• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Hàn trở lại Toà Thị Chính.

Việc đầu tiên hắn làm chính là huy động hết tất cả lực lượng đi tìm tung tích của Đường Đường.

Chừng nào chưa tìm thấy thằng bé, hắn nhất định sẽ lật từng chỗ một lên để tìm kiếm.

Vừa mới mở cửa đi vào phòng làm việc, thuộc hạ của hắn đã thông báo rằng có Bạch Tố Kỳ đang đợi.

Mạc Hàn lập tức đi ngay vào bên trong phòng chờ của khách. Quả nhiên thấy Bạch Tố Kỳ đang ngồi ở đó.

Còn không đợi cho cô ta lên tiếng, Mạc Hàn đã xông đến, lập tức bóp chặt lấy cổ của Bạch Tố Kỳ.

- Cô còn mặt mũi mà đến đây gặp tôi à? Cô có biết chỉ vì cô mà con trai tôi gặp nguy hiểm không hả? Bạch Tố Kỳ! Cho dù tôi có lấy đi cái mạng của cô cũng không thể khiến tôi hết cơn điên lên đâu!

Mà Bạch Tố Kỳ lúc này vô cùng sợ hãi.

Đến chính cô ta cũng không biết mọi chuyện lại thành ra như vậy nữa.

Khi không thấy Đường Đường, cô ta cũng rất lo lắng hốt hoảng. Chưa bao giờ cô ta lại sợ hãi đến mức như thế cả.

- Mạc Hàn... Em... Em không... Có... Cố... Ý.... Mà...

Giọng nói của Bạch Tố Kỳ đứt quãng, cô ta bị Mạc Hàn siết cổ đến nỗi không thể thở được.



- Giờ... Giờ anh có muốn mạng của em... Thì... Đường Đường vẫn bị bắt đi... Mà Thôi...

Thoắt thấy Bạch Tố Kỳ sắp bị ngạt thở, Mạc Hàn lập tức buông tay thả cô ta xuống đất.

Dù sao thì Bạch Tố Kỳ cũng là con gái của nhà họ Bạch. Nếu như cô ta c.hết trong tay hắn thì đám lão già kia lại bắt đầu lải nhải.

Chính vì thế hắn mới tha cho cô ta 1 mạng.

- Lập tức cút ngay khỏi mắt tôi!

Đây chính là giới hạn cuối cùng mà Mạc Hàn dành cho Bạch Tố Kỳ rồi. Đối với những gì mà cô ta gián tiếp gây cho Đường Đường, đáng lẽ cô ta đã phải trả giá.

Thấy bản thân có đường thoát, đương nhiên Bạch Tố Kỳ không chậm trễ mà bò dậy chạy ra ngoài ngay.

Mà Mạc Hàn nắm chặt tay lại, giáng một cú đấm xuống mặt bàn thủy tinh.

Cũng may là chiếc bàn được thiết kế vô cùng chắc chắn, nếu không thì đã bị Mạc Hàn đấm vỡ rồi.

Đường Đường mới chỉ là 1 đứa trẻ thôi. Mà nó lại là huyết tộc thuần chủng. Nếu như nó rơi vào tay những kẻ khác, Mạc Hàn không dám nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân đi vào.

Mạc Hàn quay người lại thì phát hiện ra đó chính là ông nội của hắn.

Nhị trưởng lão chống gậy đi vào.

Sau 5 năm, ngoại hình của ông ta cũng chẳng có thay đổi gì. Chỉ là vị trí giờ hiện đang ở người đứng đầu, thay thế vị trí của Đại trưởng lão đã từng bị Mạc Hàn g.iết mà thôi.

- Mạc Hàn! Mới đi có 1 thời gian thôi, nay trở về lập tức nổi giận. Rốt cuộc là có chuyện gì?

Mạc Hàn nhìn ông nội hắn, nội tâm như muốn nảy ra thêm chuyện gì đó. Thật sự hắn cảm thấy rất rối, nhưng riêng về ông nội hắn cũng không thật sự tin tưởng.

- Đường Đường bị bắt cóc, ông biết chứ?



Nhị trưởng lão nghe xong thì hơi nhướng mày. Ông tỏ vẻ nghi ngờ hỏi ngược lại.

- Chẳng phải bao năm nay nó luôn được cháu bảo vệ à? Sao lại có thể bị bắt cóc được chứ?

- Bạch Tố Kỳ bắt Đường Đường trở về đây, muốn dùng thằng bé đổi lấy việc hủy hôn với cháu. Có điều, trong lúc bất cẩn cô ta đã để lạc mất Đường Đường.

- Nhỡ thằng bé trốn đâu đó thì sao? Đã cho người tìm kỹ chưa?

- Thằng bé nhất định đã bị ai đó làm hại!

Hắn khẳng định 1 cách chắc nịch như vậy đương nhiên là có căn cứ. Hôm qua hắn đột nhiên đau đớn rồi thổ huyết.

Chính vì vậy mới khiến hắn chắc chắn về suy đoán của mình như vậy.

Nhị trưởng lão suy nghĩ một hồi.

Nhưng chợt ông nhận thấy Mạc Hàn đang nhìn chằm mình thì có chút khó hiểu.

Mãi lúc sau, có vẻ như ông đã hiểu ra vấn đề là nằm ở đâu rồi.

- Sao hả? Nhìn ta như vậy là đang nghi ngờ ta bắt thằng bé sao?

Ông nội của hắn là người như thế nào đương nhiên hắn có thể hiểu được.

Dù cho trước đây ông luôn bảo vệ hắn và giúp đỡ hắn, nhưng cũng chỉ vì muốn bồi dưỡng hắn trở thành Gia Chủ của nhà họ Mạc mà thôi.

Chỉ có đời sau của mình lên nắm quyền thì vị trí trưởng lão tối cao mãi mãi sẽ thuộc về tay của ông.

Ông nội hắn cũng là vì lợi ích nên mới làm rất nhiều chuyện như thế. Nếu nói thẳng ra, bảo ông quý hắn vì hắn là cháu ruột của ông thì thực sự không phải vậy.

Ông nội hắn quý hắn cũng chỉ vì hắn chính là người sẽ giúp ông mãi mãi đứng trên đỉnh cao danh vọng mà thôi.

Mạc Hàn sa sầm nét mặt, đối chất với ông nội.

- Cháu cũng muốn không tin. Nhưng ông là người thế nào, cháu đương nhiên biết!

Đối với sự cáo buộc của Mạc Hàn, Nhị trưởng lão vẫn điềm nhiên đáp lại.

- Cháu là cháu nội ta. Con trai cháu chính là chắt nội của ta. Vậy làm sao ta có thể làm hại thằng bé được chứ?

- Vậy sao ông lại ghét Mạc Lâm Bằng?

Nhắc đến Mạc Lâm Bằng, Nhị trưởng lão thật sự không muốn nghe bất cứ điều gì có liên quan đến đứa con trai này cả.

Đối với ông, Mạc Lâm Bằng cũng là bố của Mạc Hàn chính là nỗi nhục lớn nhất trong cuộc đời của ông. Mạc Lâm Bằng cũng yêu 1 con người, nhưng năng lực quá kém cỏi.

Cũng may ông đã ép được đứa con trai đó sinh ra Mạc Hàn. Nếu không Mạc Gia cũng chẳng thể duy trì đến ngày hôm nay được.

- Đừng có lôi chuyện của bố cháu vào đây. Cứ nhắc đến cái thằng đó là ta lại tức điên lên! Ta đã nói là ta không có bắt Đường Đường rồi!

Thấy ông nội khẳng định như vậy, Mạc Hàn cũng chẳng muốn ép cung nữa.

Hắn lập tức rời đi, còn không quên bỏ lại 1 câu.

- Đừng để cháu biết ông bắt Đường Đường, nếu không cháu cũng không nể tình ông chính là ông nội cháu đâu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK