Thời điểm đầu Mỹ Dung nhất quyết không khai ra mình có liên quan, cô ả yêu cầu luật sư và gọi người nhà đến. Còn Đại, tất cả mọi người đều chứng kiến cảnh Mai Thúy bị hạ thuốc mê trong lều. Gã ta có chối đằng trời cũng không thoát. Cả hai người họ tiếp tục bị giam giữ cho đến khi người nhà đến.
Mai Thúy đang được nhập viện ngay tại thành phố C.
Cô ấy chỉ trúng thuốc mê, loại này ngủ mê không lâu. Tầm bốn tiếng là tỉnh giấc. Hình ảnh đầu tiên Mai Thúy trông thấy là Sơn Lâm với gương mặt bầm đen một mảng. Anh ta ngồi bên giường lo lắng nhìn Thúy chầm chầm.
Mai Thúy vẫn còn sợ hãi, khi trông thấy Lâm ngồi bên giường. Cô ấy giật nảy mình vội vàng nhích sang một bên tránh né. Hành động đó khiến Sơn Lâm cũng giật mình theo. Lâm lấy lại bình tĩnh ngay, anh ta nói: "Đừng sợ, đừng sợ, là anh đây."
Mai Thúy siết chặt lấy tấm chăn, cả người run bần bật. Cảm giác kinh tởm vừa rồi bủa vây lấy Mai Thúy. Cô ấy quá sợ hãi, co gối khóc như mưa. Cảm giác tủi thân lẫn kinh sợ khiến Mai Thúy sốc nặng.
"Cứ khóc đi, khóc đến khi nào thấy nhẹ nhõm hơn thì thôi." Lâm vẫn ngồi bên giường, chầm chậm nói.
Mai Thúy vẫn khóc như mưa, điều đó khiến Lâm bắt đầu bối rối. Đây là lần đầu tiên anh ta trông thấy người con gái anh ta thích rơi nước mắt vì sợ hãi như thế. Lâm vụng về dỗ dành Mai Thúy như dỗ trẻ con: "Em... em đừng khóc nữa... anh đánh thằng khốn đó rồi, đánh đến má nó nhìn không ra luôn. Nó không dám làm gì em nữa đâu, công an tóm cổ nó rồi."
Mai Thúy dồn hết can đảm quệt ngang nước mắt, cô ấy bật dậy ôm chầm Sơn Lâm.
"Cảm ơn anh! Cảm ơn anh đã cứu em... em có chết cũng không bao giờ quên ơn anh!"
Sơn Lâm ngỡ ngàng một chút, anh ta lại nói: "Đừng nhắc đến chuyện sống chết nữa, anh sợ."
Bên ngoài cửa phòng bệnh.
Thanh Lam lẳng lặng rời đi, tay cô nắm chặt máy ghi âm mini cô thu về từ tay áo Mai Thúy. Vậy là mọi thứ đã trọn vẹn. Cốt truyện về quá khứ của các nhân vật đã được thay đổi. Mai Thúy không nhận nhầm người cứu mình là Bách Tùng. Gia đình đoàn tụ. Cuối cùng, những người làm chuyện ác sẽ nhận lấy hậu quả bởi sự trừng phạt của pháp luật.
Đến bây giờ cô mới hiểu ra, vì sao Bách Tùng không đi cắm trại cùng Thanh Lam. Bởi, nếu anh xuất hiện vào thời điểm này. Anh sợ rằng bi kịch cũ sẽ tái diễn. Bằng cách thần kỳ nào đó Mai Thúy sẽ vô tình nhận lầm ân nhân. Đến lúc đó mọi thứ đâu lại vào đó. Một mớ hỗn độn.
Rạng sáng.
Thanh Lam giao nộp máy ghi âm cho đồn công an làm bằng chứng phạm tội của Mỹ Dung và gã Đại.
Trong file ghi âm có ghi lại đoạn Mỹ Dung chặn đầu đánh Mai Thúy hôm nọ. Kế hoạch đó là do Lam sắp xếp. Còn có thêm một đoạn ghi âm bất ngờ lúc gã Đại giở trò xằng bậy. Tất cả trở thành bằng chứng thép tố cáo tội ác của bọn họ.
________
Chuyện bê bối đêm qua được nhà trường che giấu cẩn thận, hầu như chưa có học sinh nào hay tin này, trừ những người trong cuộc ngày hôm qua. Vì thế hội trại vẫn diễn ra sôi nổi, tất cả các gian hàng được dựng lên. Bắt đầu mời khách và bày bán sản phẩmo các lớp tự mình chuẩn bị.
Để mọi chuyện trông bình thường nhất có thể. Mai Thúy vẫn quay về tham gia hội trại, sau khi bác sĩ kiểm tra và xác nhận Mai Thúy ổn. Lâm đưa Thúy về khu cắm trại của trường.
Duy chỉ có Mỹ Dung và một số nữ sinh biến mất.
Hội trại diễn ra nhộn nhịp, Thanh Lam và Mỹ Anh được xem là bộ mặt đại diện thương hiệu của lớp, đứng ra chào mời khách hàng. Thế nên gian hàng của lớp 11A3 đông đến mức các bạn còn lại bán sản phẩm không kịp trở tay. Mấy món nước lớp tự pha hết sạch.
Hoạt động tại gian hàng tới chiều.
Học sinh được nghỉ ngơi, tắm rửa và dùng bữa tối. Tiếp đến là chương trình kết thúc năm học. Sân khấu được dựng lên từ sớm, trông vô cùng hoành tráng. Phía dưới còn sắp xếp ghế ngồi cho học sinh tham dự lễ. Bầu không khí càng thêm sôi nổi bởi các tiết mục văn nghệ liên tục.
Đột nhiên cô cảm thấy nhớ anh, mấy ngày vừa qua sinh hoạt nhiều hoạt động dã ngoại. Thanh Lam không có thời gian nhắn tin nhiều với anh. Có tận gần mười tin anh nhắn cô vẫn chưa kịp reply.
Thanh Lam lấy điện thoại trong túi ra, tự mình tách biệt với loạt tiếng ồn, lẳng lặng nhắn cho anh một tin.
Thanh Lam: Em nhớ anh.
"Tôi cũng nhớ em, Hoàng Thanh Lam."
Giọng nói từ sân khấu vọng xuống, khiến cô sững người. Tiếng hú hét ầm ĩ vang lên lấn át cả tiếng nhạc đánh ầm đùng trên sân khâu. Cô như chẳng tin vào tai mình, Lam ngoảnh đầu nhìn về phía sân khấu.
Là anh.
Bách Tùng nhét điện thoại vào trong túi quần, tay anh vẫn cầm micro, anh mỉm cười nhắc lại một lần nữa.
"Lam, tôi cũng nhớ em."
Học sinh bên dưới ồ lên rầm rộ, mọi người nhanh chóng tản ra khiến Lam dần lộ diện sau lớp học sinh dày đặt. Ánh đèn chiếu thẳng vào người Thanh Lam khiến cô như bừng sáng.
Bách Tùng đặt violin lên hõm cổ.
Thời khắc này hai người đối diện nhau, y hệt ngày hôm đó. Tại buổi tiệc hóa trang ở Divine Hotel. Anh kéo đàn du dương thu phục gần hết trái tim khách mời tham gia. Ngay cả cô cũng sa chân vào đôi mắt màu hổ phách đầy mê hoặc. Sau đó rơi vào ái tình sâu trong đáy mắt.
Thanh Lam đứng trân trân nhìn anh tỏa sáng trên sân khấu.
Bách Tùng kéo những thanh âm đầu tiên.
Vẫn là bản nhạc quen thuộc.
Untill I Found You.
Từng hồi thanh âm Bách Tùng kéo lên khiến trái tim Thanh Lam bồi hồi, cảnh tượng trước mắt giống hệt như một giấc mơ. Anh xuất hiện tại đây, có mặt trên sân khấu, nói nhớ cô và kéo một khúc đàn cô yêu thích.
Câu hát cứ văng vẳng bên tai Thanh Lam.
I would never fall in love again until I found her.
(Trái tim này chẳng thể rung động nữa, cho đến khi tôi gặp được em)
I said, "I would never fall unless it's you I fall into".
(Tôi nói, "Trái tim này chẳng rung động, nhưng vì em nó đập liên hồi.")
I was lost within the darkness, but then I found her.
(Tôi từng vùng vẫy dưới vực sâu tăm tối, nhưng thật may tôi đã gặp được em.)
I found you.
(Tôi đã gặp được em.)
Tiếng violin vừa dứt, Bách Tùng nhấc mic trên tay, giọng anh trầm trầm.
"Tôi đã tìm được cô ấy, cô gái có vỏ bộc mảnh mẽ bên trong dịu dàng."
"Tôi chưa từng ngỏ lời thích cô ấy một cách đàng hoàng. Bản nhạc này, giai điệu này và cả trái tim tôi. Đêm nay tất cả thuộc về em."
"Hoàng Thanh Lam, tôi yêu em!"
Tất cả mọi người đều ồ lên trầm trồ, tiếp đến là một tràng pháo tay rộn rã.
Thanh Lam vẫn nhìn Bách Tùng trân trân, anh vừa tỏ tình với cô có phải không? Anh vừa nói lời yêu. Hai mắt Thanh Lam mở to cô không tin nổi chuyện này.
Giọng anh lại tiếp tục vang lên: "Lam, làm bạn gái anh được không?"
Mỹ Anh và Mai Thúy từ trong đám đông chạy ra. Hai người kéo Thanh Lam chạy như bay về phía sân khấu. Nơi mà Bách Tùng đang đứng. Hai cô bạn đẩy Thanh Lam lên phía trước. Cô ngẩn ngơ nhìn anh.
Bách Tùng cúi chìa một tay trước mặt Thanh Lam, ngỏ ý muốn dìu cô lên sâu khấu.
Thanh Lam ngơ người, cô lẩm bẩm: "Đây là mơ có đúng không?"
"Không, đây là sự thật."
Thanh Lam nắm chặt bàn tay anh, cô ngẩng đầu, cô khẽ hỏi.
"Em đã bao giờ nói cho anh biết, em yêu anh chưa?"
Bách Tùng bật cười, "Chưa từng nói."
"Em yêu anh, chàng trai có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại vô cùng ấm áp."
Lời vừa ra khỏi đầu môi, khóe mắt cô cũng đẫm lệ, giọt lệ hạnh phúc từ tận sâu trong đáy lòng. Bách Tùng ôm cô vào lòng, anh ôm cô rất chặt. Tựa như muốn khảm vô vào thân thể anh. Giọng anh trầm nhẹ mang theo ý tứ chắc nịch.
"Sau này em chỉ có thể khóc vì hạnh phúc."
_________
Tất cả mọi chuyện đã kết thúc.
Gã Đại lĩnh án phạt tù vì hành vi đồi đại với người đang độ tuổi vị thành niên. Mỹ Dung và mấy cô nữ sinh đồng lõa phải vào trại giáo dưỡng hai năm. Ba mẹ Dung nghe được đoạn ghi âm mà Thanh Lam giao nộp. Bọn họ tỉnh người, nhận ra bản thân mình đã sai lầm trong cách dạy con gái. Nuông chiều quá mức khiến đứa con gái móp méo sinh hư. Mỹ Dung vào trại giáo dưỡng được mấy tuần, ba mẹ nuôi cũng đến nhận lỗi với Mai Thúy.
Thúy không giận ba mẹ nuôi. Họ có công ơn dưỡng dục cô ấy trong nhiều năm qua. Cho dù họ có sai lầm như thế nào, Thúy vẫn yêu thương họ vô bờ. Bởi, ai trong đời cũng có lỗi sai. Chính Mai Thúy cũng từng sai. Cô không có tư cách đay nghiến lỗi sai của người khác. Thay vào đó là chấp nhận và công nhận thay đổi của họ.
Mai Thúy đổi tên họ. Quay về với tên cúng cơm ba mẹ đặt cho. Từ giờ trở đi, cô ấy không còn là Võ Mai Thúy nữa. Bây giờ cô ấy là Bùi Minh Ngọc. Cái tên mới đi cùng với khởi đầu mới.
Đầu năm học mới, Minh Ngọc chính thức hẹn hò cùng Sơn Lâm.
Hy vọng mọi thứ đều có thể trọn vẹn theo cách mà mỗi người chọn lựa.
Sóng gió kết thúc, ai cũng đạt được mong mỏi trong lòng.
Thanh Lam cũng chẳng còn phiền não vì mảnh đời đáng thương nào cả.
Giờ là lúc bắt đầu yêu đương cùng anh.
Hai người sẽ có một khởi đầu mới, lấy tình yêu bù đắp cho nhau.
Mai Thúy đang được nhập viện ngay tại thành phố C.
Cô ấy chỉ trúng thuốc mê, loại này ngủ mê không lâu. Tầm bốn tiếng là tỉnh giấc. Hình ảnh đầu tiên Mai Thúy trông thấy là Sơn Lâm với gương mặt bầm đen một mảng. Anh ta ngồi bên giường lo lắng nhìn Thúy chầm chầm.
Mai Thúy vẫn còn sợ hãi, khi trông thấy Lâm ngồi bên giường. Cô ấy giật nảy mình vội vàng nhích sang một bên tránh né. Hành động đó khiến Sơn Lâm cũng giật mình theo. Lâm lấy lại bình tĩnh ngay, anh ta nói: "Đừng sợ, đừng sợ, là anh đây."
Mai Thúy siết chặt lấy tấm chăn, cả người run bần bật. Cảm giác kinh tởm vừa rồi bủa vây lấy Mai Thúy. Cô ấy quá sợ hãi, co gối khóc như mưa. Cảm giác tủi thân lẫn kinh sợ khiến Mai Thúy sốc nặng.
"Cứ khóc đi, khóc đến khi nào thấy nhẹ nhõm hơn thì thôi." Lâm vẫn ngồi bên giường, chầm chậm nói.
Mai Thúy vẫn khóc như mưa, điều đó khiến Lâm bắt đầu bối rối. Đây là lần đầu tiên anh ta trông thấy người con gái anh ta thích rơi nước mắt vì sợ hãi như thế. Lâm vụng về dỗ dành Mai Thúy như dỗ trẻ con: "Em... em đừng khóc nữa... anh đánh thằng khốn đó rồi, đánh đến má nó nhìn không ra luôn. Nó không dám làm gì em nữa đâu, công an tóm cổ nó rồi."
Mai Thúy dồn hết can đảm quệt ngang nước mắt, cô ấy bật dậy ôm chầm Sơn Lâm.
"Cảm ơn anh! Cảm ơn anh đã cứu em... em có chết cũng không bao giờ quên ơn anh!"
Sơn Lâm ngỡ ngàng một chút, anh ta lại nói: "Đừng nhắc đến chuyện sống chết nữa, anh sợ."
Bên ngoài cửa phòng bệnh.
Thanh Lam lẳng lặng rời đi, tay cô nắm chặt máy ghi âm mini cô thu về từ tay áo Mai Thúy. Vậy là mọi thứ đã trọn vẹn. Cốt truyện về quá khứ của các nhân vật đã được thay đổi. Mai Thúy không nhận nhầm người cứu mình là Bách Tùng. Gia đình đoàn tụ. Cuối cùng, những người làm chuyện ác sẽ nhận lấy hậu quả bởi sự trừng phạt của pháp luật.
Đến bây giờ cô mới hiểu ra, vì sao Bách Tùng không đi cắm trại cùng Thanh Lam. Bởi, nếu anh xuất hiện vào thời điểm này. Anh sợ rằng bi kịch cũ sẽ tái diễn. Bằng cách thần kỳ nào đó Mai Thúy sẽ vô tình nhận lầm ân nhân. Đến lúc đó mọi thứ đâu lại vào đó. Một mớ hỗn độn.
Rạng sáng.
Thanh Lam giao nộp máy ghi âm cho đồn công an làm bằng chứng phạm tội của Mỹ Dung và gã Đại.
Trong file ghi âm có ghi lại đoạn Mỹ Dung chặn đầu đánh Mai Thúy hôm nọ. Kế hoạch đó là do Lam sắp xếp. Còn có thêm một đoạn ghi âm bất ngờ lúc gã Đại giở trò xằng bậy. Tất cả trở thành bằng chứng thép tố cáo tội ác của bọn họ.
________
Chuyện bê bối đêm qua được nhà trường che giấu cẩn thận, hầu như chưa có học sinh nào hay tin này, trừ những người trong cuộc ngày hôm qua. Vì thế hội trại vẫn diễn ra sôi nổi, tất cả các gian hàng được dựng lên. Bắt đầu mời khách và bày bán sản phẩmo các lớp tự mình chuẩn bị.
Để mọi chuyện trông bình thường nhất có thể. Mai Thúy vẫn quay về tham gia hội trại, sau khi bác sĩ kiểm tra và xác nhận Mai Thúy ổn. Lâm đưa Thúy về khu cắm trại của trường.
Duy chỉ có Mỹ Dung và một số nữ sinh biến mất.
Hội trại diễn ra nhộn nhịp, Thanh Lam và Mỹ Anh được xem là bộ mặt đại diện thương hiệu của lớp, đứng ra chào mời khách hàng. Thế nên gian hàng của lớp 11A3 đông đến mức các bạn còn lại bán sản phẩm không kịp trở tay. Mấy món nước lớp tự pha hết sạch.
Hoạt động tại gian hàng tới chiều.
Học sinh được nghỉ ngơi, tắm rửa và dùng bữa tối. Tiếp đến là chương trình kết thúc năm học. Sân khấu được dựng lên từ sớm, trông vô cùng hoành tráng. Phía dưới còn sắp xếp ghế ngồi cho học sinh tham dự lễ. Bầu không khí càng thêm sôi nổi bởi các tiết mục văn nghệ liên tục.
Đột nhiên cô cảm thấy nhớ anh, mấy ngày vừa qua sinh hoạt nhiều hoạt động dã ngoại. Thanh Lam không có thời gian nhắn tin nhiều với anh. Có tận gần mười tin anh nhắn cô vẫn chưa kịp reply.
Thanh Lam lấy điện thoại trong túi ra, tự mình tách biệt với loạt tiếng ồn, lẳng lặng nhắn cho anh một tin.
Thanh Lam: Em nhớ anh.
"Tôi cũng nhớ em, Hoàng Thanh Lam."
Giọng nói từ sân khấu vọng xuống, khiến cô sững người. Tiếng hú hét ầm ĩ vang lên lấn át cả tiếng nhạc đánh ầm đùng trên sân khâu. Cô như chẳng tin vào tai mình, Lam ngoảnh đầu nhìn về phía sân khấu.
Là anh.
Bách Tùng nhét điện thoại vào trong túi quần, tay anh vẫn cầm micro, anh mỉm cười nhắc lại một lần nữa.
"Lam, tôi cũng nhớ em."
Học sinh bên dưới ồ lên rầm rộ, mọi người nhanh chóng tản ra khiến Lam dần lộ diện sau lớp học sinh dày đặt. Ánh đèn chiếu thẳng vào người Thanh Lam khiến cô như bừng sáng.
Bách Tùng đặt violin lên hõm cổ.
Thời khắc này hai người đối diện nhau, y hệt ngày hôm đó. Tại buổi tiệc hóa trang ở Divine Hotel. Anh kéo đàn du dương thu phục gần hết trái tim khách mời tham gia. Ngay cả cô cũng sa chân vào đôi mắt màu hổ phách đầy mê hoặc. Sau đó rơi vào ái tình sâu trong đáy mắt.
Thanh Lam đứng trân trân nhìn anh tỏa sáng trên sân khấu.
Bách Tùng kéo những thanh âm đầu tiên.
Vẫn là bản nhạc quen thuộc.
Untill I Found You.
Từng hồi thanh âm Bách Tùng kéo lên khiến trái tim Thanh Lam bồi hồi, cảnh tượng trước mắt giống hệt như một giấc mơ. Anh xuất hiện tại đây, có mặt trên sân khấu, nói nhớ cô và kéo một khúc đàn cô yêu thích.
Câu hát cứ văng vẳng bên tai Thanh Lam.
I would never fall in love again until I found her.
(Trái tim này chẳng thể rung động nữa, cho đến khi tôi gặp được em)
I said, "I would never fall unless it's you I fall into".
(Tôi nói, "Trái tim này chẳng rung động, nhưng vì em nó đập liên hồi.")
I was lost within the darkness, but then I found her.
(Tôi từng vùng vẫy dưới vực sâu tăm tối, nhưng thật may tôi đã gặp được em.)
I found you.
(Tôi đã gặp được em.)
Tiếng violin vừa dứt, Bách Tùng nhấc mic trên tay, giọng anh trầm trầm.
"Tôi đã tìm được cô ấy, cô gái có vỏ bộc mảnh mẽ bên trong dịu dàng."
"Tôi chưa từng ngỏ lời thích cô ấy một cách đàng hoàng. Bản nhạc này, giai điệu này và cả trái tim tôi. Đêm nay tất cả thuộc về em."
"Hoàng Thanh Lam, tôi yêu em!"
Tất cả mọi người đều ồ lên trầm trồ, tiếp đến là một tràng pháo tay rộn rã.
Thanh Lam vẫn nhìn Bách Tùng trân trân, anh vừa tỏ tình với cô có phải không? Anh vừa nói lời yêu. Hai mắt Thanh Lam mở to cô không tin nổi chuyện này.
Giọng anh lại tiếp tục vang lên: "Lam, làm bạn gái anh được không?"
Mỹ Anh và Mai Thúy từ trong đám đông chạy ra. Hai người kéo Thanh Lam chạy như bay về phía sân khấu. Nơi mà Bách Tùng đang đứng. Hai cô bạn đẩy Thanh Lam lên phía trước. Cô ngẩn ngơ nhìn anh.
Bách Tùng cúi chìa một tay trước mặt Thanh Lam, ngỏ ý muốn dìu cô lên sâu khấu.
Thanh Lam ngơ người, cô lẩm bẩm: "Đây là mơ có đúng không?"
"Không, đây là sự thật."
Thanh Lam nắm chặt bàn tay anh, cô ngẩng đầu, cô khẽ hỏi.
"Em đã bao giờ nói cho anh biết, em yêu anh chưa?"
Bách Tùng bật cười, "Chưa từng nói."
"Em yêu anh, chàng trai có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại vô cùng ấm áp."
Lời vừa ra khỏi đầu môi, khóe mắt cô cũng đẫm lệ, giọt lệ hạnh phúc từ tận sâu trong đáy lòng. Bách Tùng ôm cô vào lòng, anh ôm cô rất chặt. Tựa như muốn khảm vô vào thân thể anh. Giọng anh trầm nhẹ mang theo ý tứ chắc nịch.
"Sau này em chỉ có thể khóc vì hạnh phúc."
_________
Tất cả mọi chuyện đã kết thúc.
Gã Đại lĩnh án phạt tù vì hành vi đồi đại với người đang độ tuổi vị thành niên. Mỹ Dung và mấy cô nữ sinh đồng lõa phải vào trại giáo dưỡng hai năm. Ba mẹ Dung nghe được đoạn ghi âm mà Thanh Lam giao nộp. Bọn họ tỉnh người, nhận ra bản thân mình đã sai lầm trong cách dạy con gái. Nuông chiều quá mức khiến đứa con gái móp méo sinh hư. Mỹ Dung vào trại giáo dưỡng được mấy tuần, ba mẹ nuôi cũng đến nhận lỗi với Mai Thúy.
Thúy không giận ba mẹ nuôi. Họ có công ơn dưỡng dục cô ấy trong nhiều năm qua. Cho dù họ có sai lầm như thế nào, Thúy vẫn yêu thương họ vô bờ. Bởi, ai trong đời cũng có lỗi sai. Chính Mai Thúy cũng từng sai. Cô không có tư cách đay nghiến lỗi sai của người khác. Thay vào đó là chấp nhận và công nhận thay đổi của họ.
Mai Thúy đổi tên họ. Quay về với tên cúng cơm ba mẹ đặt cho. Từ giờ trở đi, cô ấy không còn là Võ Mai Thúy nữa. Bây giờ cô ấy là Bùi Minh Ngọc. Cái tên mới đi cùng với khởi đầu mới.
Đầu năm học mới, Minh Ngọc chính thức hẹn hò cùng Sơn Lâm.
Hy vọng mọi thứ đều có thể trọn vẹn theo cách mà mỗi người chọn lựa.
Sóng gió kết thúc, ai cũng đạt được mong mỏi trong lòng.
Thanh Lam cũng chẳng còn phiền não vì mảnh đời đáng thương nào cả.
Giờ là lúc bắt đầu yêu đương cùng anh.
Hai người sẽ có một khởi đầu mới, lấy tình yêu bù đắp cho nhau.