• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chia phòng xong xuôi, cửa phòng Tùng vừa đóng lại một tiếng "cạch". Sắc mặt Thanh Lam thay đổi ngay lập tức. Từ dáng vê mỉm cười bình thường trở thành nụ cười mất nhân tính của một tên cướp sắc chính hiệu.

"Ông xã, đêm nay anh thoát thế nào đây?"

Bách Tùng nuốt nước bọt trôi xuống cổ họng, anh cố gắng vờ như mình không cảm thấy sợ. Điềm tĩnh nói: "Trong nhà có trẻ con, đừng có làm bậy."

Lam vừa nói vừa nhảy xổ đến trước mặt anh, giống y hệt hổ đói.

"Phòng cách âm mà chồng yêu. Cửa phòng em cũng khóa chặt rồi, hai đứa mình "bậy" một chút cũng chẳng sao."

Anh nheo mắt nhìn cô đầy phòng bị, bất giác lùi về phía sau mấy bước, "Cô tự trọng một chút đi."

Tự trọng cái con khỉ! Anh nghĩ tôi không muốn tự trọng chắc? Tôi mà tự trọng thì tới mãn kiếp anh vẫn chưa yêu tôi.

"Ông xã, một mình anh tự trọng là đủ rồi. Để em đóng vai kẻ vô liêm sỉ cưỡng đoạt anh nha. Anh muốn lòng vòng hay vào thẳng vấn đề."

"..." Người bị cướp sắc cũng có thể lựa chọn phương thức cướp nữa à? Anh không đùa với cô nữa, Bách Tùng khoanh tay trước ngực. Nghiêm mặt đến trước mặt Lam.

"Đi ngủ đi, đừng có..."

Bách Tùng còn chưa kịp dứt câu, anh đã bị Lam tấn công bất ngờ. Cô dùng hết sức bình sinh đẩy anh thật mạnh. Khiến anh ngã ngửa xuống giường. Thừa cơ hội đó, cô trèo lên người anh. Một tay chống qua bên tai Tùng. Tay còn lại chỉ thẳng vào ngực trái anh. Lọn tóc đỏ mềm mượt như tơ rũ xuống, chạm vào gò má Tùng. Dường như sự mềm mại đó xuyên qua máu thịt, chạm vào tim anh khiến nó ngứa ngáy một chút.

Anh bất ngờ bị Lam tấn công như thế, cảm nhận được cơ thể mềm mại ngồi trên người mình. Mùi hương thoang thoảng phát nghiện. Nhất thời Tùng nhận ra, hóa ra trên đời còn có thứ mê hoặc hơn cả ma túy. Đôi mắt nâu tròn dán chặt vào mắt Bách Tùng khiến anh mất tự nhiên, vội vàng nghiêng đầu tránh né.

"Thôn nữ à, anh được phép kêu cứu ba tiếng..." Lam nói đoạn rồi cúi xuống thì thầm bên tai anh, "Nhớ kêu làm sao cho nó kích thích một chút."

"Nam Mô A Di Đà Phật, Nam Mô A Di Đà Phật, Nam Mô A Di Đà Phật."

"..." Tên khốn! Anh coi tôi là yêu nhền nhện thật hả?

Thanh Lam tức giận toan mở mồm mắng anh một trận. Đột nhiên chuông điện thoại của Bách Tùng vang lên khiến hành động cướp sắc của Lam chững lại. Tranh thủ thời cơ đó, Bách Tùng luồng tay qua eo Lam. Dùng lực lật ngược tình thế. Lam không phản ứng kịp, lưng đã đáp xuống lớp nệm êm. Cùng lúc đó Bách Tùng đã bật dậy. Nhảy đến bàn làm trang điểm lấy điện thoại. Màn hình hiển thị hai chữ "Sơn Lâm".

Chưa bao giờ anh cảm động về một cuộc điện thoại thế này. Mày vừa cứu mạng anh mày đấy Lâm. Cuộc điện thoại bị nhỡ, tin nhắn nhảy tới.

Sơn Lâm: Anh hai mở cổng cho em với, gọi mãi không thấy ai.

_______________________

Lam kìm nén cơn tức giận muốn phun trào trong lòng. Cô nặn ra nụ cười niềm nở với hai vị khách không mời mà tới này. Sơn Lâm và Mai Thúy. Đúng là hai hắc ám, đi đến đâu là phá hỏng chuyện tốt của người khác đến đó. Lúc nãy Sơn Lâm không đến thì bây giờ có lẽ cơm gạo xong xuôi hết rồi. Lần này thất bại khó có lần sau, bởi bây giờ Bách Tùng phòng bị cô kinh khủng.

"Lâm với Thúy ở cùng một phòng nhé, dù sao cũng là người yêu với nhau mà." Cô vừa nói vừa hướng tay chỉ vào căn phòng lúc đầu được bố trí cho cô và bé An ngủ.



Lâm gật gù đồng ý, vậy cũng tốt anh ta có thời gian ở bên cạnh Thúy nhiều hơn. Nhưng cô ta lại có suy nghĩ hoàn toàn trái ngược. Cô ta nắm lấy bàn tay đang chỉ vào phòng của Thanh Lam. Gương mặt lộ rõ vẻ ngại ngùng, e thẹn thêm một chút không gì đó như là không dám.

"Thôi mà chị, tối nay em ngủ với chị nha. Em với Lâm chỉ là người yêu. Ngủ cùng với nhau không ổn lắm..."

Vừa hay đúng ý Bách Tùng. Anh toan tìm cách tránh yêu nhền nhện manh động này. Nghe được lời ngỏ của Mai Thúy. Anh đồng ý luôn.

"Nam nữ chưa kết hôn ở cùng phòng cũng không tốt, tối Lâm của với anh. Thúy với Lam một phòng đi."

Mai Thúy mỉm cười gật đầu, bàn tay nắm lấy tay cô siết chặt hơn. Móng tay dài nhọn cấu vào da thịt Thanh Lam khiến cô đau điếng. Giọng cô ta nhẹ nhàng như ẩn giấu sau đó mà mấy tia đắc ý ghim thẳng vào người Lam.

"Mình vào phòng thôi chị Lam."

"Haiz, anh hai với Thúy đồng ý rồi thì thôi vậy. Đành phiền chị dâu rồi." Sơn Lâm muốn ngủ cùng Mai Thúy nhưng không được, Thúy không muốn như thế. Anh ta cũng không cưỡng ép. Lâm đến trước mặt Thúy, ân cần nói: "Nếu lạ chỗ ngủ không được thì nhắn anh nhé. Mai anh đi tìm giường mềm mại cho em."

Con khỉ gì vậy? Ba người này hỏi ý nhau, còn cô thì sao? Khó khăn lắm mới có cơ hội ăn thịt Đường Tăng Bách Tùng. Tự dưng hai tên yêu quái ở đâu ra phá đám. Cô còn phải ngủ với Mai Thúy nữa. Công lý nằm ở đâu vậy hả?

"Lâm lớn rồi phải biết kiềm chế chứ, hai đứa quen nhau cũng lâu ngủ với nhau cho nó tình cảm." Hai của nợ này làm ơn dính lấy nhau giùm cô.

"Thật ra em kiềm chế không tốt đâu, sợ dọa Thúy mất. Nên thôi em ngủ với anh Tùng cũng được. Phiền chị dâu nhé." Nói xong, cặp anh em nọ bước thẳng vào phòng. Không thèm ngoảnh đầu lại nhìn Lam.

Cô tức muốn trào máu.

Đồ ngốc Trương Sơn Lâm! Đã tạo cơ hội như thế rồi mà không biết nắm bắt. Thảo nào theo đuổi Mai Thúy mấy năm trời, cô ta chẳng thèm động lòng. Hết cách rồi, đêm này đành phải ngủ cũng địch thủ.

Thúy và Lam bước vào phòng, cửa vừa đóng lại. Hai người bọn họ lập tức tỏ thái độ với nhau ra mặt.

Lam khoanh tay trước ngực, cô thẳng thừng nói: "Nhà này tôi làm chủ, cô ngủ dưới đất, tôi ngủ trên giường."

Mai Thúy gỡ lớp mặt nạ chị chị em em ra, cô ta hất mặt đáp: "Ở đâu ra cái kiểu tiếp khách như thế hả?"

"Cô là cái thá gì mà tôi phải tiếp cô?" Đang nóng gặp thêm quả ghẹo gan nữa, Lam không kiêng dè nói trắng ra. Mai Thúy đối với cô chả là cái gì mà phải tiếp cả.

"Cô!" Mai Thúy tức nghẹn, nhưng rất nhanh sau đó cô ta lấy lại bình tĩnh ngay. Miệng nở nụ cười, ả Hoàng Thanh Lam tính chọc tức cô ta chứ gì. Những lúc thế này không nên tức, mình tức là hả dạ người ta. Nghĩ xong, Thúy nở nụ cười: "Dù sao cô cũng chỉ là dựa vào gia thế trèo cao thôi. Nào có được trái tim anh Tùng."

Thanh Lam cười không đáp, cô đứng dậy mở tủ quần áo. Tìm gói đồ lúc sáng Mỹ Anh đưa, hoàn toàn phớt lờ Mai Thúy. Cô ta tức lắm, nhưng cũng không muốn tranh cãi thêm. Mở vali lấy quần áo rồi vào phòng tắm. Đi ô tô đến đây mệt lã, tắm rửa xong rồi tính gì thì tính.

Đợi Mai Thúy vào phòng tắm, Thanh Lam lập tức thay đồ.

Gần nửa tiếng sau Mai Thúy mới từ phòng tắm bước ra, cô ta trông thấy Lam thì hoảng hồn kêu lên.



"Cô mặc cái gì vậy?"

Thanh Lam xoay vòng eo làm ra dáng ngắm nghía nhan sắc chính mình trong gương. Lúc này, Thanh Lam khoác trên người bộ váy ngủ hai dây khiêu gợi mà Mỹ Anh mang đến cho cô. Màu đỏ rực tôn lên làn da trắng kèm theo những đường xẻ táo bạo. Tạo ra hiệu ứng nửa kín nửa hở vô cùng bỏng mắt. Vừa quyến rũ vừa gợi cảm.

Cô không ngoảnh đầu lại nhìn Thúy, vừa ngắm mình trong gương vừa nói: "Tôi mặc váy ngủ... ấy chết!"

"Tôi lỡ chọn váy ngủ có hơi "mát", mà váy ngủ của tôi cũng chỉ có mấy kiểu này thôi. Anh Tùng thích tôi mặc như thế. Váy càng ngắn anh ấy càng thích. Tôi mặc như thế, cô không ngại chứ?"

Mai Thúy nhìn Lam trong chiếc váy đỏ rực, cắt xẻ đủ đường. Lòng đau Thúy đau như cắt. Trong đầu xuất hiện hành trăm cảnh ái ân quấn quít giữa Tùng và Lam. Tại sao? Tại sao lại như thế? Bao nhiêu năm qua, Bách Tùng chưa một lần động lòng với bất kì cô gái nào. Vậy mà bây giờ lại ngoan ngoãn rơi vào tay Lam. Rốt cuộc ả Thanh Lam này bỏ thứ bùa mê thuốc lú gì?

Sắc mặt Mai Thúy đen sầm, ả rít lên: "Cô chỉ biết dùng chiêu trò bẩn thiểu mà thôi. Người như anh Tùng làm sao có thể thích loại váy rẻ tiền này!"

Thanh Lam giương khóe môi cười khẩy, tiếp tục tung chiêu võ mồm.

"Đúng. Chồng tôi không thích mấy kiểu váy này. Nhưng tôi mặc thì anh ấy thích. Tôi biết làm sao được?"

Mai Thúy! Tôi sẽ cho cô biết thế nào là biển mặn. Dám ra vẻ ngây thơ tách tôi với Bách Tùng riêng hai phòng à? Thế gian này mỗi mình cô biết diễn thôi sao?

Lam thầm đắc ý trong bụng, ngoài mặt vẫn giương mắt nhìn Mai Thúy đầy khiêu khích.

Sắc mặt Mai Thúy chuyển xanh, anh Tùng thích Lam mặc kiểu váy này... anh ấy thật sự thích sao? Mai Thúy vẫn nhất quyết không tin, cô ta ngang nhiên chỉ tay vào mặt cô hét lên: "Cô nói dối!"

"Vẫn không tin sao?"

Dứt lời Lam đến trước mặt Mai Thúy, cô dứt khoát kéo tay cô ta đến trước tủ quần áo. Lam dùng một tay đẩy cửa tủ, một dàn váy áo mỏng tan hiện ra trước mắt hai người. Váy ngủ ngắn cũn cỡn đủ kiểu, đủ màu không loại nào là cắt xẻ bình thường.

"Đây, tủ váy ngủ này là do anh ấy mời nhà thiết kế may cho tôi đó. Cô có thể tìm nhà thiết kế Elise Mỹ Anh đối chất. Ngay cả loại vải cũng do chính tay anh lựa chọn."

Mai Thúy hất tay Thanh Lam ra, cô ta không chịu nổi mấy lời sát thương này, vùng vằng cầm theo điện thoại mở cửa bước ra ngoài. Dường như cô còn trông thấy được ánh lệ từ khóe mắt Mai Thúy. Cô cũng tò mò bước ra cửa ngó theo. Trông thấy Thúy gọi điện thoại xin thông tin liên hệ của ai đó. Cô lập tức trở vào phòng, nhắn tin báo cho Mỹ Anh ngay.

Cô ta có xác nhận mười lần thì kết quả cũng chỉ có một mà thôi.

Phòng nào đó...

"Hắt xì... hắt xì... hắt xì..." Tiếng hắt hơi liên tục phát ra từ Bách Tùng.

Sơn Lâm quay đầu nhìn anh trai mình, anh ta khẽ nói: "Chắc anh hai cảm rồi."

"Ừ." Tùng bước xuống giường tìm khăn giấy, trong lòng thầm nghĩ.

Cảm khỉ gì chứ! Chắc chắn là Thanh Lam lại đặt điều sau lưng anh rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK