• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Vân và Mạc Hàn ở lại nhà của bố mẹ tầm khoảng 2 tuần rồi cũng đến lúc tạm biệt.

Bởi vì Mạc Hàn còn rất nhiều chuyện phải xử lý nữa nên hắn không thể ở lại lâu được.

Mẹ Tư không nỡ rời xa con gái, đặc biệt là xa Đường Đường. Bà tiễn con gái và cháu ngoại ra đến tận cổng, còn không quên ôm lấy Đường Đường vào lòng rồi xúc động.

- Đường Đường, sau này rảnh nhớ về chơi với bà thường xuyên nhé. Có mỗi cháu thôi đấy, quý lắm cơ.

Đường Đường cũng rất tình cảm mà ôm lấy cổ của bà ngoại. Không những thế, thằng bé còn hôn nhẹ lên má của bà ngoại 1 cái.

- Đường Đường cũng nhớ bà lắm. Đường Đường nhất định sẽ về thăm bà.

- Đúng là ngoan quá!

Tạm biệt bà xong, Đường Đường chạy lại về phía của ông ngoại rồi giang hai tay ra, chớp chớp đôi mắt rồi nói.

- Ông ngoại bế Đường Đường đi. Đường Đường cũng nhớ ông lắm.

Bố Tư cũng bế Đường Đường lên, bộ mặt vẫn rất bình tĩnh mà dặn dò.

- Đường Đường phải ngoan ngoãn và nghe lời bố mẹ đấy nhé. Rảnh thì về đây ở với ông bà.

- Dạ, thưa ông.



Tư Vân cũng luyến tiếc lắm nhưng cuối cùng cô vẫn phải tạm biệt bố mẹ mà rời đi. Hai ông bà đứng ở trước cổng, mãi thấy xe của con gái khuất dần, mẹ Tư quay lại nhìn bố Tư mà thở dài.

- Bọn trẻ đi rồi, có khóc thì mau khóc đi.

Bố Tư lúc này sụt sùi, sau đó liền đưa tay quệt nước mắt đi rồi nói.

- Tôi có khóc đâu. Bà chỉ được cái nói linh tinh.

- Thế thì cái gì chảy ra thế kia?

- Bụi bay vào mắt thôi.

Quả thực thì bố Tư cũng rất nhớ con gái và cháu nội. Ông biết, dù sao thì cũng sẽ có ngày này nhưng tạo sao lại thấy tiếc đến thế chứ…

Mẹ Tư lắc đầu, đi qua vỗ vỗ vai của bố Tư rồi nói.

- Thôi, Vân Vân cũng đã lớn rồi, nó cũng đã tìm được hạnh phúc của riêng mình rồi. Ông nên cảm thấy vui mới phải.

Nhưng mà bố Tư Vân không thể nào ngăn được nước mắt. Cuối cùng gục xuống vai của vợ mà khóc vì nhớ con.

***

Trở về Huyết Đảo cũng phải mất đến 3 ngày.

Trước khi trở về, Mạc Hàn phải rẽ qua gặp Cố Thành bàn chút việc, nhân tiện sẽ dẫn Tư Vân và Đường Đường đến Hải Thành chơi.

Dừng lại trước cổng 1 biệt thự rất lộng lẫy.

Cả Đường Đường và Tư Vân ngẩn ngơ, nhìn căn biệt thự trước mắt mà ngưỡng mộ không thôi.

Thoắt thấy biểu cảm hai mẹ con nhà này rất giống nhau, Mạc Hàn mệt mỏi đưa tay day day trán. Rõ ràng là cũng là con của hắn sao mà lại khác thế?

Chính vì điều này, Mạc Hàn càng quyết tâm để Tư Vân sinh thêm 1 đứa con gái nữa.



Sau khi tài xế làm 1 loạt thủ tục xác minh, cổng chính cuối cùng cũng được mở ra. Chiếc xe lập tức di chuyển đi vào bên trong. Mà Cố Thành và Tạ Lương đã cùng với người giúp việc đứng đợi sẵn ở trước cửa lớn.

Ông tướng Đường Đường vừa nãy không có sợ sệt cái gì mà bước xuống ngoan như 1 chú cún con nấp sau chân của Tư Vân ra vẻ nhút nhát.

Tạ Lương ngẩn người nhìn Mạc Hàn, còn Tư Vân thì ngẩn người nhìn Cố Thành. Cả 2 trùng hợp lại bật thốt lên.

- Trai đẹp thường chơi chung với nhau như vậy sao?

Mạc Hàn và Cố Thành đồng loạt nhìn về hai người phụ nữ. Mạc Hàn lúc này có vẻ khá khó chịu. Hắn đứng chắn trước mặt của Tư Vân và Cố Thành cũng đứng trước mặt của Tạ Lương.

- Cố Thành, lâu không gặp. Lão già nhà cậu thật sự dạo này có sự mê hoặc không hề nhỏ đấy.

- Mạc Hàn thân mến, cậu cũng vậy thôi. Tôi thực sự muốn rạch cái mặt của cậu đi!

Hiển nhiên là hai người đàn ông này lại bắt đầu nổi cơn ghen lên. Tạ Lương và Tư Vân lắc đầu. Quả nhiên là chỉ có những kẻ có lối suy nghĩ khác người mới có thể chơi với nhau được như vậy thôi.

Đường Đường chạy về phía của Tạ Lương, hai mắt chớp chớp mà ôm chầm lấy chân của cô.

- Chị xinh đẹp quá, có thể bế Đường Đường không?

- Oa, đâu ra 1 nhóc đáng yêu như thế này chứ? Mẹ của nhóc thật sự khéo đẻ lắm đấy.

Tạ Lương cúi xuống ôm lấy Đường Đường lên. Còn Tư Vân thì rất tự hào vểnh cao chiếc mũi. Vì có thằng bé mà hai người thoắt cái đã kết thân với nhau, mặc cho Mạc Hàn và Cố Thành ở bên kia vẫn còn đang nảy lửa.

Tối hôm đó, sau khi dùng bữa xong thì Cố Thành và Mạc Hàn vào trong thư phòng nói chuyện. Còn Tạ Lương đưa Tư Vân và Đường Đường ra sân sau vừa thưởng trà, vừa dùng bánh trò chuyện.

Từ cửa sổ của thư phòng, hai người có thẻ quan sát thấy hai người phụ nữ kia đang rất vui vẻ nói chuyện với nhau.

- Sao thế Cố Thành? Đợt trước tôi nghe nói cậu lỡ ra tay với Tạ Lương, đến bây giờ cô ta vẫn chưa chịu tha thứ cho cậu à?

Cố Thành thở dài đáp.

- Cô ấy cũng rất sốc khi biết tôi đã sống lại, không chấp nhận cũng là điều dễ hiểu thôi. Dù sao tôi cũng không có ý định buông tay cô ấy.

- Đúng rồi, loại người như cậu thì ai dám yêu. Năm đó Tạ Lương mắt mù nên mới theo cậu đi rồi bị cậu nhốt lại đến bây giờ.

Cố Thành quay lại, ném cho Mạc Hàn 1 cái ánh mắt sắc lạnh. Hắn cũng chẳng ngán gì mà nói.

- Còn hơn là kẻ nào đó mãi chưa kết hôn mà đã có con.

- Vẫn còn hơn tên nào đó mà đã kết hôn hơn 50 năm mà mãi vẫn không có con!

- Đây là tôi không muốn thôi. Cậu đừng có mà suy từ bụng ta ra bụng người.

Hai người lại bắt đầu nhìn chằm nhau. Đột nhiên, có một thứ gì đó ném mạnh vào cửa kính khiến nó vỡ tan.

Cố Thành và Mạc Hàn chạy ra thì phát hiện ra tên gây rối đó là Đường Đường.

Tạ Lương đứng ở dưới, nhìn lên thì tức tối quát lớn.

- Muốn cãi nhau thì cút đi đâu mà cãi! Lâu ngày mới gặp nhau mà cứ như kẻ thù! Đêm nay tôi không muốn nhìn thấy mặt anh đâu Cố Thành!

Mạc Hàn đắc ý nhìn thằng bạn bị vợ quát. Nhưng hắn rất nhanh cũng nhận lấy sự trừng phạt ngay. Tư Vân với thái độ nhỏ nhẹ mà nói.

- Tối nay em ngủ với Tạ Lương và Đường Đường. Anh cũng cút đi được rồi đấy…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK