Mạc Hàn, đừng có kích động, vết thương sau lưng cậu sẽ rách ra đấy.
Trương Quân giữ chặt lấy Mạc Hàn lại.
Còn Mạc Uất Trì thì lập tức bế Đường Đường đi theo nữ y tá kia. Mạc Hàn nhìn mà thấy rất ngứa mắt.
Hắn không biết cái tên Mạc Uất Trì từ bao giờ lại yêu quý Đường Đường đến như vậy. Dù sao thì cái tên đó hắn không thể nào tin tưởng được.
Thấy Trương Quân vẫn đang giữ mình lại, Mạc Hàn quay mặt ném cho anh ta 1 cái ánh mắt cảnh cáo. Trương Quân lúc này chỉ gượng cười rồi đứng cách xa 1 chút.
- Mạc Hàn, cậu đừng giận nữa. Bây giờ chúng ta phải đợi xem tình hình của Tư Vân thế nào đúng không?
Trương Quân thật sự không muốn để cho mọi chuyện đi quá xa. Đặc biệt là cái tên này mà điên lên chắc phá tan nát cái bệnh viện này của anh ta lên mất. Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy thấp thỏm rồi…
Bên này, Mạc Uất Trì bế Đường Đường sang phòng khác cách đó không xa xử lí vết thương. Nhìn 2 nữ y tá bôi thuốc và băng bó cho Đường Đường, Mạc Uất Trì cứ đứng đó thấp thỏm kêu bọn họ nhẹ tay thôi.
Anh ta thật sự rất lo cho thằng nhóc này.
Để nói về chuyện vì sao anh ta quen biết được Đường Đường cũng là cả 1 câu chuyện dài mấy năm về trước.
Lúc ấy, Đường Đường mới có 4 tuổi. Mạc Uất Trì vì nghe lời mẹ mà đến muốn gi.ết ch.ết đứa con trai của Mạc Hàn. Có điều, anh ta đã quá coi thường những cái bẫy và thuộc hạ mà Mạc Hàn bố trí, còn chưa kịp động đến 1 sợi tóc của thằng nhóc ấy, anh ta đã bị cảnh vệ dùng nước Thánh làm cho bị thương.
Khi ấy, Mạc Uất Trì không thể hồi phục lại được. Anh ta lại chảy quá nhiều máu nên chỉ có thể nằm gọn 1 góc khuất trong dinh thự để ẩn nấp tạm thời.
Vì vết thương mà đêm đó Mạc Uất Trì đã lên cơn sốt rất cao. Dù gì anh ta cũng chỉ là 1 bán huyết tộc nên thể chất không mạnh được như huyết tộc thuần chủng.
Ngay khi Mạc Uất Trì cứ cho rằng bản thân sắp sửa c.hết đến nơi, đột nhiên bụi cây mà anh ta nằm có ai đó rẽ ra.
Trong lúc tuyệt vọng, Mạc Uất Trì đã nhìn thấy một đứa bé rất đáng yêu. Vốn anh ta định ra tay diệt khẩu nó trước khi nó chạy đi gọi người đến, thật không ngờ thằng bé lại ngây ngô mở lời trước.
- Chú có sao không? Đường Đường thấy mùi máu của chú nồng quá, chú bị thương à?
- Liên quan gì đến mi?
Đường Đường chớp chớp đôi mắt rồi nở nụ cười rất tươi.
- Đường Đường đã phong tỏa mùi rồi, vậy nên mấy chú bảo vệ sẽ không phát hiện ra mùi m.áu của chú đâu.
Mạc Uất Trì nhếch miệng.
Cái thằng oắt con này đúng là gan to bằng trời. Thế mà lại 1 mình xuất hiện trước mặt anh ta.
- Chú đến đây để chơi với Đường Đường sao?
- Cái gì?
Mạc Uất Trì còn chưa hết kinh ngạc thì Đường Đường đã vươn tay ra, chạm vào vết thương bị dính nước Thánh của anh ta.
Một luồng ánh sáng phát ra, miệng vết thương của Mạc Uất Trì đã khép lại một cách nhanh chóng.
Lúc này, anh ta mới nhận ra, cái thằng bé này chính là huyết tộc thuần chủng! Cũng là con trai của Mạc Hàn.
Vốn muốn định đến đây để gi.ết thằng nhóc này, thật không ngờ anh ta lại được nó cứu mạng.
Đường Đường rất vô tư, thằng bé còn vươn tay ra mà nắm lấy tay của Mạc Uất Trì, rồi tiếp tục nói.
- Chú nhớ cẩn thận đấy. Chứ bảo vệ và vệ sĩ mà bố Đường Đường để lại đây canh gác mạnh lắm đó. Chú là người lạ, nếu ra ngoài đó sẽ bị họ đánh ngay.
Mạc Uất Trì từ từ ngồi dậy, sau đó búng nhẹ lên trán của Đường Đường một cái.
- Người lạ mà mi cũng cứu. Mi không sợ ta bắt cóc mi sao?
- Chú là bạn của Đường Đường mà. Lâu lắm rồi mới có người ngoài vào đây được. Đường Đường vui lắm. Chú vì Đường Đường mới đến đây sao?
Cái bộ dạng dễ thương của Đường Đường khiến cho Mạc Uất Trì không biết trả lời ra sao.
Cuối cùng, anh ta không thoát khỏi cám dỗ mà thở dài, giơ tay xoa nhẹ đầu của thằng bé.
- Ừ. Cảm ơn mi đã cứu ta.
Đường Đường cười tươi lắm.
Thằng nhóc nhào vào lòng của Mạc Uất Trì, học theo động tác mà vỗ vỗ lưng của hắn.
Cũng kể từ lúc đó, Mạc Uất Trì đã do dự đấu tranh. Cuối cùng anh ta vẫn không thể xuống ta được.
Thằng nhóc này đáng yêu như vậy, tại sao mẹ lại nói nó là ác quỷ chứ? Anh ta thấy rất dễ thương mà...
Thế là, kể từ đó, được sự giúp đỡ của Đường Đường nên Mạc Uất Trì đã thường xuyên đến chơi với thằng bé.
Có điều, 1 thời gian sau. Do mẹ anh ta gọi về gấp nên Mạc Uất Trì chỉ đành tạm biệt Đường Đường mà thôi, mặc dù cho anh ta không có nỡ.
Nhớ lại quá khứ như vậy, Mạc Uất Trì thấy có chút vui vẻ. Thằng bé chưa từng coi anh ta là chủng loại thấp kém. Tính cách nó đơn thuần đến nỗi anh ta chỉ muốn bảo vệ nó mà thôi.
Thấy y tá đã băng bó xong cho Đường Đường, Mạc Uất Trì đã đi đến ôm lấy thằng bé lên.
Đường Đường cũng vui vẻ ôm lấy cổ của Mạc Uất Trì rồi nói.
- Chú... Chúng ta lại gặp nhau rồi.
- Đường Đường ngoan. Không sao, có chú ở đây rồi.
- Đường Đường nhớ chú lắm.
- Ừm, chú cũng rất nhớ Đường Đường.
Trương Quân giữ chặt lấy Mạc Hàn lại.
Còn Mạc Uất Trì thì lập tức bế Đường Đường đi theo nữ y tá kia. Mạc Hàn nhìn mà thấy rất ngứa mắt.
Hắn không biết cái tên Mạc Uất Trì từ bao giờ lại yêu quý Đường Đường đến như vậy. Dù sao thì cái tên đó hắn không thể nào tin tưởng được.
Thấy Trương Quân vẫn đang giữ mình lại, Mạc Hàn quay mặt ném cho anh ta 1 cái ánh mắt cảnh cáo. Trương Quân lúc này chỉ gượng cười rồi đứng cách xa 1 chút.
- Mạc Hàn, cậu đừng giận nữa. Bây giờ chúng ta phải đợi xem tình hình của Tư Vân thế nào đúng không?
Trương Quân thật sự không muốn để cho mọi chuyện đi quá xa. Đặc biệt là cái tên này mà điên lên chắc phá tan nát cái bệnh viện này của anh ta lên mất. Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy thấp thỏm rồi…
Bên này, Mạc Uất Trì bế Đường Đường sang phòng khác cách đó không xa xử lí vết thương. Nhìn 2 nữ y tá bôi thuốc và băng bó cho Đường Đường, Mạc Uất Trì cứ đứng đó thấp thỏm kêu bọn họ nhẹ tay thôi.
Anh ta thật sự rất lo cho thằng nhóc này.
Để nói về chuyện vì sao anh ta quen biết được Đường Đường cũng là cả 1 câu chuyện dài mấy năm về trước.
Lúc ấy, Đường Đường mới có 4 tuổi. Mạc Uất Trì vì nghe lời mẹ mà đến muốn gi.ết ch.ết đứa con trai của Mạc Hàn. Có điều, anh ta đã quá coi thường những cái bẫy và thuộc hạ mà Mạc Hàn bố trí, còn chưa kịp động đến 1 sợi tóc của thằng nhóc ấy, anh ta đã bị cảnh vệ dùng nước Thánh làm cho bị thương.
Khi ấy, Mạc Uất Trì không thể hồi phục lại được. Anh ta lại chảy quá nhiều máu nên chỉ có thể nằm gọn 1 góc khuất trong dinh thự để ẩn nấp tạm thời.
Vì vết thương mà đêm đó Mạc Uất Trì đã lên cơn sốt rất cao. Dù gì anh ta cũng chỉ là 1 bán huyết tộc nên thể chất không mạnh được như huyết tộc thuần chủng.
Ngay khi Mạc Uất Trì cứ cho rằng bản thân sắp sửa c.hết đến nơi, đột nhiên bụi cây mà anh ta nằm có ai đó rẽ ra.
Trong lúc tuyệt vọng, Mạc Uất Trì đã nhìn thấy một đứa bé rất đáng yêu. Vốn anh ta định ra tay diệt khẩu nó trước khi nó chạy đi gọi người đến, thật không ngờ thằng bé lại ngây ngô mở lời trước.
- Chú có sao không? Đường Đường thấy mùi máu của chú nồng quá, chú bị thương à?
- Liên quan gì đến mi?
Đường Đường chớp chớp đôi mắt rồi nở nụ cười rất tươi.
- Đường Đường đã phong tỏa mùi rồi, vậy nên mấy chú bảo vệ sẽ không phát hiện ra mùi m.áu của chú đâu.
Mạc Uất Trì nhếch miệng.
Cái thằng oắt con này đúng là gan to bằng trời. Thế mà lại 1 mình xuất hiện trước mặt anh ta.
- Chú đến đây để chơi với Đường Đường sao?
- Cái gì?
Mạc Uất Trì còn chưa hết kinh ngạc thì Đường Đường đã vươn tay ra, chạm vào vết thương bị dính nước Thánh của anh ta.
Một luồng ánh sáng phát ra, miệng vết thương của Mạc Uất Trì đã khép lại một cách nhanh chóng.
Lúc này, anh ta mới nhận ra, cái thằng bé này chính là huyết tộc thuần chủng! Cũng là con trai của Mạc Hàn.
Vốn muốn định đến đây để gi.ết thằng nhóc này, thật không ngờ anh ta lại được nó cứu mạng.
Đường Đường rất vô tư, thằng bé còn vươn tay ra mà nắm lấy tay của Mạc Uất Trì, rồi tiếp tục nói.
- Chú nhớ cẩn thận đấy. Chứ bảo vệ và vệ sĩ mà bố Đường Đường để lại đây canh gác mạnh lắm đó. Chú là người lạ, nếu ra ngoài đó sẽ bị họ đánh ngay.
Mạc Uất Trì từ từ ngồi dậy, sau đó búng nhẹ lên trán của Đường Đường một cái.
- Người lạ mà mi cũng cứu. Mi không sợ ta bắt cóc mi sao?
- Chú là bạn của Đường Đường mà. Lâu lắm rồi mới có người ngoài vào đây được. Đường Đường vui lắm. Chú vì Đường Đường mới đến đây sao?
Cái bộ dạng dễ thương của Đường Đường khiến cho Mạc Uất Trì không biết trả lời ra sao.
Cuối cùng, anh ta không thoát khỏi cám dỗ mà thở dài, giơ tay xoa nhẹ đầu của thằng bé.
- Ừ. Cảm ơn mi đã cứu ta.
Đường Đường cười tươi lắm.
Thằng nhóc nhào vào lòng của Mạc Uất Trì, học theo động tác mà vỗ vỗ lưng của hắn.
Cũng kể từ lúc đó, Mạc Uất Trì đã do dự đấu tranh. Cuối cùng anh ta vẫn không thể xuống ta được.
Thằng nhóc này đáng yêu như vậy, tại sao mẹ lại nói nó là ác quỷ chứ? Anh ta thấy rất dễ thương mà...
Thế là, kể từ đó, được sự giúp đỡ của Đường Đường nên Mạc Uất Trì đã thường xuyên đến chơi với thằng bé.
Có điều, 1 thời gian sau. Do mẹ anh ta gọi về gấp nên Mạc Uất Trì chỉ đành tạm biệt Đường Đường mà thôi, mặc dù cho anh ta không có nỡ.
Nhớ lại quá khứ như vậy, Mạc Uất Trì thấy có chút vui vẻ. Thằng bé chưa từng coi anh ta là chủng loại thấp kém. Tính cách nó đơn thuần đến nỗi anh ta chỉ muốn bảo vệ nó mà thôi.
Thấy y tá đã băng bó xong cho Đường Đường, Mạc Uất Trì đã đi đến ôm lấy thằng bé lên.
Đường Đường cũng vui vẻ ôm lấy cổ của Mạc Uất Trì rồi nói.
- Chú... Chúng ta lại gặp nhau rồi.
- Đường Đường ngoan. Không sao, có chú ở đây rồi.
- Đường Đường nhớ chú lắm.
- Ừm, chú cũng rất nhớ Đường Đường.