• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Quân không ngờ cái lão già này lại có thể độc ác như vậy. Anh ta lập tức phóng ra 1 tia điện về phía của Tam trưởng lão.

Bình thường trông Trương Quân có vẻ rất hòa nhã và dịu dàng, tuy nhiên, nếu chạm đến giới hạn của anh ta thì lại là 1 chuyện khác.

Tam trưởng lão né tránh, hơi lùi lại phía sau.

Mà Trương Quân lúc này từ từ đứng dậy, sau đó đưa tay quệt vết máu ở khóe miệng đi. Hai mắt của anh ta lập tức chuyển sang màu đỏ, răng nanh cũng dần lộ ra...

- Ai dám động đến cái bệnh viện này, tôi sẽ g.iết kẻ đó!

Đại trưởng lão ra hiệu cho thuộc hạ xông đến.

Một cuộc hỗn chiến bắt đầu xảy ra.

Cũng may là phòng của giám đốc của bệnh viện độc lập riêng 1 tầng nên không có ảnh hưởng đến tất cả mọi người bên dưới.

Thấy Trương Quân vẫn gan lì không nói, Tam trưởng lão tức giận muốn xông đến dạy cho anh ta 1 bài học thì lại bị Đại trưởng lão chặn lại.

- Bọn chúng đã rời khỏi bệnh viện rồi!

Tam trưởng lão nghi hoặc nhìn chằm Đại trưởng lão.



- Sao ông biết?

- Ta ngửi thấy mùi máu thoang thoảng trong không khí. Chính xác là máu của con người đó và cả Mạc Hàn nữa. Mặc dù Mạc Hàn đã rất cẩn thận bao bọc cô ta trong chiếc áo choàng chống mùi, nhưng mũi ta vẫn có thể ngửi thấy.

- Vậy chúng nó đi đâu rồi?

- Bến cảng!

Hai người nhìn nhau rồi lập tức biến mất, để lại Trương Quân và đám thuộc hạ vẫn đánh nhau gay gắt ở lại.

Trương Quân chửi thề 1 câu, anh ta rất muốn đuổi theo nhưng mấy cái tên này cứ xông đến khiến anh không kịp trở tay.

- Mấy lão già khốn kiếp đó…

Mà lúc này, xe của Mạc Hàn đang hướng thẳng đến bến cảng bằng tốc độ nhanh nhất. Hắn ôm lấy Tư Vân ở trong lòng, ánh mắt sắt lạnh nhìn chằm về phía trước.

Chiếc xe cứ thế lao thẳng trên đường lớn, chẳng mấy chốc đã đến bến cảng.

Khi chiếc xe dừng lại, thuộc hạ của Mạc Hàn lập tức mở cửa xe cho hắn. Nhận thấy không có gì bất thường, hắn mới bế Tư Vân ra khỏi xe.

Bến cảng này thường ngày rất đông, tuy nhiên, hôm nay Mạc Hàn đã cho người dọn dẹp hết. Tất cả tàu thuyền buộc phải dừng hoạt động lại.

- Gia chủ, tàu tôi chuẩn bị ở bên kia. Người lái tàu, phục vụ, thêm cả vệ sĩ đều là người của chúng ta cả.

- Đi!

Mạc Hàn lập tức để cho tên mặc áo choàng đen dẫn đường, còn hắn thì ôm Tư Vân theo sau. Thấy chiếc thuyền lớn trước mắt, Mạc Hàn tính ôm cô đi lên đó, ai ngờ một viên đạn từ phía sau bắn đến, sượt qua má hắn của hắn.

Nhận thấy có nguy hiểm, Mạc Hàn lập tức quay người lại. Tất cả thuộc hạ của hắn cũng bắt đầu cảnh giác.

Đại trưởng lão và Tam trưởng lão đã đuổi đến nơi. Theo sau còn có rất nhiều thuộc hạ. Hiển nhiên, số thuộc hạ bên phía của Mạc Hàn ít hơn.



Đại trưởng lão trông thấy cái cảnh này thì chợt nở 1 nụ cười quỷ dị.

- Ta biết ngay mà! Cái lão Nhị đó lúc nào cũng bênh chăm chăm cháu trai của mình. Để rồi xảy ra cái cảnh như này đây.

Tam trưởng lão tiếp tục.

- Mạc Hàn, cháu có biết đã phạm phải tội gì không? Tốt nhất nên giao cô ta ra đây ngay!

Nếu là trước đây, Mạc Hàn sẽ cắn răng chịu đựng. Nhưng, ngày hôm nay hắn phải đưa Tư Vân rời khỏi đây bằng mọi giá.

Mạc Hàn gọi thuộc hạ của mình lại, sau đó giao Tư Vân cho người đó bế rồi căn dặn.

- Đưa cô ấy đi trước đi! Tất cả mọi chuyện cứ để cho tôi giải quyết!

- Gia chủ…

- Đây là lệnh!

Tên thuộc hạ chỉ đành nghe theo.

Thấy Mạc Hàn muốn đưa cái con người kia đi cho bằng được, Tam lão gia định lao đến ngăn cản, ai ngờ một bức tường lửa đột nhiên xuất hiện chặn ông ta lại.

Mà phía bên kia, Mạc Hàn trừng mắt, một tay tạo ra bức tường lửa, một tay tạo ra lá chắn muốn cho Tư Vân an toàn rời đi.

- Mạc Hàn! Cháu muốn chống đối sao? Đừng có quên hiện tại cháu chưa có trở thành gia chủ chính thức đâu!

Tam trưởng lão như muốn nổi điên lên mà quát lớn. Nhưng Mạc Hàn lại bỏ ngoài tai những lời lẽ đó. Hắn vẫn tiếp tục giữ vững bức tường lửa đó không phép ai dám xông qua.

Thoắt thấy đám người kia đã lên thuyền, Đại trưởng lão muốn xông đến nhưng thật không ngờ. Lúc này Mạc Hàn dồn nén hết tất cả sức mạnh mà hất văng mọi thứ về phía sau.

Đại trưởng lão và Tam trưởng lão cũng như đám thuộc hạ bị hất văng, ngã xuống đất.

Cả người của Mạc Hàn tỏa ra 1 sự lạnh lẽo đến thấu xương.

Phía sau hắn, chiếc thuyền lớn kia bắt đầu nhổ leo rời đi. Nhìn thấy chiếc thuyền đã ra khơi thuận lợi, lúc này hắn mới tiến lại gần đám người vừa bị hắn đánh bay.

Đại trưởng lão không ngờ sức mạnh của Mạc Hàn lại có thể lợi hại đến như vậy. Quả nhiên, dòng dõi huyết tộc thuần chủng đúng là 1 thứ vô cùng đáng sợ.

Chỉ 1 chiêu trong cơn tức mà Mạc Hàn đã khiến cho bọn họ bị hất như thế. Thật không thể tưởng tượng nổi sau này hắn sẽ gây ra những chuyện gì.

Đến chính Đại trưởng lão cũng phải công nhận rằng sức mạnh của Mạc Hàn còn mạnh hơn cả bố của hắn khi trước gấp nhiều lần.

Mà Mạc Hàn lúc này đã bước đến trước mặt của 2 vị trưởng lão.

Hắn không nhân nhượng mà dùng thuật khống chế, bóp cổ hai người đó rồi nhất lên giữa không trung.

Sự tàn ác của kẻ thống trị bây giờ mới chỉ là khởi đầu!

Trước sự vùng vẫy của 2 vị trưởng lão, giọng nói của Mạc Hàn như thanh âm đến từ Địa phủ mà truyền đến.

- Tôi đã nói rồi, các người không có quyền động đến cô ấy! Dù các người có là ai đi chăng nữa thì dám động đến người phụ nữ của tôi thì... Tôi sẽ lập tức biến các người thành tro!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK