nhớ nổi trên thế giới này đã từng tồn tại một người con gái tên Lam. Một người con gái anh từng yêu sâu đậm. Thanh Lam sẽ trở về làm cơn mưa mùa hạ. Khi hết rì rào sẽ tan vào không khí, nhường chỗ cho những tia nắng mai. Lam thầm mong sau khi cô rời đi, trái tim anh vẫn lành lặng nguyên vẹn. Ấm áp và sạch sẽ để đón người con gái khác vào, thay thế nơi anh từng cất giấu cô nơi đó. Cô gái đó là nắng mai, đi bên cạnh anh suốt những năm dài tháng rộng.
"Bách Tùng, hãy nhớ anh phải sống thật hạnh phúc."
"Khi thức giấc đừng trách em nhé, em đi rồi nhưng trái tim vẫn để lại cho anh. Đời này chỉ để lại cho anh..."
"Bách Tùng..."
Thân thể Thanh Lam trong suốt như thủy tinh rồi dần dần tan biến đi mất.
Nước mắt cô cũng hóa thành bụi cát biến mất trong không gian. Cô cố vươn tay ôm chầm lấy anh, nhưng đã quá muộn. Cô đã trở thành vật thể trong suốt, tay cô xuyên qua cơ thể anh. Chẳng còn hơi ấm nào cả. Thanh Lam tan biến trong vòng tay của Bách Tùng. Trong cơn mơ anh vẫn cố siết chặt, tuyệt nhiên người bên gối đã tan vào hư không.
Thanh âm cuối cùng đọng lại nơi vành tai anh, là tiếng gọi khẽ khàng nhuốm đầy rẫy nỗi xót xa.
"Bách Tùng, quên em đi."
Thanh âm nhỏ dần nhỏ dần rồi tan biến đi mất.
"Thanh Lam!" Anh gào rách cổ họng trong giấc mộng, tất cả những ký ức về cô sụp đổ thành một mớ tro bụi bay tứ tung trong cuồng phòng bão táp. Anh gọi tên cô trăm ngàn lần. Song, người con gái anh yêu đã chẳng thể nào trả lời được nữa.
Thời không tàn nhẫn tách biệt hai người hai thế giới.
Thanh Lam đi để lại trái tim yêu anh sâu đậm.
Bách Tùng ở lại nhưng toàn bộ ký ức về cô đã được mang đi mất.
Không có ngày gặp lại.
Không có âm dương.
Không thể luân hồi.
Cách biệt không tương phùng.
________
Thanh Lam choàng tỉnh sau một giấc thật dài.
Cô bàng hoàng ngồi bật dậy, đôi mắt vẫn đẫm lệ, trái tim vẫn đau như dao găm cứa đứt.
Trước mắt cô là căn phòng quá đỗi quen thuộc, căn hộ của cô - phòng 707, tầng 5, chung cư Lavita.
Cô đã quay về thế giới thực tại.
Thanh Lam bật dậy, xông tới màn hình laptop ở đối diện. Nhưng nó chẳng hề có một chút động tĩnh nào. Màn hình tối đen tĩnh lặng. Thậm chí nó đã sập nguồn từ bao giờ chẳng hay.
Ngoài ô cửa sổ mưa rơi rả rích, ào ào như thác đổ, tiếng sét giáng xuống ầm đùng. Tiếng mưa xối xả như khóc thay cho lòng Lam. Cô ngẩn ngơ nhìn màn mưa dày đặc ngoài ô cửa. Mưa đang khóc thay cho cô, mưa đang giăng kín lòng cô.
Không biết ở thế giới bên kia, anh ngủ có ngon giấc không? Bầu trời bên đó có mưa buồn thê lương như thế này không?
Anh... anh đã tỉnh dậy và quên cô chưa?