Thanh Lam nhìn đống đồ ăn trải dài khắp bàn ăn mà 6 người có thể ngồi ăn cùng một lúc. Tôm đủ loại, cá đủ con, thịt đủ thứ, ngoài ra còn có con cua còn to hơn mặt cô gấp ba lần. Cua hoàng đế luôn đấy! Bây giờ căn bếp của Lam không khác gì cái siêu thị cả. Đây là chút đồ ăn mà Bách Tùng nói hay sao? Nhà chỉ có hai người, anh thì bụng yếu và dị ứng đủ thứ. Thành ra mớ nguyên liệu này chỉ có mỗi mình cô ăn thôi. Mà làm sao có thể ăn hết chứ!
Cô đỡ trán, đàn ông đi chợ sẽ như thế này sao? Cũng may là anh chỉ đi chợ online thôi đó. Anh mà đi chợ thật chắc là khiêng cả cái chợ về chứ không vừa. Loay hoay xử lý mớ nguyên liệu mất một buổi trời, cũng may con cua kia được người ta phân ra từng phần sẵn. Nếu không cô chỉ còn cách thả nó vào bể cá nuôi qua ngày thôi.
Cuối cùng cũng có thời gian bắt tay vào nấu nướng, có lẽ cô sẽ làm một ít bò xào ít dầu mỡ, canh rau nêm nhạt và món gì nữa ta? Nấu hai món thì đơn giản quá, nhưng nấu nhiều lại lãng phí. Thôi chốt món cuối là salad vậy. Thanh đạm như thế là ổn rồi. Xào nấu được một lúc, Bách Tùng đột nhiên xuất hiện trong căn bếp của cô. Anh không nói không rằng, lẳng lặng đứng bên cạnh giúp cô nhặt rau làm salad.
"Anh xuống giúp em làm bếp à?" Lam nghiêng đầu cười dịu dàng với Tùng, phải rồi, dáng vẻ cô nội trợ dịu dàng đảm đang đúng chuẩn rồi. Cố cười ngọt thêm một chút, dùng giọng điệu dịu dàng quyến rũ anh mới được.
Nhưng anh đã phụ lòng cô, Tùng chăm chú nhặt rau đến ngẩng đầu lên nhìn cô một cái cũng không nhìn. Còn giở giọng điệu thấy ghét nữa.
"Chỉ là cảm thấy không yên tâm cho cái bụng lắm, nên muốn tự tay làm thôi."
Mặt mày Lam tối sầm, thằng cha này không thể nói chuyện dễ thương hơn một chút sao? Lam nhìn cái sạn xào thịt bò trên tay, cố gắng ngăn không cho mình dùng thứ này gõ anh mấy cái. Chắc chắn vừa nãy tim cô đập sai vì leo cầu thang quá mệt rồi. Làm khỉ gì mà rung động cái miệng đáng ghét này được.
Bách Tùng cứ thế từ tốn rửa rau, gọt trái cây. ngoài xào nấu ra, thì tất cả mọi khâu chuẩn bị vặt, Tùng đều làm thay Lam hết. Nhưng anh chẳng nói lời nào, anh khô khan. Ngoài trêu chọc Lam mấy câu, thì Tùng cũng không biết bắt chuyện thế nào. Thế nên bầu không khí chùng xuống.
Bầu không khí như thế này không được, căn bếp ngập tràn tiếng cười của đôi vợ chồng mới cưới là ấn tượng tốt đẹp trong ký ức người chồng. Có khoảnh khắc vui vẻ thì anh mới có thể nhớ đi nhớ lại. Từ đó sinh ra chút ít tình cảm với cô. Lam thầm nghĩ, sau đó cô bắt chuyện: "Anh thích món gì nhất."
Thú thật, anh cũng không biết bản thân mình thích món gì nhất. Dường như đồ ăn có thù với anh. Mấy món hải sản hay chế biến cầu kỳ phức tạp nhiều gia vị, anh không ăn được. Mấy món thường ngày của anh khá thanh đạm và nhạt nhẽo. Mùi vị cũng không khác gì nhau thành ra anh cũng không biết mình thích món gì.
"Không biết nữa, tôi ăn uống khó khăn, bụng thì yếu nên chẳng có món yêu thích."
Lam tắt bếp, cô đổ thức ăn ra đĩa. Sau đó mạnh dạn kéo tay Bách Tùng.
"Anh đến đây, món này em nấu xong rồi. Để nó trông ngon mắt hơn. Anh trang trí đi."
Bách Tùng bất ngờ bị bàn tay nhỏ nhắn, mềm như bông chạm vào. Cảm giác vừa lạ vừa ấm. Lam kéo tay anh khiến anh cũng vô thức tiến về phía Lam. Tùng nghe mùi hương thoang thoảng, không phải mùi thức ăn, đây là mùi nhè nhẹ từ hương hoa. Nó khiến anh dễ chịu,
Thanh Lam thấy biểu hiện trên mặt Bách Tùng thay đổi, cô biết anh đã trúng đòn. Lam cố ý đến gần anh hơn để anh có thể ngửi được mùi hương nhẹ nhàng mà cô dùng. Ánh mắt dịu dàng của Lam rơi vào người Bách Tùng khiến anh cảm thấy hơi mất tự nhiên. Anh đặt một vài cọng ngò lên đĩa.
"Từ giờ về sau bất cứ món nào cùng nhau làm, đều trở thành món ăn yêu thích nhất của hai chúng ta. Được không?" Lam ngẩn đầu nhìn anh, mỉm cười thật tươi, dáng vẻ vừa dịu dàng vừa ngọt ngào.
Bất cứ món nào làm cùng nhau đều trở thành món cả hai cùng thích. Làm cùng nhau... anh bắt đầu cảm thấy trong lòng có chút gì đó nhộn nhạo. Câu nói của Lam như một mũi tên sắt lao thẳng vào lớp phòng vệ trong lòng Tùng. Song, lực của tên sắt chỉ đủ gây ra một vết nứt nho nhỏ. Anh ngoảnh đầu né tránh ánh mắt cô.
"Ừm, cho là như vậy cũng được..."
Hai người cùng nhau dùng bữa, thi thoảng sẽ cãi nhau mấy câu. Nhưng Lam đều nhường anh, thái độ thay đổi khác lạ của cô làm anh thấy không vui. Bách Tùng thích một Thanh Lam cá tính mang hệ chiến hơn. Hình ảnh dịu dàng kiểu này anh không quen. Cảm giác xa lạ khiến bữa cơm mất ngon hơn hẳn. Nhưng anh không hiểu nổi vì cái gì mà Lam thay đổi liên tục như thế. Từ dịu dàng thành cá tính, sau đó lại quay về làm tiểu thư dịu dàng.
_________________________
Đêm.
"Bách Tùng mở cửa ra ngay!" Thanh Lam đang đứng trước phòng ngủ ra sức gào lên.
Gào thét được mấy lần như thế, cuối cùng anh cũng chịu mở cửa. Vẫn là dáng vẻ hờ hững như cũ, anh tựa người vào thành cửa.
"Chẳng phải đã nói với cô là mỗi người một phòng rồi sao?"
"Chúng ta mới cưới chưa đầy 3 ngày, bây giờ mỗi người một phòng. Anh quá đáng vừa thôi chứ!"
Lam dứt lời trách xong, toan bước vào phòng Bách Tùng. Thế nhưng cô làm sao chui lọt. Giữa đường Bách Tùng đã vươn tay chặn cô lại. Anh cau mày nói: "Chúng ta chỉ là danh nghĩa thôi, cô về phòng đi."
"Nhưng mà chồng yêu... em sợ ma lắm."
Bách Tùng cau mày, anh không thích cô gọi như thế, anh có cảm giác nó không thật. Thân mật giả dối sẽ mang lại cảm giác giả tạo, gượng ép. Bách Tùng không thích bộ dạng yếu ớt của Lam. Anh đưa mắt nhìn mái tóc xõa dài nhuốm màu vang đỏ. Màu tóc hiện tại với dáng vẻ này thật sự trái ngược. Càng khiến anh cảm thấy Thanh Lam xa lạ.
"Đã bảo đừng gọi như thế nữa, về phòng của cô đi. Tôi không có nghĩa vụ phải ngủ với cô." Bách Tùng càng khó chịu hơn, anh thay đổi giọng điệu ngay tức khắc. Từ giọng bình bình chuyển sang lạnh băng, lời nói thẳng thừng không kiêng dè.
"Nhưng tôi muốn ngủ với anh!" Lam kiên quyết, cô cao giọng. Nói xong cô hất tay chặn cửa của anh. Hùng hồn tiến vào trong. Bỏ lại Tùng ngơ ngác đứng ngoài cửa.
Dựa vào thái độ khó chịu của anh từ chiều đến giờ cộng thêm phản ứng vừa nãy. Thanh Lam rút ra một điều, gu của Tùng không phải gái dịu dàng mà là nữ hổ báo tính tình nóng như kem. Lam thích nghi rất nhanh, cô thay đổi 180° quay về tính cách thật sự của mình. Mấy ngày qua nhập vai cũng mệt bỏ xừ.
"Nhìn cái gì? Tôi là vợ anh, anh phải ngủ với tôi! Mau lết lên giường nào."
Phải ngủ với nhau mới có thể tăng tình cảm được, cô còn phải ôm tiền cút ra khỏi thế giới này càng nhanh càng tốt. Vì thế Lam quyết tâm đẩy mạnh việc phát triển tình cảm.
Bách Tùng vẫn tựa người vào cửa, lần này anh hướng vào trong phòng nhìn Lam chằm chằm.
"Tính giở trò gì với tôi vậy? Ngủ chung giường với tôi cô không cảm thấy ngại à?"
Anh khó hiểu, lý ra ngủ với người khác thì Lam phải thấy ngại ngùng chứ. Anh còn là đàn ông nữa, Lam nói ngủ là có thể nhảy lên giường ngủ ngay. Anh có đuổi thế nào cũng không chịu đi. Rốt cuộc là muốn giở trò gì.
Lam kéo chăn đắp lên người, tự nhiên như ở phòng mình.
"Mình không ngại thì đối phương mới là người ngại, anh ngại à?"
Anh vẫn đứng nguyên ở cửa, thản nhiên nói: "Đúng đó, tôi ngại. Tấm thân này vẫn còn nguyên. Làm ơn đừng giở trò vấy bẩn."
"Cái gì?"
Cô ngạc nhiên ngồi bật dậy. Còn nguyên? Bách Tùng còn nguyên seal chưa ai bóc à? Có thật không vậy trời! Anh năm nay 27 tuổi rồi. Ở tuổi này mà vẫn còn nguyên thì lạ thật đấy.
"Không tin à?" Bách Tùng nghiêng đầu nhìn Lam.
Cô gật đầu. Không tin là cái chắc rồi. Cao to đẹp mã, mấy em gái làm sao buông tha tên này được.
"Tin hay không thì tùy vậy, muốn ngủ ở đây thì giữ im lặng. Tôi còn phải làm việc." Anh đóng cửa phòng, buổi tối anh không thích ồn ào. Lam thì đuổi mãi không chịu đi. Đợi cô ngủ say rồi anh sang phòng bên kia ngủ cũng được. Nghĩ xong, anh ngồi vào bàn mở laptop ra tiếp tục làm việc.
"Này Tùng." Cô nhìn vào bóng lưng anh, gọi.
"Tôi nói là giữ im lặng mà." Anh khẽ cau mày.
Lam mặc kệ, cô tiếp tục nói: "Tôi vẫn không tin anh còn nguyên, anh có vấn đề gì khó nói hả?"
Cô mới khó nói đó! Anh nghĩ thầm trong lòng, ngoài mặt không lên tiếng. Im lặng không đáp một lúc Lam sẽ chán và không bắt chuyện nữa thôi.
Trông thấy anh vẫn lặng im không đáp, cô tiếp tục nói. Quyết tâm nói đến khi nào anh trả lời thì thôi. Anh là trai tân thật, rất dễ ngượng ngùng. Tranh thủ thời cơ này trêu chọc anh một chút. Xem như trả thù món nợ nhịn anh trên bàn ăn.
Cô kéo chăn sang một bên, chậm rãi tiến về phía bàn làm việc của anh, không phát ra một tiếng động. Hai tay choàng qua ghế làm việc, khoác chéo qua vai anh. Bách Tùng giật mình, anh quay phắt sang nhìn Lam. Cùng lúc đó Lam vừa cúi đầu chuẩn bị thì thầm vào tai anh mấy câu. Ngờ đâu anh bất ngờ quay đầu khiến đôi môi vô tình chạm nhau.
Cảm giác mềm mại vương trên đầu môi Bách Tùng. Mềm mại và đầy cuốn hút, y hệt như trên sâu khấu ngày hôm qua. Hai người vừa có một nụ hôn phớt. Anh mất tự nhiên, xoay đầu nhìn thẳng vào màn hình laptop cố gắng không để Lam làm phân tâm. Cảm giác nhộn nhạo bên ngực trái lại tái phát.
Cô đỡ trán, đàn ông đi chợ sẽ như thế này sao? Cũng may là anh chỉ đi chợ online thôi đó. Anh mà đi chợ thật chắc là khiêng cả cái chợ về chứ không vừa. Loay hoay xử lý mớ nguyên liệu mất một buổi trời, cũng may con cua kia được người ta phân ra từng phần sẵn. Nếu không cô chỉ còn cách thả nó vào bể cá nuôi qua ngày thôi.
Cuối cùng cũng có thời gian bắt tay vào nấu nướng, có lẽ cô sẽ làm một ít bò xào ít dầu mỡ, canh rau nêm nhạt và món gì nữa ta? Nấu hai món thì đơn giản quá, nhưng nấu nhiều lại lãng phí. Thôi chốt món cuối là salad vậy. Thanh đạm như thế là ổn rồi. Xào nấu được một lúc, Bách Tùng đột nhiên xuất hiện trong căn bếp của cô. Anh không nói không rằng, lẳng lặng đứng bên cạnh giúp cô nhặt rau làm salad.
"Anh xuống giúp em làm bếp à?" Lam nghiêng đầu cười dịu dàng với Tùng, phải rồi, dáng vẻ cô nội trợ dịu dàng đảm đang đúng chuẩn rồi. Cố cười ngọt thêm một chút, dùng giọng điệu dịu dàng quyến rũ anh mới được.
Nhưng anh đã phụ lòng cô, Tùng chăm chú nhặt rau đến ngẩng đầu lên nhìn cô một cái cũng không nhìn. Còn giở giọng điệu thấy ghét nữa.
"Chỉ là cảm thấy không yên tâm cho cái bụng lắm, nên muốn tự tay làm thôi."
Mặt mày Lam tối sầm, thằng cha này không thể nói chuyện dễ thương hơn một chút sao? Lam nhìn cái sạn xào thịt bò trên tay, cố gắng ngăn không cho mình dùng thứ này gõ anh mấy cái. Chắc chắn vừa nãy tim cô đập sai vì leo cầu thang quá mệt rồi. Làm khỉ gì mà rung động cái miệng đáng ghét này được.
Bách Tùng cứ thế từ tốn rửa rau, gọt trái cây. ngoài xào nấu ra, thì tất cả mọi khâu chuẩn bị vặt, Tùng đều làm thay Lam hết. Nhưng anh chẳng nói lời nào, anh khô khan. Ngoài trêu chọc Lam mấy câu, thì Tùng cũng không biết bắt chuyện thế nào. Thế nên bầu không khí chùng xuống.
Bầu không khí như thế này không được, căn bếp ngập tràn tiếng cười của đôi vợ chồng mới cưới là ấn tượng tốt đẹp trong ký ức người chồng. Có khoảnh khắc vui vẻ thì anh mới có thể nhớ đi nhớ lại. Từ đó sinh ra chút ít tình cảm với cô. Lam thầm nghĩ, sau đó cô bắt chuyện: "Anh thích món gì nhất."
Thú thật, anh cũng không biết bản thân mình thích món gì nhất. Dường như đồ ăn có thù với anh. Mấy món hải sản hay chế biến cầu kỳ phức tạp nhiều gia vị, anh không ăn được. Mấy món thường ngày của anh khá thanh đạm và nhạt nhẽo. Mùi vị cũng không khác gì nhau thành ra anh cũng không biết mình thích món gì.
"Không biết nữa, tôi ăn uống khó khăn, bụng thì yếu nên chẳng có món yêu thích."
Lam tắt bếp, cô đổ thức ăn ra đĩa. Sau đó mạnh dạn kéo tay Bách Tùng.
"Anh đến đây, món này em nấu xong rồi. Để nó trông ngon mắt hơn. Anh trang trí đi."
Bách Tùng bất ngờ bị bàn tay nhỏ nhắn, mềm như bông chạm vào. Cảm giác vừa lạ vừa ấm. Lam kéo tay anh khiến anh cũng vô thức tiến về phía Lam. Tùng nghe mùi hương thoang thoảng, không phải mùi thức ăn, đây là mùi nhè nhẹ từ hương hoa. Nó khiến anh dễ chịu,
Thanh Lam thấy biểu hiện trên mặt Bách Tùng thay đổi, cô biết anh đã trúng đòn. Lam cố ý đến gần anh hơn để anh có thể ngửi được mùi hương nhẹ nhàng mà cô dùng. Ánh mắt dịu dàng của Lam rơi vào người Bách Tùng khiến anh cảm thấy hơi mất tự nhiên. Anh đặt một vài cọng ngò lên đĩa.
"Từ giờ về sau bất cứ món nào cùng nhau làm, đều trở thành món ăn yêu thích nhất của hai chúng ta. Được không?" Lam ngẩn đầu nhìn anh, mỉm cười thật tươi, dáng vẻ vừa dịu dàng vừa ngọt ngào.
Bất cứ món nào làm cùng nhau đều trở thành món cả hai cùng thích. Làm cùng nhau... anh bắt đầu cảm thấy trong lòng có chút gì đó nhộn nhạo. Câu nói của Lam như một mũi tên sắt lao thẳng vào lớp phòng vệ trong lòng Tùng. Song, lực của tên sắt chỉ đủ gây ra một vết nứt nho nhỏ. Anh ngoảnh đầu né tránh ánh mắt cô.
"Ừm, cho là như vậy cũng được..."
Hai người cùng nhau dùng bữa, thi thoảng sẽ cãi nhau mấy câu. Nhưng Lam đều nhường anh, thái độ thay đổi khác lạ của cô làm anh thấy không vui. Bách Tùng thích một Thanh Lam cá tính mang hệ chiến hơn. Hình ảnh dịu dàng kiểu này anh không quen. Cảm giác xa lạ khiến bữa cơm mất ngon hơn hẳn. Nhưng anh không hiểu nổi vì cái gì mà Lam thay đổi liên tục như thế. Từ dịu dàng thành cá tính, sau đó lại quay về làm tiểu thư dịu dàng.
_________________________
Đêm.
"Bách Tùng mở cửa ra ngay!" Thanh Lam đang đứng trước phòng ngủ ra sức gào lên.
Gào thét được mấy lần như thế, cuối cùng anh cũng chịu mở cửa. Vẫn là dáng vẻ hờ hững như cũ, anh tựa người vào thành cửa.
"Chẳng phải đã nói với cô là mỗi người một phòng rồi sao?"
"Chúng ta mới cưới chưa đầy 3 ngày, bây giờ mỗi người một phòng. Anh quá đáng vừa thôi chứ!"
Lam dứt lời trách xong, toan bước vào phòng Bách Tùng. Thế nhưng cô làm sao chui lọt. Giữa đường Bách Tùng đã vươn tay chặn cô lại. Anh cau mày nói: "Chúng ta chỉ là danh nghĩa thôi, cô về phòng đi."
"Nhưng mà chồng yêu... em sợ ma lắm."
Bách Tùng cau mày, anh không thích cô gọi như thế, anh có cảm giác nó không thật. Thân mật giả dối sẽ mang lại cảm giác giả tạo, gượng ép. Bách Tùng không thích bộ dạng yếu ớt của Lam. Anh đưa mắt nhìn mái tóc xõa dài nhuốm màu vang đỏ. Màu tóc hiện tại với dáng vẻ này thật sự trái ngược. Càng khiến anh cảm thấy Thanh Lam xa lạ.
"Đã bảo đừng gọi như thế nữa, về phòng của cô đi. Tôi không có nghĩa vụ phải ngủ với cô." Bách Tùng càng khó chịu hơn, anh thay đổi giọng điệu ngay tức khắc. Từ giọng bình bình chuyển sang lạnh băng, lời nói thẳng thừng không kiêng dè.
"Nhưng tôi muốn ngủ với anh!" Lam kiên quyết, cô cao giọng. Nói xong cô hất tay chặn cửa của anh. Hùng hồn tiến vào trong. Bỏ lại Tùng ngơ ngác đứng ngoài cửa.
Dựa vào thái độ khó chịu của anh từ chiều đến giờ cộng thêm phản ứng vừa nãy. Thanh Lam rút ra một điều, gu của Tùng không phải gái dịu dàng mà là nữ hổ báo tính tình nóng như kem. Lam thích nghi rất nhanh, cô thay đổi 180° quay về tính cách thật sự của mình. Mấy ngày qua nhập vai cũng mệt bỏ xừ.
"Nhìn cái gì? Tôi là vợ anh, anh phải ngủ với tôi! Mau lết lên giường nào."
Phải ngủ với nhau mới có thể tăng tình cảm được, cô còn phải ôm tiền cút ra khỏi thế giới này càng nhanh càng tốt. Vì thế Lam quyết tâm đẩy mạnh việc phát triển tình cảm.
Bách Tùng vẫn tựa người vào cửa, lần này anh hướng vào trong phòng nhìn Lam chằm chằm.
"Tính giở trò gì với tôi vậy? Ngủ chung giường với tôi cô không cảm thấy ngại à?"
Anh khó hiểu, lý ra ngủ với người khác thì Lam phải thấy ngại ngùng chứ. Anh còn là đàn ông nữa, Lam nói ngủ là có thể nhảy lên giường ngủ ngay. Anh có đuổi thế nào cũng không chịu đi. Rốt cuộc là muốn giở trò gì.
Lam kéo chăn đắp lên người, tự nhiên như ở phòng mình.
"Mình không ngại thì đối phương mới là người ngại, anh ngại à?"
Anh vẫn đứng nguyên ở cửa, thản nhiên nói: "Đúng đó, tôi ngại. Tấm thân này vẫn còn nguyên. Làm ơn đừng giở trò vấy bẩn."
"Cái gì?"
Cô ngạc nhiên ngồi bật dậy. Còn nguyên? Bách Tùng còn nguyên seal chưa ai bóc à? Có thật không vậy trời! Anh năm nay 27 tuổi rồi. Ở tuổi này mà vẫn còn nguyên thì lạ thật đấy.
"Không tin à?" Bách Tùng nghiêng đầu nhìn Lam.
Cô gật đầu. Không tin là cái chắc rồi. Cao to đẹp mã, mấy em gái làm sao buông tha tên này được.
"Tin hay không thì tùy vậy, muốn ngủ ở đây thì giữ im lặng. Tôi còn phải làm việc." Anh đóng cửa phòng, buổi tối anh không thích ồn ào. Lam thì đuổi mãi không chịu đi. Đợi cô ngủ say rồi anh sang phòng bên kia ngủ cũng được. Nghĩ xong, anh ngồi vào bàn mở laptop ra tiếp tục làm việc.
"Này Tùng." Cô nhìn vào bóng lưng anh, gọi.
"Tôi nói là giữ im lặng mà." Anh khẽ cau mày.
Lam mặc kệ, cô tiếp tục nói: "Tôi vẫn không tin anh còn nguyên, anh có vấn đề gì khó nói hả?"
Cô mới khó nói đó! Anh nghĩ thầm trong lòng, ngoài mặt không lên tiếng. Im lặng không đáp một lúc Lam sẽ chán và không bắt chuyện nữa thôi.
Trông thấy anh vẫn lặng im không đáp, cô tiếp tục nói. Quyết tâm nói đến khi nào anh trả lời thì thôi. Anh là trai tân thật, rất dễ ngượng ngùng. Tranh thủ thời cơ này trêu chọc anh một chút. Xem như trả thù món nợ nhịn anh trên bàn ăn.
Cô kéo chăn sang một bên, chậm rãi tiến về phía bàn làm việc của anh, không phát ra một tiếng động. Hai tay choàng qua ghế làm việc, khoác chéo qua vai anh. Bách Tùng giật mình, anh quay phắt sang nhìn Lam. Cùng lúc đó Lam vừa cúi đầu chuẩn bị thì thầm vào tai anh mấy câu. Ngờ đâu anh bất ngờ quay đầu khiến đôi môi vô tình chạm nhau.
Cảm giác mềm mại vương trên đầu môi Bách Tùng. Mềm mại và đầy cuốn hút, y hệt như trên sâu khấu ngày hôm qua. Hai người vừa có một nụ hôn phớt. Anh mất tự nhiên, xoay đầu nhìn thẳng vào màn hình laptop cố gắng không để Lam làm phân tâm. Cảm giác nhộn nhạo bên ngực trái lại tái phát.