Lam cố gặng hỏi thêm thông tin về Tùng, nhưng hệ thống không giải đáp. Vì nhân vật nam chính nằm trong hệ nhân vật đặc biệt thế nên mọi thứ về anh, cô phải tự tìm hiểu hết. Hệ thống chỉ có vai trò nhắc nhở cốt truyện cho Lam thôi.
Haizzzzz!
Đã thế đành phải tự tìm đường mày mò thôi.
Hệ thống biến mất, thời gian trở về trạng thái hoạt động bình thường. Thanh Lam đã tỉnh rồi, cô không thể nhắm mắt ngủ lại nữa. Đành phải bước xuống giường đón chào ngày mới. Bước đến bên cửa sổ, Lam vươn tay kéo phăng tấm rèm to dày ra hai bên. Đón chào từng tia nắng ấm áp đầu ngày. Căn phòng được nắng sáng chiếu vào tựa nhưng đang bừng sáng lên. Ánh sáng sức sống, tươi tắn của ngày mới.
Hành động của Thanh Lam vô tình khiến Bách Tùng tỉnh giấc. Anh chầm chậm nâng mí mắt, ánh sáng tươi tắn của ngày mới khiến mắt anh chẳng thể thích ứng ngay được. Tùng nheo mắt vươn tay che mắt, anh nhăn mặt.
Thanh Lam trông thấy anh tỉnh giấc, cô bất giác nhìn xung quanh tìm đồng hồ. Trên tường gần giường ngủ có treo một chiếc đồng hồ tròn, kim giờ hiện tại chỉ ngay số 7.
7 giờ sáng rồi!
Đáng lý ra cô phải dậy sớm xuống chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả gia đình mới phải. Thôi tiêu rồi! Mới ngày đầu làm dâu đã như thế này. Mẹ chồng sẽ ghim cô mất. Lam lại nghĩ đến mấy câu chuyện mẹ chồng nàng dâu khắc nghiệt trên phim ảnh mà cô hay xem, cùng với lời kể của hội chị em bạn dì. Mối quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu là yếu tố quan trọng nhất nhì trong hôn nhân luôn đấy.
"Tiêu rồi, tiêu rồi!"
Lam hoảng quá đâm ra quýnh quáng, cô vò đầu bứt tóc toan co giò phi thẳng xuống bếp.
Bách Tùng dụi mắt đứng dậy, trông thấy Lam toan mở cửa phóng ra ngoài. Anh giữ tay cô lại, hỏi bằng giọng ngái ngủ: "Đi đâu?"
"Còn đi đâu nữa! Tôi xuống bếp nấu bữa sáng chứ sao, trễ mất rồi! Tiêu rồi!"
Lam bị giữ lại, cô cau mày nhăn nhó nói, dáng vẻ càng trở nên hấp tấp.
Bách Tùng cau mày, anh kéo cô vào trong.
"Ở trong nhà này cô là vợ của tôi, không phải là osin. Những chuyện này không phải chuyện cô cần động tay vào. Để đó có người giúp việc làm."
Hai mắt Lam sáng rực.
Cô là vợ tôi... những chuyện này không cần phải làm. Đúng là cột 30% có khác, nhìn cái tên này đỡ thấy ghét hơn hẳn. Cũng rất biết bảo vệ vợ đấy, khá khen cho anh về mặt này. Song, tuy Tùng đã nói như thế nhưng Lam vẫn rất sợ mẹ chồng. Mẫu thuẫn mẹ chồng nàng dâu kinh khủng lắm, đàn ông như anh làm sao biết được.
"Nhưng mà..." Lam lúng túng.
Tùng khoanh tay tựa lưng trước cửa, anh nghiêng đầu nhìn cô, mắt nheo lại.
"Nhưng mà cái gì? Răng còn chưa đánh, phi xuống dưới nấu ăn cho ai? Tôi là người đầu tiên không dám ăn rồi đó."
Thanh Lam nhận ra cô cũng mới dậy thôi, quả thật chưa đánh răng. Vừa nãy lo lắng với sợ mẹ chồng quá, hoảng nên quên mất việc này. Lam bất giác vươn tay che miệng lại.
"Chồng yêu nói quá! Anh làm như em phun nước bọt vào bữa sáng không bằng."
Bách Tùng nhún vai không đáp nhưng gương mặt điển trai kia hiện rõ dòng chữ.
"Ai chứ cô thì có đó."
Xùy!
Vừa nãy là cô sai, điểm tình ý tăng nhưng tên khốn kiếp này vẫn đáng ghét như thường thôi. Không có gì thay đổi cả.
30 phút sau.
Thanh Lam và Bách Tùng cùng nhau bước xuống lầu, tiến thẳng đến phòng ăn. Cô giúp việc đã dọn món lên bàn đầy đủ, món nào cũng còn nóng hổi, nghi ngút khói. Ông Dũng đang dùng cafe và đọc báo buổi sáng. Đây là thói quen nhiều năm của ông. Bà Hồng Loan cứ nhìn chăm chăm cửa phòng ăn đợi đôi vợ chồng son xuất hiện. Đợi mãi cũng thấy được hai người bọn họ.
"Dậy rồi à? Hôm qua hai đứa ngủ có ngon không?" Mẹ chồng vui vẻ hỏi ngay.
Bách Tùng không đáp chỉ gật đầu sau đó lẳng lặng kéo ghế cho Lam ngồi.
"Dạ, ngon ạ. Con xin lỗi mẹ, hôm nay con xuống muộn quá không phụ mẹ làm bữa sáng được." Lam đáp lời mẹ chồng, giọng điệu hơi dè dặt.
Tùng ngồi vào bàn, vị trí ngay bên cạnh Lam. Nghe cô dè dặt như thế, anh biết rằng cô sợ mẹ chồng phật ý. Thế nên anh mở lời nói đỡ giúp cô.
"Hôm qua Lam mệt, nên con bảo cô ấy ngủ thêm, không cần phải xuống bếp. Vả lại chuyện bếp núc cũng đã có dì Tươi lo. Không cần cô ấy phải động tay vào."
Ba cặp mắt trên bàn ăn lập tức quay phắt sang nhìn Tùng. Mỗi người có một tầng cảm xúc khác nhau, không ai giống ai. Đầu tiên là Lam, cô nhìn Tùng chăm chăm. Anh không ngần ngại thể hiện rõ quan điểm của mình về chuyện vợ mới cưới lo việc bếp núc. Nói thẳng ra chuyện này không phải chuyện của cô. Điều đó làm Lam ngạc nhiên, thông thường đàn ông thích một cô vợ đảm đang lo chuyện quét dọn nấu nướng mới phải.
Người thứ hai nhìn Bách Tùng chăm chăm là mẹ anh - bà Hồng Loan. Bà không để tâm đến vế sau của câu nói. Thứ bà quan tâm là "Hôm qua Lam mệt...", quả nhiên là phòng tân hôn do chính tay bà sắp xếp. Đôi vợ chồng trẻ vào đó nhất định phải "mệt" thôi. Tính ra thằng con cả của bà cũng tâm lý phết. Biết đêm tân hôn nồng cháy rất tiêu hao năng lượng. Nên là dỗ vợ ngủ thêm một lát. Cái thằng khô khan này cũng biết điều quá chứ.
Người cuối cùng nhìn anh là ông Dũng, ông cũng ngạc nhiên một chốc, sau đó lại tiếp tục đọc báo. Thật ra ông nghĩ Bách Tùng không ưng đứa con dâu mới vào cửa này. Nhưng sáng nay thấy hai người vẫn bình thường thành ra ông lấy làm ngạc nhiên.
Bầu không khí trở nên im lặng, Bách Tùng bị ba cặp mắt dán chặt vào ngươi. Anh khó hiểu, anh nói đỡ cho Lam là chuyện lạ kỳ đến vậy sao? Tại sao lại nhìn anh như thế.
Lam lên tiếng phá tan bầu không khí kì quặc này. Lam nhanh nhẹn đứng dậy múc thức ăn ra bát cho mọi người.
"Con mời ba mẹ dùng bữa."
Mẹ chồng mỉm cười nhìn Lam, bà vui vẻ nói: "Con ngồi xuống dùng bữa đi, để Tùng nó làm. Thấy con và thằng Tùng hòa hợp như thế này. Mẹ vui lắm, bữa sáng cũng ngon hơn gấp mấy lần đó."
Lam chỉ mỉm cười vâng dạ đôi câu, anh ngồi bên cạnh không nói lời nào. Một lát sau dì Tươi đem đến bữa sáng dành riêng cho Tùng. Lam nghía qua xem thử, là một bát phở nước trong vắt, không hề có chút dầu mỡ nào cùng với một ít thịt bò trụng chín. Nhìn không khác gì bát phở trẻ em cả.
"Chồng con bụng không tốt, thói quen ăn uống thanh đạm lắm." Mẹ chồng thấy cô tò mò, bà lên tiếng giải thích.
"Dạ, con biết rồi. Con sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt." Lam đáp một cách trơn tru. Tay cầm đũa của Bách Tùng khựng lại một chút. Nghe lời chăm sóc từ miệng Lam khiến anh phải nhếch mép. Không biết ai nửa tháng trước thẳng tay nhét vào miệng anh đũa mì cay hải sản nữa. Hại anh đau bụng kéo dài mấy ngày. Hôm nay nói ra câu chăm sóc anh mượt quá nhỉ?
Ông Dũng lặng thinh lắng nghe cuộc trò chuyện nãy giờ. Lúc này, ông hạ tờ báo trên tay xuống bàn. Trước khi bắt đầu dùng bữa sáng, ông nói: "Tháng trước vừa mua một căn ở vùng B, nơi đó cách bãi biển khoảng 1 tiếng đi xe. Các con dọn đến đó tuần trăng mật vài hôm cũng tốt."
Bà Loan quay sang nói với ông: "Cái gì mà vài ngày, Tùng không quản lý công ty. Nó rảnh mà, đi một tháng đi." Nói đoạn bà lại quay sang nói với Lam, "Con cũng không bận gì chứ? Có bận cũng gác lại một tháng nhé!"
"Dạ con không bận." Lam đáp ngay, mẹ chồng đã nói như thế mà cô còn không hiểu ý thì Lam đúng là đồ ngốc chính hiệu. Với lại đây chắc chắn là phần thưởng cơ hội mà hệ thống sắp xếp cho cô. Có từ chối cỡ nào thì cũng phải đi một tháng thôi. Chi bằng đồng ý đi luôn cho gọn.
Thanh Lam toan mở miệng xác nhận mình sẽ đi, lời đến cổ họng đã bị tông giọng khác cắt ngang.
"Cả nhà dậy sớm thế?"
Lam ngạc nhiên, cô ngoảnh đầu lại. Hóa ra là Sơn Lâm - đối tượng cô nhận nhầm là nam chính. Anh ta vừa thức dậy, đứng dụi dụi mắt trước cửa phòng ăn. Sơn Lâm cảm nhận được có người đang nhìn mình. Anh ta ngẩng đầu lên vô tình chạm phải ánh mắt Lam.
Haizzzzz!
Đã thế đành phải tự tìm đường mày mò thôi.
Hệ thống biến mất, thời gian trở về trạng thái hoạt động bình thường. Thanh Lam đã tỉnh rồi, cô không thể nhắm mắt ngủ lại nữa. Đành phải bước xuống giường đón chào ngày mới. Bước đến bên cửa sổ, Lam vươn tay kéo phăng tấm rèm to dày ra hai bên. Đón chào từng tia nắng ấm áp đầu ngày. Căn phòng được nắng sáng chiếu vào tựa nhưng đang bừng sáng lên. Ánh sáng sức sống, tươi tắn của ngày mới.
Hành động của Thanh Lam vô tình khiến Bách Tùng tỉnh giấc. Anh chầm chậm nâng mí mắt, ánh sáng tươi tắn của ngày mới khiến mắt anh chẳng thể thích ứng ngay được. Tùng nheo mắt vươn tay che mắt, anh nhăn mặt.
Thanh Lam trông thấy anh tỉnh giấc, cô bất giác nhìn xung quanh tìm đồng hồ. Trên tường gần giường ngủ có treo một chiếc đồng hồ tròn, kim giờ hiện tại chỉ ngay số 7.
7 giờ sáng rồi!
Đáng lý ra cô phải dậy sớm xuống chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả gia đình mới phải. Thôi tiêu rồi! Mới ngày đầu làm dâu đã như thế này. Mẹ chồng sẽ ghim cô mất. Lam lại nghĩ đến mấy câu chuyện mẹ chồng nàng dâu khắc nghiệt trên phim ảnh mà cô hay xem, cùng với lời kể của hội chị em bạn dì. Mối quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu là yếu tố quan trọng nhất nhì trong hôn nhân luôn đấy.
"Tiêu rồi, tiêu rồi!"
Lam hoảng quá đâm ra quýnh quáng, cô vò đầu bứt tóc toan co giò phi thẳng xuống bếp.
Bách Tùng dụi mắt đứng dậy, trông thấy Lam toan mở cửa phóng ra ngoài. Anh giữ tay cô lại, hỏi bằng giọng ngái ngủ: "Đi đâu?"
"Còn đi đâu nữa! Tôi xuống bếp nấu bữa sáng chứ sao, trễ mất rồi! Tiêu rồi!"
Lam bị giữ lại, cô cau mày nhăn nhó nói, dáng vẻ càng trở nên hấp tấp.
Bách Tùng cau mày, anh kéo cô vào trong.
"Ở trong nhà này cô là vợ của tôi, không phải là osin. Những chuyện này không phải chuyện cô cần động tay vào. Để đó có người giúp việc làm."
Hai mắt Lam sáng rực.
Cô là vợ tôi... những chuyện này không cần phải làm. Đúng là cột 30% có khác, nhìn cái tên này đỡ thấy ghét hơn hẳn. Cũng rất biết bảo vệ vợ đấy, khá khen cho anh về mặt này. Song, tuy Tùng đã nói như thế nhưng Lam vẫn rất sợ mẹ chồng. Mẫu thuẫn mẹ chồng nàng dâu kinh khủng lắm, đàn ông như anh làm sao biết được.
"Nhưng mà..." Lam lúng túng.
Tùng khoanh tay tựa lưng trước cửa, anh nghiêng đầu nhìn cô, mắt nheo lại.
"Nhưng mà cái gì? Răng còn chưa đánh, phi xuống dưới nấu ăn cho ai? Tôi là người đầu tiên không dám ăn rồi đó."
Thanh Lam nhận ra cô cũng mới dậy thôi, quả thật chưa đánh răng. Vừa nãy lo lắng với sợ mẹ chồng quá, hoảng nên quên mất việc này. Lam bất giác vươn tay che miệng lại.
"Chồng yêu nói quá! Anh làm như em phun nước bọt vào bữa sáng không bằng."
Bách Tùng nhún vai không đáp nhưng gương mặt điển trai kia hiện rõ dòng chữ.
"Ai chứ cô thì có đó."
Xùy!
Vừa nãy là cô sai, điểm tình ý tăng nhưng tên khốn kiếp này vẫn đáng ghét như thường thôi. Không có gì thay đổi cả.
30 phút sau.
Thanh Lam và Bách Tùng cùng nhau bước xuống lầu, tiến thẳng đến phòng ăn. Cô giúp việc đã dọn món lên bàn đầy đủ, món nào cũng còn nóng hổi, nghi ngút khói. Ông Dũng đang dùng cafe và đọc báo buổi sáng. Đây là thói quen nhiều năm của ông. Bà Hồng Loan cứ nhìn chăm chăm cửa phòng ăn đợi đôi vợ chồng son xuất hiện. Đợi mãi cũng thấy được hai người bọn họ.
"Dậy rồi à? Hôm qua hai đứa ngủ có ngon không?" Mẹ chồng vui vẻ hỏi ngay.
Bách Tùng không đáp chỉ gật đầu sau đó lẳng lặng kéo ghế cho Lam ngồi.
"Dạ, ngon ạ. Con xin lỗi mẹ, hôm nay con xuống muộn quá không phụ mẹ làm bữa sáng được." Lam đáp lời mẹ chồng, giọng điệu hơi dè dặt.
Tùng ngồi vào bàn, vị trí ngay bên cạnh Lam. Nghe cô dè dặt như thế, anh biết rằng cô sợ mẹ chồng phật ý. Thế nên anh mở lời nói đỡ giúp cô.
"Hôm qua Lam mệt, nên con bảo cô ấy ngủ thêm, không cần phải xuống bếp. Vả lại chuyện bếp núc cũng đã có dì Tươi lo. Không cần cô ấy phải động tay vào."
Ba cặp mắt trên bàn ăn lập tức quay phắt sang nhìn Tùng. Mỗi người có một tầng cảm xúc khác nhau, không ai giống ai. Đầu tiên là Lam, cô nhìn Tùng chăm chăm. Anh không ngần ngại thể hiện rõ quan điểm của mình về chuyện vợ mới cưới lo việc bếp núc. Nói thẳng ra chuyện này không phải chuyện của cô. Điều đó làm Lam ngạc nhiên, thông thường đàn ông thích một cô vợ đảm đang lo chuyện quét dọn nấu nướng mới phải.
Người thứ hai nhìn Bách Tùng chăm chăm là mẹ anh - bà Hồng Loan. Bà không để tâm đến vế sau của câu nói. Thứ bà quan tâm là "Hôm qua Lam mệt...", quả nhiên là phòng tân hôn do chính tay bà sắp xếp. Đôi vợ chồng trẻ vào đó nhất định phải "mệt" thôi. Tính ra thằng con cả của bà cũng tâm lý phết. Biết đêm tân hôn nồng cháy rất tiêu hao năng lượng. Nên là dỗ vợ ngủ thêm một lát. Cái thằng khô khan này cũng biết điều quá chứ.
Người cuối cùng nhìn anh là ông Dũng, ông cũng ngạc nhiên một chốc, sau đó lại tiếp tục đọc báo. Thật ra ông nghĩ Bách Tùng không ưng đứa con dâu mới vào cửa này. Nhưng sáng nay thấy hai người vẫn bình thường thành ra ông lấy làm ngạc nhiên.
Bầu không khí trở nên im lặng, Bách Tùng bị ba cặp mắt dán chặt vào ngươi. Anh khó hiểu, anh nói đỡ cho Lam là chuyện lạ kỳ đến vậy sao? Tại sao lại nhìn anh như thế.
Lam lên tiếng phá tan bầu không khí kì quặc này. Lam nhanh nhẹn đứng dậy múc thức ăn ra bát cho mọi người.
"Con mời ba mẹ dùng bữa."
Mẹ chồng mỉm cười nhìn Lam, bà vui vẻ nói: "Con ngồi xuống dùng bữa đi, để Tùng nó làm. Thấy con và thằng Tùng hòa hợp như thế này. Mẹ vui lắm, bữa sáng cũng ngon hơn gấp mấy lần đó."
Lam chỉ mỉm cười vâng dạ đôi câu, anh ngồi bên cạnh không nói lời nào. Một lát sau dì Tươi đem đến bữa sáng dành riêng cho Tùng. Lam nghía qua xem thử, là một bát phở nước trong vắt, không hề có chút dầu mỡ nào cùng với một ít thịt bò trụng chín. Nhìn không khác gì bát phở trẻ em cả.
"Chồng con bụng không tốt, thói quen ăn uống thanh đạm lắm." Mẹ chồng thấy cô tò mò, bà lên tiếng giải thích.
"Dạ, con biết rồi. Con sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt." Lam đáp một cách trơn tru. Tay cầm đũa của Bách Tùng khựng lại một chút. Nghe lời chăm sóc từ miệng Lam khiến anh phải nhếch mép. Không biết ai nửa tháng trước thẳng tay nhét vào miệng anh đũa mì cay hải sản nữa. Hại anh đau bụng kéo dài mấy ngày. Hôm nay nói ra câu chăm sóc anh mượt quá nhỉ?
Ông Dũng lặng thinh lắng nghe cuộc trò chuyện nãy giờ. Lúc này, ông hạ tờ báo trên tay xuống bàn. Trước khi bắt đầu dùng bữa sáng, ông nói: "Tháng trước vừa mua một căn ở vùng B, nơi đó cách bãi biển khoảng 1 tiếng đi xe. Các con dọn đến đó tuần trăng mật vài hôm cũng tốt."
Bà Loan quay sang nói với ông: "Cái gì mà vài ngày, Tùng không quản lý công ty. Nó rảnh mà, đi một tháng đi." Nói đoạn bà lại quay sang nói với Lam, "Con cũng không bận gì chứ? Có bận cũng gác lại một tháng nhé!"
"Dạ con không bận." Lam đáp ngay, mẹ chồng đã nói như thế mà cô còn không hiểu ý thì Lam đúng là đồ ngốc chính hiệu. Với lại đây chắc chắn là phần thưởng cơ hội mà hệ thống sắp xếp cho cô. Có từ chối cỡ nào thì cũng phải đi một tháng thôi. Chi bằng đồng ý đi luôn cho gọn.
Thanh Lam toan mở miệng xác nhận mình sẽ đi, lời đến cổ họng đã bị tông giọng khác cắt ngang.
"Cả nhà dậy sớm thế?"
Lam ngạc nhiên, cô ngoảnh đầu lại. Hóa ra là Sơn Lâm - đối tượng cô nhận nhầm là nam chính. Anh ta vừa thức dậy, đứng dụi dụi mắt trước cửa phòng ăn. Sơn Lâm cảm nhận được có người đang nhìn mình. Anh ta ngẩng đầu lên vô tình chạm phải ánh mắt Lam.