• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh sắp đính hôn là chuyện vui mà? Làm sao tôi lại buồn được chứ?

Mạc Hàn nghe xong thì không nói gì thêm. Hắn cứ ôm Tư Vân như vậy.

Mà lúc này, Tư Vân chợt khẽ thở dài. Cô đưa tay chạm nhẹ lên mái tóc của Mạc Hàn, xoa nhẹ.

Bàn tay của Tư Vân rất ấm. Không hiểu sao Mạc Hàn lại không có chút phòng bị gì đối đối với cô cả.

- Đùa anh thôi. Thực ra tôi buồn lắm đấy. Tôi còn chưa khiến anh thích tôi mà anh lại đính hôn rồi. Thực sự tôi tiếc nẫu cả ruột.

Thì đây cũng là những gì mà Tư Vân muốn nói với Mạc Hàn. Cô thật sự không muốn hắn đính hôn một chút nào cả. Giờ cô còn chưa rời khỏi đây được, nếu như hắn đính hôn, cái người phụ nữ kia chắc gì có thể chứa chấp cô được?

Trong khi cô đang suy nghĩ, thì đột nhiên Mạc Hàn trầm giọng nói.

- Không, tôi thích cô rồi.

- Hả?

- Tôi cũng không hiểu sao bản thân lại đi thích cô nữa...

Lúc này, Tư Vân nhìn vào ánh mắt của Mạc Hàn. Hắn cũng nhìn cô. Trong căn phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của hai người.



Một khung cảnh cực kỳ ám muội.

Thấy ánh mắt của Mạc Hàn đang nhìn chằm mình.

Tư Vân chợt di chuyển tầm nhìn xuống bờ môi mỏng của hắn. Cô luôn thắc mắc nếu hôn cái người đàn ông này sẽ ra sao...

Chẳng hiểu thế nào, Tư Vân cũng không biết bản thân đang làm gì nữa. Cô cúi xuống, chạm môi mình vào môi của Mạc Hàn.

Trong khoảnh khắc đó, hai mắt của Mạc Hàn mở to vì kinh ngạc.

Rất nhanh sau đó, Tư Vân liền thối lui. Sắc mặt cô bỗng đỏ ửng lên, lắp bắp giải thích.

- Tôi... Không có cố ý đâu... Thật sự chỉ là sự cố thôi.

Mà Mạc Hàn không nói một câu nào cả. Hắn vươn tay giữ chặt lấy gáy của cô mà tiếp tục hôn sâu xuống. Trước đây, hắn luôn coi cô rất phiền phức. Vả lại, hắn chưa từng thấy có người phụ nữ nào lại mặt dày như cô cả.

Nhưng, hắn không ngờ bản thân lại có thể vì thế lại rung động. Chắc vì Tư Vân là người đầu tiên ở bên cạnh hắn, cô cũng là người đầu tiên quan tâm đến hắn như vậy.

Không phải cô, mà là hắn đã tự mình rơi vào cái lưới tình này...

Không biết do vì quá xấu hổ hay có lí do nào khác mà sau khi hôn Tư Vân, Mạc Hàn lập tức sử dụng sức mạnh xoá đi trí nhớ của cô.

Với cái bản tính của Tư Vân thì chắc chắn sẽ lại lợi dụng điều này mà chọc hắn.

Hắn thừa nhận hắn thích cô, nhưng hắn rất không vui khi cô tự đắc cho rằng bản thân rất có sức quyến rũ mà khiến hắn động tâm.

Mới sáng ra, Tư Vân tỉnh lại trong trạng thái đầu óc nâng nâng.

Cô nhìn quanh, phát hiện mình đang nằm trong phòng như thường ngày.

Nhưng... Có cái gì đó sai sai khiến cô cảm thấy có chút bực bội.

Có vẻ như cô đã quên 1 thứ gì đó rất quan trọng thì phải?



Vừa mở cửa đi ra ban công lớn, Tư Vân bắt gặp đang ngồi thưởng thức trà.

Như mọi ngày, cô liền chạy đến bên cạnh hắn rồi nở một nụ cười tươi.

- Mạc gia chủ? Hôm nay anh dậy sớm thế? Tâm trạng hôm nay có vẻ tốt nhỉ?

Mạc Hàn vẫn tỏ ra như bình thường, hắn đẩy đĩa bánh và cốc sữa nóng sang bên cạnh rồi nói.

- Ăn sáng đi!

- Woa... Sao hôm nay anh tốt thế? Có phải hôm qua anh đã làm chuyện gì có lỗi với tôi đúng không?

Vừa mới uống được ngụm trà, Mạc Hàn bị ho sặc bởi câu hỏi bất ngờ này của Tư Vân. Hắn vội đặt tách trà xuống, quay mặt đi muốn né tránh.

- Không ăn thì đổ đi.

- Ăn chứ, ăn chứ. Hiếm lắm tôi mới được anh chuẩn bị cho đồ ăn mà.

Tư Vân kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh Mạc Hàn cùng hắn dùng bữa sáng.

Buổi sáng yên bình hôm ấy còn chưa kéo dài được bao lâu.

Khi Tư Vân đang ở trong phòng thì đột nhiên có hai tên áo đen từ đâu xông vào bắt giữ cô lại. Bọn chúng không nói không giằng đưa cô xuống đại sảnh.

Đến khi Tư Vân được áp giải xuống thì cô thấy xung quanh có rất nhiều người.

Trên bộ ghế lớn có 5 người đàn ông đang yên vị. Đứng phía sau 5 người đó có rất nhiều thuộc hạ, mặt ai nấy cũng lạnh tanh không có cảm xúc.

Mà phía bên kia, Mạc Hàn đang phải quỳ dưới đất, trước mặt của 5 người đàn ông kia.

Thấy Tư Vân bị lôi đến, hắn chỉ liếc qua cô rồi lập tức lờ đi.

Tư Vân vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Cô ngẩng đầu lên hướng về phía những người giúp việc kia. Bọn họ không dám quá phận, chỉ đành lủi thủi đứng gọn vào 1 góc.

Mà Chu quản gia đang đứng gần đó nở một nụ cười đắc ý. Nhìn ông ta như vậy, Tư Vân mới hiểu ra được phần nào.

Một trong số người đàn ông đang ngồi trên ghế kia lên tiếng.

- Mạc Hàn! Chuyện này là thế nào? Vì sao lại có 1 con người ở trong biệt thự này của cháu?

Không để cho Mạc Hàn nói, Chu quản gia lập tức tiến tới, cung kính.

- Tứ trưởng lão, con người này chính là "bình máu di động" bị bắt nhốt dưới sự quản lí của chủ quản. Nhưng, chẳng hiểu vì sao cô ta lại được phép ở lại đây. Chắc vì, gia chủ có lí do riêng đấy ạ.

Mạc Hàn không nhịn được giơ tay khiến cho Chu quản gia bị đánh bật về sau.

- Chu quản gia! Đây là chuyện của tôi! Ông là cái thá gì mà chĩa mũi vào?

- Mạc Hàn! Chu quản gia cũng chỉ làm nhiệm vụ của mình thôi! Giờ mau giải thích đi! Cháu vào đứa con gái này có quan hệ gì?

Mạc Hàn nghe xong thì nhìn về phía của Tư Vân. Hắn nắm chặt hai bàn tay lại, trước mặt tất cả mọi người buông 1 câu.

- Không quan hệ gì! Cháu để cô ta ở đây chỉ để lấy m.áu khi cần thiết mà thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK