Sau ngày hôm đó.
Mỹ Dung ngang tàng và ngạo mạn đã quay trở lại.
Một lần nữa cô ả thu phục được đám nữ sinh quay về dưới trướng mình. Lần này không một ai dám hó hé một câu, phản bội như lần trước càng không dám. Nữ sinh ngày trước rượt đánh Mỹ Dung đã phải nghỉ học tạm vài ngày. Vì cô ả truy đuổi cô này rất sát sao. Nếu ló mặt nhất định sẽ bầm mình.
Thanh Lam hiện tại vẫn trong tầm an toàn, vì cô hiện tại đang là bạn gái của cậu cả nhà họ Trương. Tức là đằng sau Lam là Tùng mà đằng sau Tùng là cả nhà họ Trương hùng mạnh. Đây đích thực là ổ kiến lửa đau rát.
Mai Thúy trong tầm nhắm của Mỹ Dung.
Thúy đã được ba mẹ ruột đón về, hiện tại đang sinh sống ở căn nhà thuê trong thành phố. Còn hơn nửa tháng nữa là năm học kết thúc. Sang năm sau Thúy sẽ chuyển về thành phố B học tập và sinh sống. Điều này cũng có nghĩa là Dung có gần một tháng để giày vò Mai Thúy đến cùng.
Mai Thúy trở thành chị em tốt với Thanh Lam và Mỹ Anh. Mỗi lần ra chơi hay ra về đều đi chung với Lam và Anh. Bởi, Lam có gia thế, Mỹ Anh có võ. Không thể nói động là động.
Dung tức anh ách, vì đuổi sát đến mức nào cũng không động được vào một cọng lông của Mai Thúy.
Thời gian cứ thế trôi qua, Mỹ Dung nóng lòng chờ thời cơ. Cuối cùng cũng có một hôm, Lam và Mỹ Anh không còn đi cùng Mai Thúy. Tự thân Mai Thúy về nhà một mình. Dĩ nhiên, đường về không hề suôn sẻ.
"Hai con nhỏ kia cuối cùng cũng nhả mày ra rồi hả?"
Dung dẫn đầu đám đàn em, hùng hồn chặn đầu Mai Thúy.
"Các người... các người tính làm gì?" Mai Thúy sợ hãi lùi về sau mấy bước.
"Đánh mày bỏ mạng tại đây chứ làm gì? Mày nghĩ là mày thoát được tao hả? Mày có rời khỏi nhà tao thì mày vẫn là đồ chắn xui xẻo thôi. Mà đồ xui xẻo thường đáng chết."
"Dung! Chị chẳng làm gì em cả! Tại sao hết lần này đến lần khác gây sự với chị mãi thế! Chúng ta hòa bình sống như chị em bình thường không được sao?"
Mỹ Dung quát lên: "Mày lúc nào cũng muốn hơn tao, mày lấn lướt tao. Chị em cái thá gì với mày. Đừng có nói nhiều nữa. Có chết cũng đếch làm chị em với mày."
"Tụi bây! Xông lên đánh nó!"
Đám nữ sinh kia nghe lệnh, ùa lên như ong vỡ tổ. Mai Thúy chỉ biết cắm đầu cắm cổ chạy ngược về trường. Bọn họ đông người lại chạy nhanh, Thúy mấy lần suýt bị tóm được. Chiếc ô tô từ xa phóng đến rẽ ngang một đường chắn trước mặt Mai Thúy. Cô nhanh chóng mở cửa nhảy vào trong xe. Chiếc xe nhanh như chớp phóng đi mất hút.
"Mẹ kiếp! Đám vô dụng tụi mày chẳng được cái thá gì. Nó trốn được rồi. Biết đến bao giờ mới tóm được nó!"
Một nữ sinh đuổi đầu ban nảy thốt lên: "Chị Dung! Em nhận ra con nhỏ trong xe. Con Lam đó! Nó tới cứu con Thúy."
"Mẹ nó! Tao không tha cho nó đâu!"
Mỹ Dung tức phát điên, cô ta đá mạnh một cú vào tường.
"Tụi mày đi chuyển lời này cho anh Đại."
"..."
-----------
Thời gian trôi qua rất nhanh, kể từ sau vụ đánh hụt ngày hôm đó. Thanh Lam và Mỹ Anh tiếp tục đi kè kè theo Mai Thúy mỗi ngày. Đám Mỹ Dung không còn cơ hội tóm được Mai Thúy nữa. Kỳ thi sắp tới, cho dù giang hồ đến mức nào cũng cần phải lên lớp. Cuối cùng sóng gió đành phải lặng xuống một thời gian.
Trải qua kỳ thi 12 môn học.
Thanh Lam như bị rút cạn linh hồn.
Cô nằm gục trên bàn học than thở.
"Ông xã ơi! Hu hu hu thật là nhục nhã cho cô gái 24 tuổi thi suýt trượt môn toán 11."
Bách Tùng ngồi vắt chéo chân vừa cầm đề toán so đáp án anh giải và đáp án Thanh Lam làm.
Quả nhiên là vợ anh.
Làm toán tạch hơn phân nửa.
"Em tính toán thế này, con mình sau này đi học phải làm sao?"
Thanh Lam ngóc đầu dậy, "Ý anh là em kéo IQ con xuống hả?"
Bách Tùng gạch chéo đáp án sai cuối cùng, anh thản nhiên nói: "Đó không phải là ý tôi, đó là sự thật."
"Bách Tùng! Đâu phải con của một mình em!"
"Tôi gánh IQ cho con nó mới đi học được đấy."
"..."
Yêu nhau rồi vậy mà anh mở miệng câu nào vẫn đáng ghét câu đó vậy nè trời!
Thanh Lam nhăn mặt, "Em chỉ sai có phân nửa thôi mà."
"Đề này tôi ôn cho em ba lần rồi đấy."
Thanh Lam xụ mặt, "Thôi được rồi là do em ngốc đó! Có được chưa!"
"Tôi thích người ngốc."
Xùy, tính dỗ cô đấy à?
Thanh Lam không thèm chấp nhặt anh nữa, cô đổi chủ đề.
"Kết thúc học kỳ rồi, dường như em phải tham gia hoạt động cắm trại xong mới được nghỉ hè thì phải?"
Bách Tùng gật gù, "Theo truyền thống của trường Vĩnh Thụy là như vậy."
"Nói vậy là tuần sau em sẽ cuốn gói lên đó rồi, phải lên trước mấy ngày chuẩn bị gian hàng nữa đó."
"Trên đó muỗi lắm, nhớ đem theo thuốc xịt côn trùng." Bách Tùng vừa dặn vừa gấp tờ đề toán lại.
Thanh Lam bật dậy, "Anh không đi với em hả?"
"Không, bữa đó tôi có việc."
Mặt mũi Thanh Lam càng nhăn nhó hơn.
Ba ngày sau.
Thanh Lam khăn gói lên đường đến địa điểm cắm trại do trường chuẩn bị từ trước. Thanh Lam chăm chú xem bản đồ, địa điểm này là khu cắm trại chuyên dụng, diện tích rất rộng. Phải có đến hàng ngàn lều được dựng sẵn nhằm đón du khách mỗi năm. Chỗ to như thế này mới đón được hết học sinh. Mỗi khối được chọn ra năm lớp ưu tú để tham gia hội cắm trại này. Tổng cộng mười lăm lớp.
Thanh Lam và Mỹ Anh, Mai Thúy đều có trong danh sách bắt buộc tham gia. Còn có cả nhân vật đáng ghét Mỹ Dung tham gia cùng nữa. Trời xui đất khiến như thế nào chẳng biết lớp 11A3 và 10A3 được xếp chung một xe.
Ba người chọn băng ghế cuối.
"Trong chuyến cắm trại này em cứ đi sát bọn chị nhé, Dung nó ghê lắm cứ nhìn em hầm hầm kìa." Mỹ Anh nói nhỏ bên tai Mai Thúy.
Thúy gật đầu, "Em nhớ rồi, em nhớ rồi."
Thanh Lam ngáp một cái cho đỡ buồn ngủ, cô dụi dụi mắt.
"Đi có ba ngày thôi, sau đó nghỉ hè cho khỏe người."
Từ thành phố di chuyển đến địa điểm cắm trại mất ba tiếng đồng hồ. Đoàn xe xếp thành từng hàng ngang nhau. Giáo viên bắt đầu hướng dẫn học sinh đi xuống.
Khu cắm trại được chia ra thành từ khu nhỏ dành riêng cho mỗi lớp. Lần này trường xếp khu lều rất lạ, xếp theo số. Điển hình là đây khu 10A3, 11A3, 12A3 vào một cụm liền kề nhau. Tức là Thanh Lam, Mỹ Anh và Mai Thúy cách nhau không quá xa. Còn có cả 12A3, lớp của Sơn Lâm ngay bên cạnh.
Ngày đầu tiên ở đây, mọi người được tham quan khu trại và bắt đầu dựng gian hàng theo ý tưởng lớp đề ra từ trước. Mọi thứ diễn ra vô cùng suôn sẻ. Phía Mỹ Dung cũng không hề đả động đến Mai Thúy. Bình yên vượt ngoài dự kiến của Thanh Lam.
Ngày thứ hai, học sinh được tham quan khu vực rộng lớn hơn. Ngọn núi cách khu cắm trại một tiếng đi xe. Học sinh được leo núi tham quan và chụp ảnh lưu niệm.
Mỹ Anh ghét hoạt động ngoài trời, cô bạn liên tục càm ràm: "Mệt chết tao, hu hu hu, Lam ơi xuống núi với tao. Không đi nữa đâu."
"Giáo viên không có cho xuống, tao cũng muốn xuống, leo mệt bỏ xừ." Lam cũng nhăn nhó chẳng kém cạnh gì cô bạn.
Mai Thúy ở đằng sau, Sơn Lâm đang bắt chuyện cùng Thúy. Ở đây đông học sinh lẫn giáo viên, đám Mỹ Dung cũng chẳng dám ra tay đánh người ngang nhiên như vậy. Thanh Lam ngoảnh đầu nhìn, đám Dung cách chỗ mấy người bọn họ khá xa. Dường như họ cũng chẳng có ý định động vào Mai Thúy.
"Này, tối nay ăn tối xong, gặp nhau được không?" Sơn Lâm lên tiếng ngỏ lời với Thúy.
Cô ấy quay đầu nhìn Lâm, không khỏi thắc mắc: "Để làm gì?"
Sơn Lâm gãi gãi đầu, "Có vài chuyện muốn nói với em."
"Chuyện đó có quan trọng không?" Thúy hỏi.
Sơn Lâm gật đầu chắc nịch, anh ta tiếp tục nói: "Chuyện này đối với anh rất quan trọng, em nhất định phải đến. Địa điểm hẹn là dưới gốc cổ thụ cách cụm cắm trại A3 50 mét. Gặp nhau sau giờ cơm tối."
"Ừm, tới đó em sẽ đến."
Sơn Lâm giơ ngón út đến trước mặt Mai Thúy.
"Không gặp không về."
Mai Thúy cũng giơ ngón út ngoéo tay với Lâm.
Đi một đoạn các lớp dừng lại nghỉ chân, nữ sinh kéo nhau vào khu vệ sinh chải chuốt, thoa thuốc côn trùng. Mai Thúy cũng phải giải quyết nỗi buồn. Trông thấy Thanh Lam và Mỹ Anh mệt đừ ngồi uống nước lạnh liên tục. Cô ấy không muốn phiền thêm hai chị, thế nên quyết định đi vệ sinh một mình.
Mai Thúy nhìn chung quanh một lượt, cảm thấy gần khu vực nhà vệ sinh chẳng có ai. Đám đàn em của Mỹ Dung cũng nghỉ chân ở trạm gần hết. Lúc này, Thúy mới yên tâm vào nhà vệ sinh.
Rửa mặt mát mẻ tỉnh táo, Thúy toan trở về chỗ Thanh Lam và Mỹ Anh. Cửa buồng nhà vệ sinh đột nhiên mở ra. Tiếng giày thể thao nện trên nền đất khiến trái tim Thúy giật thót. Cô ấy ngoảnh đầu lại. Cùng lúc đó Mỹ Dung phóng như bay đến giáng thẳng một bạt tai vào má Thúy.
Bất ngờ bị đánh, Thúy không tránh kịp. Bị cú tát của Mỹ Dung giáng phải, cô ấy loạng choạng lùi về sau mấy bước. Dung sấn tới, nắm chặt lấy cổ áo Thúy.
"Con khốn! Mày trốn hay lắm." Dung bắt đầu phát điên.
"Tưởng mày thế nào, mày dám không phục tùng tao nữa mà đi núp dưới váy con Lam! Mày cũng khôn quá chứ Thúy!"
Mai Thúy dùng sức toan hất tay Mỹ Dung ra, nhưng Dung đang phát điên. Sức lực siết cổ áo quá chặt, Mai Thúy không cách nào gỡ được. Đột nhiên, Mỹ Dung đẩy Mai Thúy ngã xuống đất. Cô ả rút từ trong túi ra một mẩu giấy rồi ném lên người Mai Thúy.
"Mày gửi cái này cho con Lam."
"Đám đàn em của tao sẽ dõi mắt tới mày, nếu không đưa tận tay con Lam. Mày chết chắc!"
Nói rồi Mỹ Dung cười khẩy một cái, ả ta hất tóc bước ra ngoài. Bên ngoài có mấy nữ sinh đợi sẵn, bọn họ chờ Mai Thúy bước ra nhằm "hộ tống" cô ấy quay trở về chỗ Thanh Lam.
Mỹ Dung ngang tàng và ngạo mạn đã quay trở lại.
Một lần nữa cô ả thu phục được đám nữ sinh quay về dưới trướng mình. Lần này không một ai dám hó hé một câu, phản bội như lần trước càng không dám. Nữ sinh ngày trước rượt đánh Mỹ Dung đã phải nghỉ học tạm vài ngày. Vì cô ả truy đuổi cô này rất sát sao. Nếu ló mặt nhất định sẽ bầm mình.
Thanh Lam hiện tại vẫn trong tầm an toàn, vì cô hiện tại đang là bạn gái của cậu cả nhà họ Trương. Tức là đằng sau Lam là Tùng mà đằng sau Tùng là cả nhà họ Trương hùng mạnh. Đây đích thực là ổ kiến lửa đau rát.
Mai Thúy trong tầm nhắm của Mỹ Dung.
Thúy đã được ba mẹ ruột đón về, hiện tại đang sinh sống ở căn nhà thuê trong thành phố. Còn hơn nửa tháng nữa là năm học kết thúc. Sang năm sau Thúy sẽ chuyển về thành phố B học tập và sinh sống. Điều này cũng có nghĩa là Dung có gần một tháng để giày vò Mai Thúy đến cùng.
Mai Thúy trở thành chị em tốt với Thanh Lam và Mỹ Anh. Mỗi lần ra chơi hay ra về đều đi chung với Lam và Anh. Bởi, Lam có gia thế, Mỹ Anh có võ. Không thể nói động là động.
Dung tức anh ách, vì đuổi sát đến mức nào cũng không động được vào một cọng lông của Mai Thúy.
Thời gian cứ thế trôi qua, Mỹ Dung nóng lòng chờ thời cơ. Cuối cùng cũng có một hôm, Lam và Mỹ Anh không còn đi cùng Mai Thúy. Tự thân Mai Thúy về nhà một mình. Dĩ nhiên, đường về không hề suôn sẻ.
"Hai con nhỏ kia cuối cùng cũng nhả mày ra rồi hả?"
Dung dẫn đầu đám đàn em, hùng hồn chặn đầu Mai Thúy.
"Các người... các người tính làm gì?" Mai Thúy sợ hãi lùi về sau mấy bước.
"Đánh mày bỏ mạng tại đây chứ làm gì? Mày nghĩ là mày thoát được tao hả? Mày có rời khỏi nhà tao thì mày vẫn là đồ chắn xui xẻo thôi. Mà đồ xui xẻo thường đáng chết."
"Dung! Chị chẳng làm gì em cả! Tại sao hết lần này đến lần khác gây sự với chị mãi thế! Chúng ta hòa bình sống như chị em bình thường không được sao?"
Mỹ Dung quát lên: "Mày lúc nào cũng muốn hơn tao, mày lấn lướt tao. Chị em cái thá gì với mày. Đừng có nói nhiều nữa. Có chết cũng đếch làm chị em với mày."
"Tụi bây! Xông lên đánh nó!"
Đám nữ sinh kia nghe lệnh, ùa lên như ong vỡ tổ. Mai Thúy chỉ biết cắm đầu cắm cổ chạy ngược về trường. Bọn họ đông người lại chạy nhanh, Thúy mấy lần suýt bị tóm được. Chiếc ô tô từ xa phóng đến rẽ ngang một đường chắn trước mặt Mai Thúy. Cô nhanh chóng mở cửa nhảy vào trong xe. Chiếc xe nhanh như chớp phóng đi mất hút.
"Mẹ kiếp! Đám vô dụng tụi mày chẳng được cái thá gì. Nó trốn được rồi. Biết đến bao giờ mới tóm được nó!"
Một nữ sinh đuổi đầu ban nảy thốt lên: "Chị Dung! Em nhận ra con nhỏ trong xe. Con Lam đó! Nó tới cứu con Thúy."
"Mẹ nó! Tao không tha cho nó đâu!"
Mỹ Dung tức phát điên, cô ta đá mạnh một cú vào tường.
"Tụi mày đi chuyển lời này cho anh Đại."
"..."
-----------
Thời gian trôi qua rất nhanh, kể từ sau vụ đánh hụt ngày hôm đó. Thanh Lam và Mỹ Anh tiếp tục đi kè kè theo Mai Thúy mỗi ngày. Đám Mỹ Dung không còn cơ hội tóm được Mai Thúy nữa. Kỳ thi sắp tới, cho dù giang hồ đến mức nào cũng cần phải lên lớp. Cuối cùng sóng gió đành phải lặng xuống một thời gian.
Trải qua kỳ thi 12 môn học.
Thanh Lam như bị rút cạn linh hồn.
Cô nằm gục trên bàn học than thở.
"Ông xã ơi! Hu hu hu thật là nhục nhã cho cô gái 24 tuổi thi suýt trượt môn toán 11."
Bách Tùng ngồi vắt chéo chân vừa cầm đề toán so đáp án anh giải và đáp án Thanh Lam làm.
Quả nhiên là vợ anh.
Làm toán tạch hơn phân nửa.
"Em tính toán thế này, con mình sau này đi học phải làm sao?"
Thanh Lam ngóc đầu dậy, "Ý anh là em kéo IQ con xuống hả?"
Bách Tùng gạch chéo đáp án sai cuối cùng, anh thản nhiên nói: "Đó không phải là ý tôi, đó là sự thật."
"Bách Tùng! Đâu phải con của một mình em!"
"Tôi gánh IQ cho con nó mới đi học được đấy."
"..."
Yêu nhau rồi vậy mà anh mở miệng câu nào vẫn đáng ghét câu đó vậy nè trời!
Thanh Lam nhăn mặt, "Em chỉ sai có phân nửa thôi mà."
"Đề này tôi ôn cho em ba lần rồi đấy."
Thanh Lam xụ mặt, "Thôi được rồi là do em ngốc đó! Có được chưa!"
"Tôi thích người ngốc."
Xùy, tính dỗ cô đấy à?
Thanh Lam không thèm chấp nhặt anh nữa, cô đổi chủ đề.
"Kết thúc học kỳ rồi, dường như em phải tham gia hoạt động cắm trại xong mới được nghỉ hè thì phải?"
Bách Tùng gật gù, "Theo truyền thống của trường Vĩnh Thụy là như vậy."
"Nói vậy là tuần sau em sẽ cuốn gói lên đó rồi, phải lên trước mấy ngày chuẩn bị gian hàng nữa đó."
"Trên đó muỗi lắm, nhớ đem theo thuốc xịt côn trùng." Bách Tùng vừa dặn vừa gấp tờ đề toán lại.
Thanh Lam bật dậy, "Anh không đi với em hả?"
"Không, bữa đó tôi có việc."
Mặt mũi Thanh Lam càng nhăn nhó hơn.
Ba ngày sau.
Thanh Lam khăn gói lên đường đến địa điểm cắm trại do trường chuẩn bị từ trước. Thanh Lam chăm chú xem bản đồ, địa điểm này là khu cắm trại chuyên dụng, diện tích rất rộng. Phải có đến hàng ngàn lều được dựng sẵn nhằm đón du khách mỗi năm. Chỗ to như thế này mới đón được hết học sinh. Mỗi khối được chọn ra năm lớp ưu tú để tham gia hội cắm trại này. Tổng cộng mười lăm lớp.
Thanh Lam và Mỹ Anh, Mai Thúy đều có trong danh sách bắt buộc tham gia. Còn có cả nhân vật đáng ghét Mỹ Dung tham gia cùng nữa. Trời xui đất khiến như thế nào chẳng biết lớp 11A3 và 10A3 được xếp chung một xe.
Ba người chọn băng ghế cuối.
"Trong chuyến cắm trại này em cứ đi sát bọn chị nhé, Dung nó ghê lắm cứ nhìn em hầm hầm kìa." Mỹ Anh nói nhỏ bên tai Mai Thúy.
Thúy gật đầu, "Em nhớ rồi, em nhớ rồi."
Thanh Lam ngáp một cái cho đỡ buồn ngủ, cô dụi dụi mắt.
"Đi có ba ngày thôi, sau đó nghỉ hè cho khỏe người."
Từ thành phố di chuyển đến địa điểm cắm trại mất ba tiếng đồng hồ. Đoàn xe xếp thành từng hàng ngang nhau. Giáo viên bắt đầu hướng dẫn học sinh đi xuống.
Khu cắm trại được chia ra thành từ khu nhỏ dành riêng cho mỗi lớp. Lần này trường xếp khu lều rất lạ, xếp theo số. Điển hình là đây khu 10A3, 11A3, 12A3 vào một cụm liền kề nhau. Tức là Thanh Lam, Mỹ Anh và Mai Thúy cách nhau không quá xa. Còn có cả 12A3, lớp của Sơn Lâm ngay bên cạnh.
Ngày đầu tiên ở đây, mọi người được tham quan khu trại và bắt đầu dựng gian hàng theo ý tưởng lớp đề ra từ trước. Mọi thứ diễn ra vô cùng suôn sẻ. Phía Mỹ Dung cũng không hề đả động đến Mai Thúy. Bình yên vượt ngoài dự kiến của Thanh Lam.
Ngày thứ hai, học sinh được tham quan khu vực rộng lớn hơn. Ngọn núi cách khu cắm trại một tiếng đi xe. Học sinh được leo núi tham quan và chụp ảnh lưu niệm.
Mỹ Anh ghét hoạt động ngoài trời, cô bạn liên tục càm ràm: "Mệt chết tao, hu hu hu, Lam ơi xuống núi với tao. Không đi nữa đâu."
"Giáo viên không có cho xuống, tao cũng muốn xuống, leo mệt bỏ xừ." Lam cũng nhăn nhó chẳng kém cạnh gì cô bạn.
Mai Thúy ở đằng sau, Sơn Lâm đang bắt chuyện cùng Thúy. Ở đây đông học sinh lẫn giáo viên, đám Mỹ Dung cũng chẳng dám ra tay đánh người ngang nhiên như vậy. Thanh Lam ngoảnh đầu nhìn, đám Dung cách chỗ mấy người bọn họ khá xa. Dường như họ cũng chẳng có ý định động vào Mai Thúy.
"Này, tối nay ăn tối xong, gặp nhau được không?" Sơn Lâm lên tiếng ngỏ lời với Thúy.
Cô ấy quay đầu nhìn Lâm, không khỏi thắc mắc: "Để làm gì?"
Sơn Lâm gãi gãi đầu, "Có vài chuyện muốn nói với em."
"Chuyện đó có quan trọng không?" Thúy hỏi.
Sơn Lâm gật đầu chắc nịch, anh ta tiếp tục nói: "Chuyện này đối với anh rất quan trọng, em nhất định phải đến. Địa điểm hẹn là dưới gốc cổ thụ cách cụm cắm trại A3 50 mét. Gặp nhau sau giờ cơm tối."
"Ừm, tới đó em sẽ đến."
Sơn Lâm giơ ngón út đến trước mặt Mai Thúy.
"Không gặp không về."
Mai Thúy cũng giơ ngón út ngoéo tay với Lâm.
Đi một đoạn các lớp dừng lại nghỉ chân, nữ sinh kéo nhau vào khu vệ sinh chải chuốt, thoa thuốc côn trùng. Mai Thúy cũng phải giải quyết nỗi buồn. Trông thấy Thanh Lam và Mỹ Anh mệt đừ ngồi uống nước lạnh liên tục. Cô ấy không muốn phiền thêm hai chị, thế nên quyết định đi vệ sinh một mình.
Mai Thúy nhìn chung quanh một lượt, cảm thấy gần khu vực nhà vệ sinh chẳng có ai. Đám đàn em của Mỹ Dung cũng nghỉ chân ở trạm gần hết. Lúc này, Thúy mới yên tâm vào nhà vệ sinh.
Rửa mặt mát mẻ tỉnh táo, Thúy toan trở về chỗ Thanh Lam và Mỹ Anh. Cửa buồng nhà vệ sinh đột nhiên mở ra. Tiếng giày thể thao nện trên nền đất khiến trái tim Thúy giật thót. Cô ấy ngoảnh đầu lại. Cùng lúc đó Mỹ Dung phóng như bay đến giáng thẳng một bạt tai vào má Thúy.
Bất ngờ bị đánh, Thúy không tránh kịp. Bị cú tát của Mỹ Dung giáng phải, cô ấy loạng choạng lùi về sau mấy bước. Dung sấn tới, nắm chặt lấy cổ áo Thúy.
"Con khốn! Mày trốn hay lắm." Dung bắt đầu phát điên.
"Tưởng mày thế nào, mày dám không phục tùng tao nữa mà đi núp dưới váy con Lam! Mày cũng khôn quá chứ Thúy!"
Mai Thúy dùng sức toan hất tay Mỹ Dung ra, nhưng Dung đang phát điên. Sức lực siết cổ áo quá chặt, Mai Thúy không cách nào gỡ được. Đột nhiên, Mỹ Dung đẩy Mai Thúy ngã xuống đất. Cô ả rút từ trong túi ra một mẩu giấy rồi ném lên người Mai Thúy.
"Mày gửi cái này cho con Lam."
"Đám đàn em của tao sẽ dõi mắt tới mày, nếu không đưa tận tay con Lam. Mày chết chắc!"
Nói rồi Mỹ Dung cười khẩy một cái, ả ta hất tóc bước ra ngoài. Bên ngoài có mấy nữ sinh đợi sẵn, bọn họ chờ Mai Thúy bước ra nhằm "hộ tống" cô ấy quay trở về chỗ Thanh Lam.