Sau khi nhận vật thưởng có công dụng y hệt như cái thưởng ở mốc 25%, Lam không suy nghĩ thêm, mặc kệ Bách Tùng không vui. Cô đẩy cửa vào trong phòng bệnh trước. Chị Thảo được đưa đến phòng vip, bên trong có ba điều dưỡng chăm sóc tận tình. Đây là điều Lam và Tùng có thể giúp Thảo ở thời điểm hiện tại.
Chị Thảo vẫn còn hôn mê, Lam không biết tình trạng của chị tệ đến mức nào, cô không có kiến thức về y học. Song, khi thấy chị phải thở máy, cô ý thức được rằng bệnh trạng rất xấu. Cả người chị gầy sọp trơ xương, gương mặt hốc hác tiều tụy. Duy chỉ có phần bụng bị trướng lên.
Cô điều dưỡng đến bên cạnh Thanh Lam, nói: "Lát nữa chúng tôi sẽ cạo đầu để bệnh nhân thuận tiện cho việc điều trị."
Thanh Lam không biết nói gì, chỉ biết gật đầu đồng ý.
______________
Ba ngày sau.
Thanh Lam và Bách Tùng cứ đi đi về về như thế mấy ngày liền. Hai người họ cùng và bác Đức túc trực bên cạnh Thảo mấy ngày liền. Thi thoảng Mỹ Anh và Gia Bảo cũng đến.
Thảo cũng đã tỉnh lại, nhưng sức khỏe quá yếu. Chị ấy vẫn chưa nói được câu nào.
Thanh Lam vừa đổi ca cho Tùng, cô bắt taxi về nhà.
Đến trước cổng nhà, tâm trạng cô nặng trĩu, chần chừ mãi không vào. Mỗi ngày trông thấy bệnh tình của Thảo xấu đi. Cô lại không biết phải đối mặt với bé An như thế nào nữa. Mỗi ngày đều rặn ra một câu nói dối thế này, cô mệt mỏi trong cảm giác tội lỗi. Thanh Lam không muốn lừa một đứa trẻ mãi.
"### A! Cô Lam về rồi."
Bé An ôm gấu bông từ trong nhà chạy ra đón Lam, cô ngồi thụp xuống dang tay ra đón bé vào lòng.
"### Cô về rồi đây, An ăn gì chưa."
"### Dạ An ăn rồi, cô xinh đẹp nấu cơm cho An ăn." Bé An ngoan ngoãn gật đầu.
Đầu Thanh Lam nhảy số rất nhanh, cô biết ngay "cô xinh đẹp" mà bé An nói là ai.
Mai Thúy và Sơn Lâm đã về.
"### Chú đẹp trai không có về với cô Lam hả cô."
"### Chú đẹp trai có công việc, lát nữa chú về sau."
Bé An vui vẻ gật đầu, giọng nói non nớt tiếp tục cất lên: "Khi nào mẹ tới đón An vậy cô? Mẹ bỏ quên An rồi hả cô?"
Đôi mắt tròn xoe của đứa trẻ xoáy vào tâm can Lam. Hình ảnh liệt giường của Ngọc Thảo xuất hiện trong tâm trí. Nếu bé An biết được mẹ bé mắc bệnh nặng như thế. Con bé sẽ sốc lắm, nhiều khi tinh thần sụp đổ hoàn toàn cũng nên. Bé An còn nhỏ quá, tốt nhất không nên biết thì hơn. Mặc dù mỗi lần nói dối thế này, lương tâm cô như bị một vạn con kiến cắn rứt. Song, Lam chọn cách không nói, tiếp tục che giấu.
"### Mấy ngày nữa mẹ mới đến đón An được, An ở đây với cô Lam nha."
Bé An bám lấy tà áo của Lam, hai mắt long lanh ngước lên nhìn cô.
"### Cô ơi khi nào mẹ đến đón An, cô cho mẹ ở đây ăn cơm với An một bữa nha. Đồ ăn ở đây ngon lắm, mẹ Thảo chưa từng được ăn ngon như vậy đâu. Được không cô?"
Lam nhẹ nhàng xoa đầu đứa trẻ, câu nói của bé An khiến trái tim Lam nhói đau. Đồ ăn ở đây cũng chỉ là mấy món cơm canh hằng ngày thôi. Vậy mà đối với bé An nó lại trở thành mấy món ngon chưa từng được ăn. Từ khi đến thế giới này, có bao điều tốt đẹp mà thượng đế quên ban tặng cho cô bé này đây.
Cô ôm chầm bé An vào lòng, vuốt ve tấm lưng nhỏ xíu.
"### Khi nào mẹ đến đón An, cô sẽ mời hai mẹ con một bữa thật ngon luôn."
"### Yeah! Cô Lam tuyệt nhất!"
Lam mỉm cười dắt tay cô bé vào trong.
Bé An ngoan ngoãn ngồi xem hoạt hình. Dưới bếp phát ra tiếng động, cô nghĩ rằng Mỹ Anh đang nấu nướng món gì đó. Bụng Lam đói meo, quyết tâm xuống ăn ké con bạn. Bước tới phòng bếp, Lam chợt nhận ra người dưới đây không phải là Mỹ Anh. Mà là nữ chính ngốc nghếch Mai Thúy.
Mấy ngày nay, Thanh Lam rất mệt về đến nhà chỉ muốn ngủ một giấc rồi chạy đi chăm Thảo. Cô không còn chút năng lượng nào để cãi cọ với Thúy. Thế nên Thanh Lam ngó lơ, rót một cốc nước uống cho đỡ cồn cào bao tử rồi tránh xa con mụ nữ chính phiền phức này.
"### Cô lừa một đứa trẻ trắng trợn như thế, cô không cảm thấy có lỗi với lương tâm sao?"
Sắc mặt Thanh Lam tối sầm ngay tức khắc, cô nhíu mày nhìn Thúy.
"### Sao cô biết chuyện này?"
Mai Thúy tựa người vào bàn ăn, cô ả khoanh tay hất mặt nói: "Muốn người khác không biết thì cô đừng làm."
"### Ai nói cho cô biết chuyện này?" Thanh Lam đặt cốc nước xuống bàn, cô tiến đến trước mặt Mai Thúy tra hỏi. Rõ ràng trong bốn người biết chuyện không một ai hé nửa lời với Mai Thúy. Trừ phi, cô ta theo dõi hành động của Lam.
"### Tự tôi biết, chuyện xấu cô làm tôi phải biết cho bằng hết." Mai Thúy tiếp tục hất hàm.
"### Tôi chẳng dám nhận mình làm chuyện tốt. Nhưng mà có điều..." Lam bỏ lửng câu nói, cô trừng mắt nhìn Mai Thúy rồi tiếp tục cất giọng: "Cô phiền quá! Cực kỳ phiền phức luôn ý. Tôi đi đâu làm gì mặc xác tôi. Sao cô cứ thích bám theo tìm điểm cạnh khóe thế?"
Mai Thúy cũng khoanh tay đứng trước mặt Lam, khoảng cách gần đến mức chỉ cần nhích lên nửa bước. Lam và Thúy sẽ chạm vào nhau. Mai Thúy nói: "Tôi phiền phức nhưng không hèn hạ đi lừa một đứa trẻ như cô. Hành động giả tạo lừa người của cô làm tôi phát nôn. Tại sao vậy Lam? Một đứa trẻ cô cũng không tha. Cô không nghĩ tới cảm xúc của nó hả?"
Thanh Lam ngước mắt nhìn Mai Thúy, đáy mắt lạnh băng.
"### Tôi nghĩ đến cảm xúc của đứa trẻ mới chọn cách này. Nhóc nhỏ như thế làm sao có thể đón nhận thông tin kinh khủng như vậy. Nó không phải người máy, trái tim làm bằng sắt. Cũng không phải là cái loại người lớn vô tình như cô."
Nói xong Lam không thèm tranh cãi với Thúy nữa, hai người không cùng quan điểm. Đứng thêm lát nữa lại phiền hà to chuyện. Bé An nghe thấy cũng không hay. Mặc kệ Mai Thúy tức giận gọi í ới. Lam bước một mạch lên phòng. Mỗi lần gặp ả nữ chính này đều rước bực vào người.
Chiều.
Lam mang cơm đến cho Bách Tùng, bụng anh yếu ít khi ăn đồ ngoài. Thế nên cô mang cơm theo cho anh. Đi hết dãy hành lang này rồi rẽ phải sẽ đến phòng bệnh của chị Thảo. Lam vừa đi vừa coi giờ trên điện thoại. Cô không cẩn thận vô ý va trúng một người. Cú va chạm này khá nhẹ nhưng lại bất ngờ, đối phương khẽ kêu lên: "Ui da!"
"Ôi, tôi vô ý quá! Anh có sao không... ủa? Bác sĩ Phát?"
Huy Phát vẫn giả vờ như mình bị đau, chân loạng choạng mấy bước.
"Em va trúng anh đau quá!"
Thằng cha bác sĩ này người làm bằng thủy tinh hả? Thanh Lam mắng thầm trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn ríu rít: "Em vô ý quá, em xin lỗi anh nhé!"
"Một câu xin lỗi là xong sao? Một ly cà phê thì anh còn xem xét lại."
Hơ hơ! Khéo ăn vạ quá tên lang băm này!
Lam mỉm cười lịch sự, "Hôm khác nhé! Em còn phải vào chăm chị Thảo."
Huy Phát nào để cô có cơ hội trốn tránh, anh ấy chặn đường lui của Lam ngay.
"Anh vừa vào kiểm tra bệnh nhân vẫn ổn, Thảo ngủ rồi lát nữa em vào chăm cũng không sao."
Trông thấy môi Thanh Lam mấp máy chuẩn bị thở ra lý do nào đó từ chối Huy Phát, anh ấy nhanh miệng chen vào trước.
"Em im lặng có nghĩa là đồng ý nhé, cà phê ở căn tin bệnh viện cũng không tồi đâu."
Nói xong bác sĩ kéo tay Thanh Lam đi luôn, hệt như thuở nhỏ anh ấy hay kéo tay cô trốn ngủ trưa đi chơi khắp xóm. Huy Phát không ngờ mười năm xa cách. Lam lớn lên lại xinh đẹp đến mức này, vượt xa hình ảnh Phát nhớ nhung mỗi đêm. Chỉ tiếc là... anh về trễ một bước...
Cha nội bác sĩ này nhảy số nhanh quá vậy, không cho cô có cơ hội chối từ. Bây giờ phải làm sao đây? Cô đâu phải nữ phụ hàng thật, lát Huy Phát ôn lại kỉ niệm xưa thì toi. Bàn tay Huy Phát nắm chặt tay Lam, mấy lần rụt về đều bị anh ấy giữ lại. Lam ngó trái ngó phải, tìm một bóng người để cầu cứu. Nhưng chẳng có một ai.
Huy Phát kéo tay Lam khuất bóng sau hành lang bệnh viện. Người đứng phía sau mặt mũi đen sì khoanh tay bước lên. Người nọ đứng cách đó không xa, ngay sau lưng Huy Phát nhưng lại bị tên khốn lang băm cố ý che lại. Hai người họ nói với nhau cái gì, hành động ra sao. Anh đều thấy hết.
Căn tin bệnh viện.
"Của em đây, cà phê sữa nhiều sữa."
Huy Phát tay cầm một lý cà phê đen, tay còn lại đẩy ly cà phê sữa đến trước mặt Lam.
"Sao anh biết em thích uống ngọt?" Lam buồn miệng thốt lên, ngay sau đó cô biết mình nói hớ. Thanh mai trúc mã biết sở thích của nhau là chuyện thường.
Bác sĩ Phát chẳng để tâm tới câu nói bất thường của Lam, anh ấy cười híp mắt: "Mười năm qua anh chưa từng quên sở thích nào của em."
Thôi xong rồi! Nam thứ thâm tình đây sao? Dịu dàng quá đi! Thiết nghĩ cô sắp tan chảy mất rồi. Thanh Lam ngước mắt nhìn Huy Phát, lần trước quá lo lắng cho chị Thảo nên cô cũng không có tâm trạng đánh giá nhan sắc của Phát. Anh ấy đẹp theo một kiểu mà ít ai đạt được, nét đẹp tri thức. Kiểu người nhìn một phát đã thấy ưu tú xán lạn ấy.
Thanh Lam khẽ vén tóc, nhìn ngang ngó dọc, thật sự cô không biết phải nói gì với Phát. Vì đối với Thanh Lam, cô và anh ấy thật sự là hai người xa lạ. Tuổi thơ dữ dội gì gì đó, cô có trải qua đâu. Thế nên Lam quyết đánh bài chuồn.
"Cà phê này em mời anh, bây giờ em phải lên chăm chị Thảo rồi." Thanh Lam nói xong, cô nhanh chóng đứng bật dậy toan phóng đi thật nhanh. Nhưng Huy Phát nắm tỏng ý đồ của cô. Anh ấy giữ tay Lam lại.
"Em đang giận anh đúng không? Tại sao cứ né tránh anh thế?"
"Em giận anh gì cơ?" Thanh Lam khó hiểu, mấy ngày trước bác sĩ Phát cũng từng đề cập tới chuyện cô giận anh ấy. Nhưng mà cô giận chuyện gì mới được?
Phát nghiêng mặt, hai mắt cụp xuống, giọng ánh khá nhỏ: "Chuyện anh không đến... dự hôn lễ của em."
Không đủ can đảm đến dự hôn lễ của em.
"Em không để bụng chuyện đó đâu."
"Vậy cảm ơn em về hộp cơm này nhé. Ngồi xuống nói chuyện với anh một chút, được không?"
Bây giờ không ngồi xuống thì chắc chắn Phát sẽ nghĩ cô giận anh ấy. Mà ngồi xuống thì không biết trả lời thế nào. Hay là cứ ngồi đi, câu nào khó quá cứ đổ cho trí nhớ hạn hẹp là được.
Nghĩ xong Lam quyết định ngồi xuống.
Chị Thảo vẫn còn hôn mê, Lam không biết tình trạng của chị tệ đến mức nào, cô không có kiến thức về y học. Song, khi thấy chị phải thở máy, cô ý thức được rằng bệnh trạng rất xấu. Cả người chị gầy sọp trơ xương, gương mặt hốc hác tiều tụy. Duy chỉ có phần bụng bị trướng lên.
Cô điều dưỡng đến bên cạnh Thanh Lam, nói: "Lát nữa chúng tôi sẽ cạo đầu để bệnh nhân thuận tiện cho việc điều trị."
Thanh Lam không biết nói gì, chỉ biết gật đầu đồng ý.
______________
Ba ngày sau.
Thanh Lam và Bách Tùng cứ đi đi về về như thế mấy ngày liền. Hai người họ cùng và bác Đức túc trực bên cạnh Thảo mấy ngày liền. Thi thoảng Mỹ Anh và Gia Bảo cũng đến.
Thảo cũng đã tỉnh lại, nhưng sức khỏe quá yếu. Chị ấy vẫn chưa nói được câu nào.
Thanh Lam vừa đổi ca cho Tùng, cô bắt taxi về nhà.
Đến trước cổng nhà, tâm trạng cô nặng trĩu, chần chừ mãi không vào. Mỗi ngày trông thấy bệnh tình của Thảo xấu đi. Cô lại không biết phải đối mặt với bé An như thế nào nữa. Mỗi ngày đều rặn ra một câu nói dối thế này, cô mệt mỏi trong cảm giác tội lỗi. Thanh Lam không muốn lừa một đứa trẻ mãi.
"### A! Cô Lam về rồi."
Bé An ôm gấu bông từ trong nhà chạy ra đón Lam, cô ngồi thụp xuống dang tay ra đón bé vào lòng.
"### Cô về rồi đây, An ăn gì chưa."
"### Dạ An ăn rồi, cô xinh đẹp nấu cơm cho An ăn." Bé An ngoan ngoãn gật đầu.
Đầu Thanh Lam nhảy số rất nhanh, cô biết ngay "cô xinh đẹp" mà bé An nói là ai.
Mai Thúy và Sơn Lâm đã về.
"### Chú đẹp trai không có về với cô Lam hả cô."
"### Chú đẹp trai có công việc, lát nữa chú về sau."
Bé An vui vẻ gật đầu, giọng nói non nớt tiếp tục cất lên: "Khi nào mẹ tới đón An vậy cô? Mẹ bỏ quên An rồi hả cô?"
Đôi mắt tròn xoe của đứa trẻ xoáy vào tâm can Lam. Hình ảnh liệt giường của Ngọc Thảo xuất hiện trong tâm trí. Nếu bé An biết được mẹ bé mắc bệnh nặng như thế. Con bé sẽ sốc lắm, nhiều khi tinh thần sụp đổ hoàn toàn cũng nên. Bé An còn nhỏ quá, tốt nhất không nên biết thì hơn. Mặc dù mỗi lần nói dối thế này, lương tâm cô như bị một vạn con kiến cắn rứt. Song, Lam chọn cách không nói, tiếp tục che giấu.
"### Mấy ngày nữa mẹ mới đến đón An được, An ở đây với cô Lam nha."
Bé An bám lấy tà áo của Lam, hai mắt long lanh ngước lên nhìn cô.
"### Cô ơi khi nào mẹ đến đón An, cô cho mẹ ở đây ăn cơm với An một bữa nha. Đồ ăn ở đây ngon lắm, mẹ Thảo chưa từng được ăn ngon như vậy đâu. Được không cô?"
Lam nhẹ nhàng xoa đầu đứa trẻ, câu nói của bé An khiến trái tim Lam nhói đau. Đồ ăn ở đây cũng chỉ là mấy món cơm canh hằng ngày thôi. Vậy mà đối với bé An nó lại trở thành mấy món ngon chưa từng được ăn. Từ khi đến thế giới này, có bao điều tốt đẹp mà thượng đế quên ban tặng cho cô bé này đây.
Cô ôm chầm bé An vào lòng, vuốt ve tấm lưng nhỏ xíu.
"### Khi nào mẹ đến đón An, cô sẽ mời hai mẹ con một bữa thật ngon luôn."
"### Yeah! Cô Lam tuyệt nhất!"
Lam mỉm cười dắt tay cô bé vào trong.
Bé An ngoan ngoãn ngồi xem hoạt hình. Dưới bếp phát ra tiếng động, cô nghĩ rằng Mỹ Anh đang nấu nướng món gì đó. Bụng Lam đói meo, quyết tâm xuống ăn ké con bạn. Bước tới phòng bếp, Lam chợt nhận ra người dưới đây không phải là Mỹ Anh. Mà là nữ chính ngốc nghếch Mai Thúy.
Mấy ngày nay, Thanh Lam rất mệt về đến nhà chỉ muốn ngủ một giấc rồi chạy đi chăm Thảo. Cô không còn chút năng lượng nào để cãi cọ với Thúy. Thế nên Thanh Lam ngó lơ, rót một cốc nước uống cho đỡ cồn cào bao tử rồi tránh xa con mụ nữ chính phiền phức này.
"### Cô lừa một đứa trẻ trắng trợn như thế, cô không cảm thấy có lỗi với lương tâm sao?"
Sắc mặt Thanh Lam tối sầm ngay tức khắc, cô nhíu mày nhìn Thúy.
"### Sao cô biết chuyện này?"
Mai Thúy tựa người vào bàn ăn, cô ả khoanh tay hất mặt nói: "Muốn người khác không biết thì cô đừng làm."
"### Ai nói cho cô biết chuyện này?" Thanh Lam đặt cốc nước xuống bàn, cô tiến đến trước mặt Mai Thúy tra hỏi. Rõ ràng trong bốn người biết chuyện không một ai hé nửa lời với Mai Thúy. Trừ phi, cô ta theo dõi hành động của Lam.
"### Tự tôi biết, chuyện xấu cô làm tôi phải biết cho bằng hết." Mai Thúy tiếp tục hất hàm.
"### Tôi chẳng dám nhận mình làm chuyện tốt. Nhưng mà có điều..." Lam bỏ lửng câu nói, cô trừng mắt nhìn Mai Thúy rồi tiếp tục cất giọng: "Cô phiền quá! Cực kỳ phiền phức luôn ý. Tôi đi đâu làm gì mặc xác tôi. Sao cô cứ thích bám theo tìm điểm cạnh khóe thế?"
Mai Thúy cũng khoanh tay đứng trước mặt Lam, khoảng cách gần đến mức chỉ cần nhích lên nửa bước. Lam và Thúy sẽ chạm vào nhau. Mai Thúy nói: "Tôi phiền phức nhưng không hèn hạ đi lừa một đứa trẻ như cô. Hành động giả tạo lừa người của cô làm tôi phát nôn. Tại sao vậy Lam? Một đứa trẻ cô cũng không tha. Cô không nghĩ tới cảm xúc của nó hả?"
Thanh Lam ngước mắt nhìn Mai Thúy, đáy mắt lạnh băng.
"### Tôi nghĩ đến cảm xúc của đứa trẻ mới chọn cách này. Nhóc nhỏ như thế làm sao có thể đón nhận thông tin kinh khủng như vậy. Nó không phải người máy, trái tim làm bằng sắt. Cũng không phải là cái loại người lớn vô tình như cô."
Nói xong Lam không thèm tranh cãi với Thúy nữa, hai người không cùng quan điểm. Đứng thêm lát nữa lại phiền hà to chuyện. Bé An nghe thấy cũng không hay. Mặc kệ Mai Thúy tức giận gọi í ới. Lam bước một mạch lên phòng. Mỗi lần gặp ả nữ chính này đều rước bực vào người.
Chiều.
Lam mang cơm đến cho Bách Tùng, bụng anh yếu ít khi ăn đồ ngoài. Thế nên cô mang cơm theo cho anh. Đi hết dãy hành lang này rồi rẽ phải sẽ đến phòng bệnh của chị Thảo. Lam vừa đi vừa coi giờ trên điện thoại. Cô không cẩn thận vô ý va trúng một người. Cú va chạm này khá nhẹ nhưng lại bất ngờ, đối phương khẽ kêu lên: "Ui da!"
"Ôi, tôi vô ý quá! Anh có sao không... ủa? Bác sĩ Phát?"
Huy Phát vẫn giả vờ như mình bị đau, chân loạng choạng mấy bước.
"Em va trúng anh đau quá!"
Thằng cha bác sĩ này người làm bằng thủy tinh hả? Thanh Lam mắng thầm trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn ríu rít: "Em vô ý quá, em xin lỗi anh nhé!"
"Một câu xin lỗi là xong sao? Một ly cà phê thì anh còn xem xét lại."
Hơ hơ! Khéo ăn vạ quá tên lang băm này!
Lam mỉm cười lịch sự, "Hôm khác nhé! Em còn phải vào chăm chị Thảo."
Huy Phát nào để cô có cơ hội trốn tránh, anh ấy chặn đường lui của Lam ngay.
"Anh vừa vào kiểm tra bệnh nhân vẫn ổn, Thảo ngủ rồi lát nữa em vào chăm cũng không sao."
Trông thấy môi Thanh Lam mấp máy chuẩn bị thở ra lý do nào đó từ chối Huy Phát, anh ấy nhanh miệng chen vào trước.
"Em im lặng có nghĩa là đồng ý nhé, cà phê ở căn tin bệnh viện cũng không tồi đâu."
Nói xong bác sĩ kéo tay Thanh Lam đi luôn, hệt như thuở nhỏ anh ấy hay kéo tay cô trốn ngủ trưa đi chơi khắp xóm. Huy Phát không ngờ mười năm xa cách. Lam lớn lên lại xinh đẹp đến mức này, vượt xa hình ảnh Phát nhớ nhung mỗi đêm. Chỉ tiếc là... anh về trễ một bước...
Cha nội bác sĩ này nhảy số nhanh quá vậy, không cho cô có cơ hội chối từ. Bây giờ phải làm sao đây? Cô đâu phải nữ phụ hàng thật, lát Huy Phát ôn lại kỉ niệm xưa thì toi. Bàn tay Huy Phát nắm chặt tay Lam, mấy lần rụt về đều bị anh ấy giữ lại. Lam ngó trái ngó phải, tìm một bóng người để cầu cứu. Nhưng chẳng có một ai.
Huy Phát kéo tay Lam khuất bóng sau hành lang bệnh viện. Người đứng phía sau mặt mũi đen sì khoanh tay bước lên. Người nọ đứng cách đó không xa, ngay sau lưng Huy Phát nhưng lại bị tên khốn lang băm cố ý che lại. Hai người họ nói với nhau cái gì, hành động ra sao. Anh đều thấy hết.
Căn tin bệnh viện.
"Của em đây, cà phê sữa nhiều sữa."
Huy Phát tay cầm một lý cà phê đen, tay còn lại đẩy ly cà phê sữa đến trước mặt Lam.
"Sao anh biết em thích uống ngọt?" Lam buồn miệng thốt lên, ngay sau đó cô biết mình nói hớ. Thanh mai trúc mã biết sở thích của nhau là chuyện thường.
Bác sĩ Phát chẳng để tâm tới câu nói bất thường của Lam, anh ấy cười híp mắt: "Mười năm qua anh chưa từng quên sở thích nào của em."
Thôi xong rồi! Nam thứ thâm tình đây sao? Dịu dàng quá đi! Thiết nghĩ cô sắp tan chảy mất rồi. Thanh Lam ngước mắt nhìn Huy Phát, lần trước quá lo lắng cho chị Thảo nên cô cũng không có tâm trạng đánh giá nhan sắc của Phát. Anh ấy đẹp theo một kiểu mà ít ai đạt được, nét đẹp tri thức. Kiểu người nhìn một phát đã thấy ưu tú xán lạn ấy.
Thanh Lam khẽ vén tóc, nhìn ngang ngó dọc, thật sự cô không biết phải nói gì với Phát. Vì đối với Thanh Lam, cô và anh ấy thật sự là hai người xa lạ. Tuổi thơ dữ dội gì gì đó, cô có trải qua đâu. Thế nên Lam quyết đánh bài chuồn.
"Cà phê này em mời anh, bây giờ em phải lên chăm chị Thảo rồi." Thanh Lam nói xong, cô nhanh chóng đứng bật dậy toan phóng đi thật nhanh. Nhưng Huy Phát nắm tỏng ý đồ của cô. Anh ấy giữ tay Lam lại.
"Em đang giận anh đúng không? Tại sao cứ né tránh anh thế?"
"Em giận anh gì cơ?" Thanh Lam khó hiểu, mấy ngày trước bác sĩ Phát cũng từng đề cập tới chuyện cô giận anh ấy. Nhưng mà cô giận chuyện gì mới được?
Phát nghiêng mặt, hai mắt cụp xuống, giọng ánh khá nhỏ: "Chuyện anh không đến... dự hôn lễ của em."
Không đủ can đảm đến dự hôn lễ của em.
"Em không để bụng chuyện đó đâu."
"Vậy cảm ơn em về hộp cơm này nhé. Ngồi xuống nói chuyện với anh một chút, được không?"
Bây giờ không ngồi xuống thì chắc chắn Phát sẽ nghĩ cô giận anh ấy. Mà ngồi xuống thì không biết trả lời thế nào. Hay là cứ ngồi đi, câu nào khó quá cứ đổ cho trí nhớ hạn hẹp là được.
Nghĩ xong Lam quyết định ngồi xuống.