Tư Vân còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì Mạc Hàn đã cúi xuống tiếp tục hôn.
Hôm nay ở bữa tiệc, hắn đã bị đám người đó bày mưu, muốn đưa hắn và đứa con gái nhà họ Bạch lên giường với nhau. Nhưng Mạc Hàn cho dù bị hạ thuốc cũng vẫn chịu đựng không động đến cô ta. Hắn đã nhảy từ cửa sổ mà lết cái thân xác trở về đây.
Hắn muốn trở lại phòng rồi ngâm nước lạnh được đến đây hay đến đó. Nhưng có vẻ như Tư Vân cứ phá đám khiến hắn cũng đành hết cách.
Người hắn lúc này đã nóng lắm rồi, thậm chí… Hắn không thể dừng tay lại được.
Bây giờ Tư Vân mới biết thế nào là sợ rồi.
Cô bị hôn đến mụ mị đầu óc, chiếc áo mỏng trên người cũng bị xé xuống.
- Mạc Hàn… Anh dừng tay lại cho tôi… Tôi sợ rồi…
Nhưng Mạc Hàn đâu có nghe được những gì cô nói. Hắn bế Tư Vân lên giường, sau đó giữ chặt lấy hai cổ tay của cô.
- Tư Vân… Tư Vân…
Đây là lần thứ 2 Mạc Hàn gọi tên cô như vậy. Tuy nhiên, hiện tại cô không thể để cho mọi chuyện đi quá xa được.
Cái mặt cô thường ngày cứ trơ trơ ra, đến tận bây giờ mới hiểu được cái cảm giác sợ là gì. Có điều, dù có cho cô có vùng vẫy thì cũng vô dụng mà thôi. Mạc Hàn vẫn không buông cô ra mà càng được nước lấn tới hơn…
Không biết cả đêm hôm ấy Tư Vân đã hét không biết bao nhiêu lần.
Cho đến khi Mạc Hàn tỉnh táo lại thì cô đã nằm bất động trên giường rồi.
Cả người của Tư Vân đầy rẫy những vết bầm tím đến nỗi rất thảm thương.
Cô cuộn tròn mình lại, không muốn nói chuyện với Mạc Hà nữa.
Mà người nào đó sau khi làm con nhà người ta như vậy thì vẫn không một chút hối hận. Hắn thấy cơ thể của cô đang run, định vươn tay chạm vào thì cô liền lên tiếng.
- Đừng động vào tôi!
Rõ ràng hai người hôm qua vẫn tốt, mà hôm nay lại xảy ra cái chuyện như này. Đến chính Tư Vân cũng không thể hiểu nổi vì sao lại như thế.
- Tôi coi anh là bạn, vậy mà anh lại dám đem tôi lên giường làm chuyện xằng bậy… Anh là cái tên khốn…
Nghe đến đây, sắc mặt của Mạc Hàn lập tức trở lên khó coi.
- Tôi không coi cô là bạn.
Đúng, hắn không muốn mối quan hệ của hai người chỉ là bạn bình thường. Nếu hai người không thể đến với nhau thì ít nhất cũng phải có khoảng thời gắn bó với nhau. Như vậy thôi cũng đủ rồi.
Hai người dần lâm vào trầm mặc, không ai nói với ai câu gì cả.
Thế là từ lúc đó đến tận sáng hôm sau, Mạc Hàn không có chợp mắt. Hắn cứ ngồi trên giường lặng lẽ nhìn Tư Vân vì mệt mà thiếp đi.
Còn Tư Vân thì tức lắm, nhưng chuyện đã lỡ xảy ra rồi, cô có làm toáng lên thì cũng chẳng giải quyết được gì. Chính vì thế mà cô mặc kệ ngủ luôn trên giường của Mạc Hàn đêm đó luôn.
Mãi đến tận trưa hôm sau Tư Vân mới có thể ngồi dậy được.
Có điều, khi cô ngồi dậy thì đã thấy Mạc Hàn trong bộ vest chỉnh tề, đang ngồi trên sofa xem tin tức rồi. Thấy cô đã tỉnh, hắn liền tắt iPad rồi đi đến bên cạnh giường, ngồi xuống mà thản nhiên nắm lấy hai bả vai của Tư Vân xem qua 1 lượt.
- Những vết bầm tím này có thể chữa được. Thuốc tôi đặt trên bàn, lát nữa cô ăn sáng xong thì lấy mà bôi.
- Anh cứ làm như những vết này là tự tôi gây ra vậy.
- Tôi chỉ đang lo cho cô mà thôi.
Tư Vân gạt tay của Mạc Hàn ra.
Cô đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó, nhìn chằm Mạc Hàn. Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đang định hỏi thì cô đã lên tiếng rồi.
- Anh không dùng biện pháp, nhỡ có thai thì tôi biết là như thế nào đây?
Mạc Hàn hiểu ra vấn đề, hắn liền vỗ vai của Tư Vân an ủi.
- Cô không mang thai được đâu. Theo như tôi được biết thì rất ít trường hợp ‘làm” có 1 lần mà mang thai lắm.
Tư Vân chỉ biết nghe vậy thôi chứ cũng nửa tin nửa ngờ…
Đối với cô mà nói thì chuyện đêm qua cũng chỉ là sự cố ngoài ý muốn mà thôi. Thời đại này rồi, cùng lắm cũng chỉ là tình 1 đêm.
Nhớ lại khi trước Tư Vân đã từng mơ ước sẽ gả cho 1 người đàn ông đẹp trai, điều kiện tốt và đặc biệt là yêu cô.
Ừ thì Mạc Hàn cũng đáp ứng đủ tiêu chí đó đấy… Nhưng, hắn cũng đâu phải là con người đâu. Mà dù sao thì may cho hắn là có ngoại hình tốt, nếu không cô đã tiếc ngẩn ngơ vì bị mất lần đầu rồi.
Tư Vân và Mạc Hàn cứ cho là chỉ 1 lần không có mang thai được.
Cho đến 1 thời gian sau, hai người mới sáng mắt ra.
Hôm ấy, Cố Thành bỗng nhận được cuộc gọi của Mạc Hàn. Nghe giọng nói thì thấy Mạc Hàn có vẻ sốt ruột lắm.
- Cố Thành, tôi lỡ ngủ với 1 người phụ nữ… Cô ấy là lần đầu. Phải làm sao đây?
Cố Thành nghe xong thì thở dài, chê bai Mạc Hàn kém cỏi rồi mới nêu ra quan điểm.
- Đưa lên giường, “làm” tiếp để có thai rồi chịu trách nhiệm cả thể! Có thế mà cũng phải hỏi tôi à? Thường ngày cậu giỏi lắm mà?
- Nhưng…
Cố Thành mất kiên nhẫn mà nhíu mày.
- Nhưng nhị cái gì? Đừng bảo với tôi là cậu “yếu” không làm được đấy nhé?
- Không phải, tôi cứ nghĩ “làm” 1 lần sẽ không thể có thai được… Ai ngờ cô ấy… Mang thai rồi…
- “...”
Hôm nay ở bữa tiệc, hắn đã bị đám người đó bày mưu, muốn đưa hắn và đứa con gái nhà họ Bạch lên giường với nhau. Nhưng Mạc Hàn cho dù bị hạ thuốc cũng vẫn chịu đựng không động đến cô ta. Hắn đã nhảy từ cửa sổ mà lết cái thân xác trở về đây.
Hắn muốn trở lại phòng rồi ngâm nước lạnh được đến đây hay đến đó. Nhưng có vẻ như Tư Vân cứ phá đám khiến hắn cũng đành hết cách.
Người hắn lúc này đã nóng lắm rồi, thậm chí… Hắn không thể dừng tay lại được.
Bây giờ Tư Vân mới biết thế nào là sợ rồi.
Cô bị hôn đến mụ mị đầu óc, chiếc áo mỏng trên người cũng bị xé xuống.
- Mạc Hàn… Anh dừng tay lại cho tôi… Tôi sợ rồi…
Nhưng Mạc Hàn đâu có nghe được những gì cô nói. Hắn bế Tư Vân lên giường, sau đó giữ chặt lấy hai cổ tay của cô.
- Tư Vân… Tư Vân…
Đây là lần thứ 2 Mạc Hàn gọi tên cô như vậy. Tuy nhiên, hiện tại cô không thể để cho mọi chuyện đi quá xa được.
Cái mặt cô thường ngày cứ trơ trơ ra, đến tận bây giờ mới hiểu được cái cảm giác sợ là gì. Có điều, dù có cho cô có vùng vẫy thì cũng vô dụng mà thôi. Mạc Hàn vẫn không buông cô ra mà càng được nước lấn tới hơn…
Không biết cả đêm hôm ấy Tư Vân đã hét không biết bao nhiêu lần.
Cho đến khi Mạc Hàn tỉnh táo lại thì cô đã nằm bất động trên giường rồi.
Cả người của Tư Vân đầy rẫy những vết bầm tím đến nỗi rất thảm thương.
Cô cuộn tròn mình lại, không muốn nói chuyện với Mạc Hà nữa.
Mà người nào đó sau khi làm con nhà người ta như vậy thì vẫn không một chút hối hận. Hắn thấy cơ thể của cô đang run, định vươn tay chạm vào thì cô liền lên tiếng.
- Đừng động vào tôi!
Rõ ràng hai người hôm qua vẫn tốt, mà hôm nay lại xảy ra cái chuyện như này. Đến chính Tư Vân cũng không thể hiểu nổi vì sao lại như thế.
- Tôi coi anh là bạn, vậy mà anh lại dám đem tôi lên giường làm chuyện xằng bậy… Anh là cái tên khốn…
Nghe đến đây, sắc mặt của Mạc Hàn lập tức trở lên khó coi.
- Tôi không coi cô là bạn.
Đúng, hắn không muốn mối quan hệ của hai người chỉ là bạn bình thường. Nếu hai người không thể đến với nhau thì ít nhất cũng phải có khoảng thời gắn bó với nhau. Như vậy thôi cũng đủ rồi.
Hai người dần lâm vào trầm mặc, không ai nói với ai câu gì cả.
Thế là từ lúc đó đến tận sáng hôm sau, Mạc Hàn không có chợp mắt. Hắn cứ ngồi trên giường lặng lẽ nhìn Tư Vân vì mệt mà thiếp đi.
Còn Tư Vân thì tức lắm, nhưng chuyện đã lỡ xảy ra rồi, cô có làm toáng lên thì cũng chẳng giải quyết được gì. Chính vì thế mà cô mặc kệ ngủ luôn trên giường của Mạc Hàn đêm đó luôn.
Mãi đến tận trưa hôm sau Tư Vân mới có thể ngồi dậy được.
Có điều, khi cô ngồi dậy thì đã thấy Mạc Hàn trong bộ vest chỉnh tề, đang ngồi trên sofa xem tin tức rồi. Thấy cô đã tỉnh, hắn liền tắt iPad rồi đi đến bên cạnh giường, ngồi xuống mà thản nhiên nắm lấy hai bả vai của Tư Vân xem qua 1 lượt.
- Những vết bầm tím này có thể chữa được. Thuốc tôi đặt trên bàn, lát nữa cô ăn sáng xong thì lấy mà bôi.
- Anh cứ làm như những vết này là tự tôi gây ra vậy.
- Tôi chỉ đang lo cho cô mà thôi.
Tư Vân gạt tay của Mạc Hàn ra.
Cô đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó, nhìn chằm Mạc Hàn. Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đang định hỏi thì cô đã lên tiếng rồi.
- Anh không dùng biện pháp, nhỡ có thai thì tôi biết là như thế nào đây?
Mạc Hàn hiểu ra vấn đề, hắn liền vỗ vai của Tư Vân an ủi.
- Cô không mang thai được đâu. Theo như tôi được biết thì rất ít trường hợp ‘làm” có 1 lần mà mang thai lắm.
Tư Vân chỉ biết nghe vậy thôi chứ cũng nửa tin nửa ngờ…
Đối với cô mà nói thì chuyện đêm qua cũng chỉ là sự cố ngoài ý muốn mà thôi. Thời đại này rồi, cùng lắm cũng chỉ là tình 1 đêm.
Nhớ lại khi trước Tư Vân đã từng mơ ước sẽ gả cho 1 người đàn ông đẹp trai, điều kiện tốt và đặc biệt là yêu cô.
Ừ thì Mạc Hàn cũng đáp ứng đủ tiêu chí đó đấy… Nhưng, hắn cũng đâu phải là con người đâu. Mà dù sao thì may cho hắn là có ngoại hình tốt, nếu không cô đã tiếc ngẩn ngơ vì bị mất lần đầu rồi.
Tư Vân và Mạc Hàn cứ cho là chỉ 1 lần không có mang thai được.
Cho đến 1 thời gian sau, hai người mới sáng mắt ra.
Hôm ấy, Cố Thành bỗng nhận được cuộc gọi của Mạc Hàn. Nghe giọng nói thì thấy Mạc Hàn có vẻ sốt ruột lắm.
- Cố Thành, tôi lỡ ngủ với 1 người phụ nữ… Cô ấy là lần đầu. Phải làm sao đây?
Cố Thành nghe xong thì thở dài, chê bai Mạc Hàn kém cỏi rồi mới nêu ra quan điểm.
- Đưa lên giường, “làm” tiếp để có thai rồi chịu trách nhiệm cả thể! Có thế mà cũng phải hỏi tôi à? Thường ngày cậu giỏi lắm mà?
- Nhưng…
Cố Thành mất kiên nhẫn mà nhíu mày.
- Nhưng nhị cái gì? Đừng bảo với tôi là cậu “yếu” không làm được đấy nhé?
- Không phải, tôi cứ nghĩ “làm” 1 lần sẽ không thể có thai được… Ai ngờ cô ấy… Mang thai rồi…
- “...”