Bách Tùng vẫn sẽ ngủ một cách ngon lành nếu như đường hô hấp của anh không đột nhiên tắc nghẽn.
Anh chậm rãi mở mắt, thứ đầu tiên anh thấy là căn phòng tối đen. Vật thứ hai mà anh cảm nhận được một bàn chân gác thẳng lên cổ anh. Ừ, không sai đâu. Là một bàn chân thật. Đi kèm với vật bất thường này là tiếng thở đều đều phát ra ngay bênh cạnh.
Bách Tùng giật mình gạt bàn chân kia ra, anh ngồi bật dậy vuốt vuốt cổ mình. Hóa ra cảm giác "chân em ở trên cổ anh" mà thằng bạn hay nhắc đến là như thế này. Cuối cùng cũng có ngày được mở mang tầm mắt.
Mà khoan đã...
Chân này là của "em" nào mới được?
Anh hốt hoảng nhảy ngay xuống giường, vội vàng đi tìm công tắc đèn trong phòng. Rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Sao trong phòng anh lại có người lạ, rõ ràng trước lúc đi ngủ có ai nằm bên cạnh Tùng đâu? Vậy người gác chân lên cổ anh là ai?
Câu hỏi được đặt ra cũng là lúc đèn trong phòng sáng lên.
Trên giường Tùng xuất hiện một người con gái cùng với tướng ngủ kì dị. Cô nằm nghiêng người ngược chiều với anh, trên người phủ một lớp chắn dày. Bởi thế cổ anh mới vô cớ bị vật thể lạ chặn ngang. Bách Tùng khoanh tay tiến về phía giường ngủ, anh muốn xem thử mặt mũi người lạ này ra sao. Tại sao lại vào được đây.
Càng bước đến gần anh càng có linh cảm không hay, dường như người nằm trên giường anh đã từng quen biết. Tùng đứng bên cạnh giường, kéo phăng lớp chăn ra. Anh đưa mắt nhìn xuống. Ánh mắt Tùng vừa hướng xuống đã lập tức chạm phải thứ không nên thấy. Bách Tùng vội vàng nhắm mắt lại, vơ lấy tấm chăn bông dày phủ lên người cô.
Cái gì đây?
Hoàng Thanh Lam?
Từ đâu chui ra nằm ngay ngắn trên giường anh thế này?
Bách Tùng vẫn chưa thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Anh đỡ trán cố nhớ lại đêm qua có phải vì mình quá đau bụng mà vào nhằm phòng người khác hay không. Mở cửa phòng bước ra, anh ngước mắt lên nhìn con số được khắc tỉ mỉ trên cửa. Phòng 906. Đây rõ ràng là phòng của anh. Anh không vào nhầm phòng.
Xác nhận xong xuôi, Bách Tùng bước vào trong phòng, tiện tay đóng cửa lại. Nhìn người con gái nằm ngủ say sưa trên giường, nhất thời Tùng không biết giải quyết chuyện này ra làm sao. Đây là lần đầu tiên anh gặp tình huống khó hiểu như vậy. Nửa đêm thức giấc có người nằm cạnh mình, trang phục của người đó thì không thể nào "mát" hơn được nữa. Chưa hết, chân của cô còn gác thẳng lên cổ anh cơ.
Anh càng nghĩ càng thấy khó hiểu. Tốt nhất là gọi Hoàng Thanh Lam dậy, hỏi thử thực hư chuyện này là như thế nào.
"Lam! Dậy đi."
Bách Tùng đứng cách xa cô một chút, vì bộ trang phục trên người của cô khiến anh không dám đến gần.
"Lam, dậy ngay!" Anh vẫn gọi, lần này nhấc chân đến gần hơn một chút.
Nhưng Lam vẫn bất động trên giường, hơi thở đều đều. Lúc này trời có sập hay động đất 7 độ Richter thì cô cũng không tài nào dậy nổi. Đương nhiên, tiếng Bách Tùng gọi càng không ăn thua gì.
Tùng vừa gọi vừa đến gần, nhưng anh gọi rát cổ họng cũng không đánh thức được Lam.
Anh đỡ trán bất lực, tiến đến bên bàn lấy điện thoại. Màn hình điện thoại vụt sáng, hiển thị 4:30 AM. Trời vẫn chưa sáng lắm, hay là anh cuộn Thanh Lam vào chăn rồi khiêng xuống phòng cô nhỉ? Nhưng mà anh làm quái gì biết Lam ở phòng số mấy? Và làm sao để mở được phòng Thanh Lam đây.
Ngón tay thon dài thoăn thoắt gõ trên màn hình, hàng số hỗ trợ từ khách sạn được hiển thị. Anh cần sự trợ giúp từ lễ tân để mở cửa phòng Thanh Lam. Bách Tùng toan ấn phím gọi, bất chợt tay anh khựng lại. Gọi lễ tân cũng không hay, dù sao Lam cũng làm con gái. Ăn mặc thế này bị cuốn vào chăn rồi vác xuống phòng. Ảnh hưởng rất nhiều đến danh dự.
Ý Bách Tùng là danh dự của anh!
Tắt điện thoại, Bách Tùng ngả người trên bộ sofa đối diện giường ngủ. Tùng vắt chéo chân nhìn chằm chằm ngủ ngon lành trên giường mình. Mắt anh nheo hàng loạt suy nghĩ xoay quanh trong đầu.
3 tiếng sau.
Thanh Lam trở mình tỉnh giấc, đôi mi dài chầm chậm hé mở. Ánh sáng chiếu lọt vào mắt cô khiến cô tỉnh ngủ hơn đôi chút. Thanh Lam từ từ ngồi dậy, vươn vai thoải mái sau một giấc ngủ dài. Đầu óc cô lúc này trống rỗng, tinh thần vẫn còn đang ngái ngủ.
"Tỉnh rồi hả?"
Giọng nam khá trầm vang lên từ sau lưng cô khiến động tác vươn vai bị đông cứng lại.
Khoan đã...
Cô vẫn còn trong phòng Sơn Lâm mà.
Cô ngủ trong phòng Sơn Lâm!
Ôi mẹ ơi! Bây giờ cô nằm xuống vờ như đang ngủ ngon lành và không có chuyện gì xảy ra được không?
Chết tiệt!
Thanh Lam chỉ dặn dò bỏ thuốc vào thức ăn thôi, ngờ đâu nhân viên ở đây nhiệt tình quá mức. Bỏ luôn vào trong nước uống mới khổ, họ hạ thuốc cũng rất kỳ công. Trước khi uống Lam đã kiểm tra qua nắp chai một lần, trông thấy vẫn còn nguyên nên cô mới dám uống một hơi nửa chai. Vậy mà vẫn dính chưởng mới đau. Ai đời lại đi bỏ thuốc hại người ta, lại hại luôn chính mình cơ chứ.
Không được hoảng, không được hoảng.
Phóng lao thì phải theo lao.
Bây giờ cô mà hoảng hốt hét ầm lên thì toang hết, phải thật bình tĩnh.
Thanh Lam cố gắng nén hoang mang trong lòng, cô quấn chăn khắp thân mình. Bày lên mặt một nỗi hoang mang yếu ớt, giả tạo.
"Đây là đâu..." Lam đỡ lấy trán vờ như đầu mình đang đau như búa bổ, cô ngơ ngác nhìn xung quanh rồi chậm rãi ngoảnh đầu về phía sau.
Rất nhanh sau đó, Thanh Lam phải giật mình hét lên.
"Ôi mẹ ơi!"
"Trương Bách Tùng! Sao lại là anh!"
Cô giật nảy mình hốt hoảng ôm chăn bò lùi về sau, nép người sát vào thành giường. Ánh mắt cô dán chặt lên người Bách Tùng, anh ngồi vắt chéo chân trên sofa nhìn cô một cách kì lạ.
Trái ngược với tâm lý hốt hoảng của Thanh Lam, Bách Tùng điềm tĩnh đến lạ. Tựa như chuyện động trời này chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không khiến anh bận tâm.
"Sao không được là tôi?" Anh thản nhiên hỏi.
Thanh Lam mở to mắt nhìn thật kỹ. Không phải sáng sớm cô hoa mắt nhìn lầm, anh là Bách Tùng thật. Vậy Sơn Lâm đâu? Anh ta đang ở đâu? Tại sao Tùng lại ở trong phòng Lâm. Còn anh ta thì biến mất dạng vậy. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy trời.
"Sao... sao anh lại ở đây?"
Bách Tùng nheo mắt nhìn Lam, anh vặn ngược lại: "Sao tôi không được ở phòng của tôi?"
Cô bị xịt keo, mặt mày đông cứng đờ.
Bách Tùng nói đây là phòng của anh.
Sao có thể như thế được? Đáng lẽ đây phải là phòng của Sơn Lâm chứ. Rõ ràng đêm hôm đó, Mai Thúy cứ nhìn chăm chăm căn phòng này. Mà lầu 9 thì chỉ có mỗi phòng này sáng đèn. Làm cô cứ tưởng đây là phòng của Sơn Lâm. Bây giờ lòi ra đây là phòng của Tùng. Thanh Lam bị một cú thấu trời không đỡ được. Đầu óc cô xoay mòng mòng. Vậy cô đã đi nhầm phòng rồi!
Khốn thật, lần này cô hành động quá chủ quan rồi!
Thấy Lam lặng thinh không nói tiếng nào, Tùng bồi thêm một câu.
"Cô hy vọng đây là phòng của ai hả? Vợ tương lai!"
Ba chữ "Vợ tương lai" phát ra từ miệng Tùng càng làm trán cô túa mồ hôi nhiều hơn. Tiêu rồi! Chẳng lẽ Lam đi nói với Tùng, cô hy vọng phòng này là phòng của em trai anh ta. Chuyện đốn mạt như vậy làm sao cô dám nói ra. Nếu bắt Lam nói thì thà cô nhảy xuống lầu luôn cho rồi.
Nuốt nước bọt trôi vào cổ họng khô khan, bây giờ chỉ có nước giả điên giả khùng, rồi đổ lỗi do uống rượu nhiều quá, cô say quắc cần câu nên mới vào nhầm phòng. Số phòng của Tùng cũng hao hao giống số phòng Lam. Lý do này không phải quá vô lý, có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Nghĩ ngợi xong, cô bắt đầu nhập vai người vô tội. Thanh Lam đỡ trán, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Tùng. Miệng cô thốt lên: "Tôi hy vọng cái gì? Đây là phòng tôi mà!"
Bách Tùng vẫn ngồi trên sofa, anh nói: "906 là phòng của tôi, tôi đã ở đây 3 ngày rồi."
Lam làm tới.
"Ôi chết rồi! Tôi đi nhầm phòng rồi. Số phòng của tôi là 609. Đêm qua tôi say quá nên..."
"Ồ!" Tùng thốt lên.
"Hóa ra là cô đi nhầm, cơ mà hôm qua phù thủy đi làm phép ở đâu mà vải trên người biến mất hết thế?"
Lời Bách Tùng vừa dứt, khóe môi anh nhếch lên thành một đường cong. Càng làm cho lời châm chọc anh thốt ra tăng sức sát thương.
Sát thương trí mạng đánh gục tinh thần diễn kịch của cô.
Sắc mặt Thanh Lam từ hồng hào trở nên xanh tái rồi chuyển qua trắng bệch. Cô quên mất trên người cô là một bộ đồ ngủ mỏng tan, vô cùng quyến rũ. Đêm qua cô trúng thuốc ngủ, ngả ra giường bất tỉnh đến sáng. Lẽ nào trong lúc đó, những không nên thấy không phải bị thấy hết rồi chứ!
Nghĩ đến đây mặt Lam càng trắng thêm, cô hoảng quá. Miệng nói không thành câu, cứ lắp ba lắp bắp: "Anh... anh nhìn thấy... anh nhìn thấy hết rồi?"
Nụ cười trên môi Bách Tùng càng trở nên đáng ghét hơn, ánh mắt mắt anh liếc sang trái rồi cụp xuống che đi cảm xúc trong đáy mắt. Giọng điệu anh vẫn bình bình, không cao không thấp. Anh nói: "Tôi không nhìn thấy."
"Hình ảnh đó tự lọt vào mắt tôi, chứ tôi không nhìn thấy."
"Bách Tùng!"
Thanh Lam bị sốc bởi câu trả lời của Tùng. Cô gào tên anh xong, tay ôm chăn càng siết chặt hơn. Bây giờ đào lỗ chui xuống thì liệu có giảm nhục nhã hơn không? Nếu câu trả lời là có, thì cô nguyện chui xuống sâu đến lõi trái đất luôn. Mãi mãi không bao giờ chui lên nữa.
Bách Tùng đứng dậy rời khỏi sofa, chậm rãi bước về phía cô. Anh khoanh tay nhìn Lam, trông thấy gương mặt trắng bệch, đôi mắt thất thần của cô. Đột nhiên, Tùng nổi hứng trêu chọc cô một chút. Anh ho khan một tiếng rồi nói: "Đừng có gào tên tôi như thế, tôi cho cô xem lại của tôi là huề chứ gì?"
Anh chậm rãi mở mắt, thứ đầu tiên anh thấy là căn phòng tối đen. Vật thứ hai mà anh cảm nhận được một bàn chân gác thẳng lên cổ anh. Ừ, không sai đâu. Là một bàn chân thật. Đi kèm với vật bất thường này là tiếng thở đều đều phát ra ngay bênh cạnh.
Bách Tùng giật mình gạt bàn chân kia ra, anh ngồi bật dậy vuốt vuốt cổ mình. Hóa ra cảm giác "chân em ở trên cổ anh" mà thằng bạn hay nhắc đến là như thế này. Cuối cùng cũng có ngày được mở mang tầm mắt.
Mà khoan đã...
Chân này là của "em" nào mới được?
Anh hốt hoảng nhảy ngay xuống giường, vội vàng đi tìm công tắc đèn trong phòng. Rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Sao trong phòng anh lại có người lạ, rõ ràng trước lúc đi ngủ có ai nằm bên cạnh Tùng đâu? Vậy người gác chân lên cổ anh là ai?
Câu hỏi được đặt ra cũng là lúc đèn trong phòng sáng lên.
Trên giường Tùng xuất hiện một người con gái cùng với tướng ngủ kì dị. Cô nằm nghiêng người ngược chiều với anh, trên người phủ một lớp chắn dày. Bởi thế cổ anh mới vô cớ bị vật thể lạ chặn ngang. Bách Tùng khoanh tay tiến về phía giường ngủ, anh muốn xem thử mặt mũi người lạ này ra sao. Tại sao lại vào được đây.
Càng bước đến gần anh càng có linh cảm không hay, dường như người nằm trên giường anh đã từng quen biết. Tùng đứng bên cạnh giường, kéo phăng lớp chăn ra. Anh đưa mắt nhìn xuống. Ánh mắt Tùng vừa hướng xuống đã lập tức chạm phải thứ không nên thấy. Bách Tùng vội vàng nhắm mắt lại, vơ lấy tấm chăn bông dày phủ lên người cô.
Cái gì đây?
Hoàng Thanh Lam?
Từ đâu chui ra nằm ngay ngắn trên giường anh thế này?
Bách Tùng vẫn chưa thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Anh đỡ trán cố nhớ lại đêm qua có phải vì mình quá đau bụng mà vào nhằm phòng người khác hay không. Mở cửa phòng bước ra, anh ngước mắt lên nhìn con số được khắc tỉ mỉ trên cửa. Phòng 906. Đây rõ ràng là phòng của anh. Anh không vào nhầm phòng.
Xác nhận xong xuôi, Bách Tùng bước vào trong phòng, tiện tay đóng cửa lại. Nhìn người con gái nằm ngủ say sưa trên giường, nhất thời Tùng không biết giải quyết chuyện này ra làm sao. Đây là lần đầu tiên anh gặp tình huống khó hiểu như vậy. Nửa đêm thức giấc có người nằm cạnh mình, trang phục của người đó thì không thể nào "mát" hơn được nữa. Chưa hết, chân của cô còn gác thẳng lên cổ anh cơ.
Anh càng nghĩ càng thấy khó hiểu. Tốt nhất là gọi Hoàng Thanh Lam dậy, hỏi thử thực hư chuyện này là như thế nào.
"Lam! Dậy đi."
Bách Tùng đứng cách xa cô một chút, vì bộ trang phục trên người của cô khiến anh không dám đến gần.
"Lam, dậy ngay!" Anh vẫn gọi, lần này nhấc chân đến gần hơn một chút.
Nhưng Lam vẫn bất động trên giường, hơi thở đều đều. Lúc này trời có sập hay động đất 7 độ Richter thì cô cũng không tài nào dậy nổi. Đương nhiên, tiếng Bách Tùng gọi càng không ăn thua gì.
Tùng vừa gọi vừa đến gần, nhưng anh gọi rát cổ họng cũng không đánh thức được Lam.
Anh đỡ trán bất lực, tiến đến bên bàn lấy điện thoại. Màn hình điện thoại vụt sáng, hiển thị 4:30 AM. Trời vẫn chưa sáng lắm, hay là anh cuộn Thanh Lam vào chăn rồi khiêng xuống phòng cô nhỉ? Nhưng mà anh làm quái gì biết Lam ở phòng số mấy? Và làm sao để mở được phòng Thanh Lam đây.
Ngón tay thon dài thoăn thoắt gõ trên màn hình, hàng số hỗ trợ từ khách sạn được hiển thị. Anh cần sự trợ giúp từ lễ tân để mở cửa phòng Thanh Lam. Bách Tùng toan ấn phím gọi, bất chợt tay anh khựng lại. Gọi lễ tân cũng không hay, dù sao Lam cũng làm con gái. Ăn mặc thế này bị cuốn vào chăn rồi vác xuống phòng. Ảnh hưởng rất nhiều đến danh dự.
Ý Bách Tùng là danh dự của anh!
Tắt điện thoại, Bách Tùng ngả người trên bộ sofa đối diện giường ngủ. Tùng vắt chéo chân nhìn chằm chằm ngủ ngon lành trên giường mình. Mắt anh nheo hàng loạt suy nghĩ xoay quanh trong đầu.
3 tiếng sau.
Thanh Lam trở mình tỉnh giấc, đôi mi dài chầm chậm hé mở. Ánh sáng chiếu lọt vào mắt cô khiến cô tỉnh ngủ hơn đôi chút. Thanh Lam từ từ ngồi dậy, vươn vai thoải mái sau một giấc ngủ dài. Đầu óc cô lúc này trống rỗng, tinh thần vẫn còn đang ngái ngủ.
"Tỉnh rồi hả?"
Giọng nam khá trầm vang lên từ sau lưng cô khiến động tác vươn vai bị đông cứng lại.
Khoan đã...
Cô vẫn còn trong phòng Sơn Lâm mà.
Cô ngủ trong phòng Sơn Lâm!
Ôi mẹ ơi! Bây giờ cô nằm xuống vờ như đang ngủ ngon lành và không có chuyện gì xảy ra được không?
Chết tiệt!
Thanh Lam chỉ dặn dò bỏ thuốc vào thức ăn thôi, ngờ đâu nhân viên ở đây nhiệt tình quá mức. Bỏ luôn vào trong nước uống mới khổ, họ hạ thuốc cũng rất kỳ công. Trước khi uống Lam đã kiểm tra qua nắp chai một lần, trông thấy vẫn còn nguyên nên cô mới dám uống một hơi nửa chai. Vậy mà vẫn dính chưởng mới đau. Ai đời lại đi bỏ thuốc hại người ta, lại hại luôn chính mình cơ chứ.
Không được hoảng, không được hoảng.
Phóng lao thì phải theo lao.
Bây giờ cô mà hoảng hốt hét ầm lên thì toang hết, phải thật bình tĩnh.
Thanh Lam cố gắng nén hoang mang trong lòng, cô quấn chăn khắp thân mình. Bày lên mặt một nỗi hoang mang yếu ớt, giả tạo.
"Đây là đâu..." Lam đỡ lấy trán vờ như đầu mình đang đau như búa bổ, cô ngơ ngác nhìn xung quanh rồi chậm rãi ngoảnh đầu về phía sau.
Rất nhanh sau đó, Thanh Lam phải giật mình hét lên.
"Ôi mẹ ơi!"
"Trương Bách Tùng! Sao lại là anh!"
Cô giật nảy mình hốt hoảng ôm chăn bò lùi về sau, nép người sát vào thành giường. Ánh mắt cô dán chặt lên người Bách Tùng, anh ngồi vắt chéo chân trên sofa nhìn cô một cách kì lạ.
Trái ngược với tâm lý hốt hoảng của Thanh Lam, Bách Tùng điềm tĩnh đến lạ. Tựa như chuyện động trời này chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không khiến anh bận tâm.
"Sao không được là tôi?" Anh thản nhiên hỏi.
Thanh Lam mở to mắt nhìn thật kỹ. Không phải sáng sớm cô hoa mắt nhìn lầm, anh là Bách Tùng thật. Vậy Sơn Lâm đâu? Anh ta đang ở đâu? Tại sao Tùng lại ở trong phòng Lâm. Còn anh ta thì biến mất dạng vậy. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy trời.
"Sao... sao anh lại ở đây?"
Bách Tùng nheo mắt nhìn Lam, anh vặn ngược lại: "Sao tôi không được ở phòng của tôi?"
Cô bị xịt keo, mặt mày đông cứng đờ.
Bách Tùng nói đây là phòng của anh.
Sao có thể như thế được? Đáng lẽ đây phải là phòng của Sơn Lâm chứ. Rõ ràng đêm hôm đó, Mai Thúy cứ nhìn chăm chăm căn phòng này. Mà lầu 9 thì chỉ có mỗi phòng này sáng đèn. Làm cô cứ tưởng đây là phòng của Sơn Lâm. Bây giờ lòi ra đây là phòng của Tùng. Thanh Lam bị một cú thấu trời không đỡ được. Đầu óc cô xoay mòng mòng. Vậy cô đã đi nhầm phòng rồi!
Khốn thật, lần này cô hành động quá chủ quan rồi!
Thấy Lam lặng thinh không nói tiếng nào, Tùng bồi thêm một câu.
"Cô hy vọng đây là phòng của ai hả? Vợ tương lai!"
Ba chữ "Vợ tương lai" phát ra từ miệng Tùng càng làm trán cô túa mồ hôi nhiều hơn. Tiêu rồi! Chẳng lẽ Lam đi nói với Tùng, cô hy vọng phòng này là phòng của em trai anh ta. Chuyện đốn mạt như vậy làm sao cô dám nói ra. Nếu bắt Lam nói thì thà cô nhảy xuống lầu luôn cho rồi.
Nuốt nước bọt trôi vào cổ họng khô khan, bây giờ chỉ có nước giả điên giả khùng, rồi đổ lỗi do uống rượu nhiều quá, cô say quắc cần câu nên mới vào nhầm phòng. Số phòng của Tùng cũng hao hao giống số phòng Lam. Lý do này không phải quá vô lý, có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Nghĩ ngợi xong, cô bắt đầu nhập vai người vô tội. Thanh Lam đỡ trán, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Tùng. Miệng cô thốt lên: "Tôi hy vọng cái gì? Đây là phòng tôi mà!"
Bách Tùng vẫn ngồi trên sofa, anh nói: "906 là phòng của tôi, tôi đã ở đây 3 ngày rồi."
Lam làm tới.
"Ôi chết rồi! Tôi đi nhầm phòng rồi. Số phòng của tôi là 609. Đêm qua tôi say quá nên..."
"Ồ!" Tùng thốt lên.
"Hóa ra là cô đi nhầm, cơ mà hôm qua phù thủy đi làm phép ở đâu mà vải trên người biến mất hết thế?"
Lời Bách Tùng vừa dứt, khóe môi anh nhếch lên thành một đường cong. Càng làm cho lời châm chọc anh thốt ra tăng sức sát thương.
Sát thương trí mạng đánh gục tinh thần diễn kịch của cô.
Sắc mặt Thanh Lam từ hồng hào trở nên xanh tái rồi chuyển qua trắng bệch. Cô quên mất trên người cô là một bộ đồ ngủ mỏng tan, vô cùng quyến rũ. Đêm qua cô trúng thuốc ngủ, ngả ra giường bất tỉnh đến sáng. Lẽ nào trong lúc đó, những không nên thấy không phải bị thấy hết rồi chứ!
Nghĩ đến đây mặt Lam càng trắng thêm, cô hoảng quá. Miệng nói không thành câu, cứ lắp ba lắp bắp: "Anh... anh nhìn thấy... anh nhìn thấy hết rồi?"
Nụ cười trên môi Bách Tùng càng trở nên đáng ghét hơn, ánh mắt mắt anh liếc sang trái rồi cụp xuống che đi cảm xúc trong đáy mắt. Giọng điệu anh vẫn bình bình, không cao không thấp. Anh nói: "Tôi không nhìn thấy."
"Hình ảnh đó tự lọt vào mắt tôi, chứ tôi không nhìn thấy."
"Bách Tùng!"
Thanh Lam bị sốc bởi câu trả lời của Tùng. Cô gào tên anh xong, tay ôm chăn càng siết chặt hơn. Bây giờ đào lỗ chui xuống thì liệu có giảm nhục nhã hơn không? Nếu câu trả lời là có, thì cô nguyện chui xuống sâu đến lõi trái đất luôn. Mãi mãi không bao giờ chui lên nữa.
Bách Tùng đứng dậy rời khỏi sofa, chậm rãi bước về phía cô. Anh khoanh tay nhìn Lam, trông thấy gương mặt trắng bệch, đôi mắt thất thần của cô. Đột nhiên, Tùng nổi hứng trêu chọc cô một chút. Anh ho khan một tiếng rồi nói: "Đừng có gào tên tôi như thế, tôi cho cô xem lại của tôi là huề chứ gì?"