• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những ngày Tư Vân nằm trên giường bệnh, Mạc Hàn lúc nào cũng kè kè không rời nửa bước.

Đường Đường được các bác sĩ chăm sóc rất tốt nên khôi phục khá nhanh.

Cũng giống như bố nó, suốt ngày kè kè bên cạnh giường bệnh của Tư Vân. Thậm chí, đêm còn lén lút bò lên giường bệnh của mẹ mà ôm mẹ ngủ. Chỉ hại Mạc Hàn canh chừng cả đêm để cái ông tướng đấy không kinh động đến cô.

Sang ngày thứ 3, cuối cùng Tư Vân đã tỉnh lại.

Cô từ từ mở mắt, người đầu tiên trông thấy chính là Đường Đường.

Thằng bé nhìn thấy cô thì vui lắm, lập tức lay nhẹ tay của cô.

- Mẹ tỉnh rồi sao? Mẹ ngủ lâu làm Đường Đường lo quá.

- Đường Đường...

Tư Vân xúc động, cố gắng ngồi dậy, sau đó ôm lấy thằng bé vào lòng. Con trai yêu quý của cô không có bị sao cả.

- Đường Đường, con có sao không? Có vội đau chỗ nào không? Bảo bối của mẹ phải chịu khổ rồi.

Thấy mẹ lo lắng cho mình như thế, Đường Đường rất hiểu chuyện mà vỗ nhẹ vào lưng mẹ an ủi.

- Mẹ à, Đường Đường không sao đâu. Mẹ đừng lo lắng. Mẹ phải mau khoẻ lại đấy.



- Đúng là cục cưng của mẹ.

Tư Vân vui mừng tặng cho thằng bé một nụ hôn vào bên má. Đường Đường thích lắm, vùi đầu vào lòng cô làm nũng.

Đến giờ Tư Vân vẫn không thể tin được là bản thân lại có thể sinh ra 1 tiểu bảo bối đáng yêu như vậy. Càng nhìn càng thấy dễ thương. Chỉ muốn ngày ngày ôm Đường Đường trong lòng thôi.

Mạc Hàn vừa mở cửa ra thì đã trông thấy 1 màn này thì lập tức tỏ ra rất khó chịu. Hắn bước nhanh về phía giường bệnh mà xách cổ Đường Đường, đặt thằng bé xuống dưới đất.

- Mẹ vừa tỉnh lại, cơ thể còn yếu. Ai cho phép con làm nũng như thế?

- Đường Đường muốn mẹ cơ.

- Còn ngoạc cái mồm ra thì cút ra ngoài!

Quả nhiên là Đường Đường bị doạ cho sợ tái cả mặt. Thằng bé lập tức định hướng mặt đến Tư Vân tỏ vẻ đáng thương. Nhưng Mạc Hàn lại không cho thằng bé cơ hội đó. Hắn cố ý rót nước cho Tư Vân, lấy thân hình để Tư Vân không nhìn thấy mặt thằng bé.

Đường Đường phùng má, giận dỗi chạy ra ghế khoanh tay, ngoảnh mặt vào tường.

Mà Tư Vân hơi nghiêng đầu muốn nhìn Đường Đường, nhưng Mạc Hàn nhất quyết không cho cô nhìn.

- Kệ nó đi. Chiều quá đâm ra hư.

- Anh hay thật, em đã chiều cái gì đâu? Đường Đường còn nhỏ, nó làm nũng thì cũng là điều hiển nhiên mà thôi mà.

Thật sự Mạc Hàn muốn nói là hắn không thích như vậy, bởi vì hắn ghen. Nhưng lòng tự trọng của 1 người đàn ông không cho phép hắn nói ra những điều xấu hổ đó.

Chính vì thế hắn mới im lặng coi như không nghe thấy.

Tư Vân cầm cốc nước đưa lên miệng uống. Động tác của cô rất chậm vì cứ mỗi lần nuốt xuống là vết thương lại nhói đau nên cô chỉ có thể cố nhịn.

Thấy bộ dạng này của Tư Vân, Mạc Hàn lập tức ngồi xuống, vuốt nhẹ sống lưng của cô rồi nói.

- Từ từ thôi. Tạm thời em hãy cố nhịn xuống 1 chút. 2 ngày nữa anh khôi phục được sức mạnh, sẽ chữa lành cho em.

Động tác nhẹ nhàng, ân cần của Mạc Hàn khiến cho Tư Vân chưa thích ứng.



Cô nghi hoặc quay sang nhìn hắn, chớp chớp hai mắt.

Mạc Hàn vẫn tỏ ra bình thường, sau đó thở dài rồi lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ rất tinh xảo.

Đường Đường nhận thấy mùi nguy hiểm, vội vàng chạy đến nhưng bị Mạc Hàn sử dụng sức mạnh tinh thần ép chặt thằng bé vào tường.

Tư Vân còn đang nghi hoặc không hiểu chuyện gì đang diễn ra thì Mạc Hàn đã mở chiếc hộp nhỏ kia ra rồi.

Bên trong có một cặp nhẫn lấp lánh bằng kim cương. Bên trong lòng nhẫn còn được khắc tên của hai người nữa.

- Anh tính làm gì đấy?

Mạc Hàn thản nhiên lấy 1 chiếc nhẫn có khắc tên của Tư Vân ra, sau đó nâng tay của cô lên rồi tự đeo nhẫn vào ngón áp út bàn tay trái cho cô.

- Vốn muốn cầu hôn em, nhưng tại thằng nhóc kia biết được rồi nên anh chỉ có thể đẩy nhanh tiến độ trước khi bị nó phá đám.

Rồi hắn cầm chiếc nhẫn còn lại lên đeo vào tay của mình.

Tư Vân nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên tay mình thì cảm thấy có chút ớn lạnh.

Đây là lời cầu hôn sao?

Mạc Hàn muốn cầu hôn cô sao? Nhưng hình như cái cảnh này không có giống như những gì cô tưởng tượng thì phải?

Nghĩ đến đây, hàng lông mày của Tư Vân hơi nhíu lại.

- Em đã đồng ý chưa mà anh tự tiện thế?

Đường Đường lúc này vừa hay thoát khỏi sự trói buộc của bố, lon ton chạy về phía của Tư Vân thì đã quá muộn.

Thấy mẹ đã đeo chiếc nhẫn kia thì bắt đầu rươm rướm nước mắt.

- Sao mẹ lại có thể lấy người đàn ông này chứ? Mẹ không thấy Đường Đường bị đối xử tệ bạc à? Không biết đâu, Đường Đường muốn có bố mới cơ...

Tư Vân thấy con trai khóc thì vội vàng muốn ôm lấy thằng bé.

Lần này, sắc mặt của Mạc Hàn đã đen lắm rồi.

Cái thằng oắt con vô ơn, lại vẫn còn cái suy nghĩ muốn bố mới!

Tư Vân không thể nhìn Đường Đường khóc thêm được nữa. Vậy nên cô muốn tháo nhẫn ra nhưng làm thế nào cũng không có tháo được.

- Anh đeo cho em cái nhẫn gì thế? Sao tháo không được vậy?

- Cặp nhẫn này là cặp nhẫn đặc biệt. 1 khi đeo lên thì chỉ có đối phương mới có thể tháo xuống. Có nghĩ là chỉ mình anh mới tháo được nhẫn của em và chỉ có em mới tháo được nhẫn của anh.

- Mạc Hàn! Anh quá đáng lắm! Anh chơi thế thì ai chơi lại anh chứ!

Mạc Hàn bày ra cái vẻ mặt đắc ý mà nói.

- Ngoài anh ra, em làm sao mà lấy được người đàn ông nào khác nữa chứ? Còn thằng nhóc kia... Muốn bố mới lắm đúng không?

Đường Đường sợ sệt nấp vào lòng của Tư Vân.

Mạc Hàn tiếp tục.

- Muốn ở với bố mới thì kể từ tối nay cút ra ngoài đường mà ngủ. Ta cùng mẹ con sinh thêm đứa nữa. Đứa con như Đường Đường coi như bỏ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK