Mạc Hàn đang đứng trước cửa phòng của Tư Vân.
Khi hắn định giơ tay gõ cửa thì đột nhiên trái tim của Mạc Hàn thắt lại 1 cái. Hắn cảm nhận được cơn đau truyền đến rồi ngã xuống dưới đất. Rồi Mạc Hàn bỗng thổ huyết, m.áu từ miệng hắn không ngừng trào ra.
Hắn muốn dùng sức mạnh để áp chế thứ gì đó trong người nhưng không được. Cơn đau khiến hắn nổi hết cả gân xanh lên.
Chợt Mạc Hàn như nhận ra điều gì đó, hắn chợt lên tiếng.
- Đường Đường… Đường Đường…
Sở dĩ Mạc Hàn biết Đường Đường xảy ra chuyện vì trước đây, khi để lại thằng bé ở dinh thự, hắn đã lấy m.áu của mình rồi sử dụng bí thuật ràng buộc khiến cho sinh mạng của Đường Đường thành 1 phần của hắn.
Điều này cũng có nghĩa là nếu như Đường Đường gặp nguy hiểm, hắn có thể biết và cảm nhận được tất cả sự đau đớn mà thằng bé trải qua.
Đang lúc Mạc Hàn đang chịu đựng cơn đau thì đúng lúc Tư Vân mở cửa ra ngoài. Cô trông thấy Mạc Hàn đang nằm dưới đất, miệng đang trào m.áu ra thì tái mặt.
- Ông chủ… Ông chủ… Anh bị sao thế?
Trên thuyền hiện tại có rất nhiều huyết tộc tụ tập. Mà mùi m.áu của Mạc Hàn đã thu hút bọn chúng đến đây.
Mà Mạc Hàn như sắp không thể trụ nổi nữa, hai mắt của hắn dần nhòa đi. Dường như hắn sắp ngất đến nơi rồi nhưng vì thấy có lũ huyết tộc đó theo mùi m.áu đó mà đến, lại thấy Tư Vân đang ở đây… Hắn cắn răng, buộc bản thân phải thật tỉnh táo vào lúc này.
- Đỡ tôi vào phòng…
- Được, ông chủ, anh chịu khó một chút.
Tư Vân nhanh chóng để tay Mạc Hàn quàng qua vai của mình, sau đó đỡ hắn vào bên trong, còn không quên đóng chặt cửa lại.
Để Mạc Hàn nằm trên ghế, cô cúi xuống muốn xem hắn có bị thương ở đâu không, nhưng Mạc Hàn chợt nắm lấy cổ tay của cô lại.
- Cô… Lấy điện thoại của tôi… Ở trên bàn cạnh giường kia. Gọi cho Bạch Tố Kỳ ngay đi!
- Có chuyện gì sao?
Mạc Hàn mất kiên nhẫn, hắn liền tức giận gào lên.
- Tôi nói cô lấy điện thoại thì cô cứ lấy cho tôi nhanh lên!
Tư Vân bị ánh mắt của Mạc Hàn làm cho dọa sợ.
Cô không biết tại sao bỗng dưng hắn lại trở lên như vậy nữa.
Nhưng, hắn vừa mới quát vào mặt của cô sao?
Tư Vân nuốt cơn giận xuống, nhanh chân chạy đi lấy điện thoại cho Mạc Hàn. Cô mở điện thoại, xem danh bạ rồi gọi cho Bạch Tố Kỳ. Thấy điện thoại đã được kết nối, cô liền đưa nó cho Mạc Hàn.
Mạc Hàn cắn răng, một tay chặn ngực, một tay cầm điện thoại. Ngay khi Bạch Tố Kỳ ở đầu dây bên kia bắt máy, hắn tức giận quát lớn vào điện thoại.
- Bạch Tố Kỳ, sao cô dám động đến con trai tôi hả? Cô đã làm gì nó?
Mà Bạch Tố Kỳ lúc này đang chạy loạn khắp nơi tìm Đường Đường. Cô ta còn kêu hết tất cả nhân viên phục vụ tìm kiếm thằng bé nữa.
- Em… Không thấy Đường Đường đâu cả… Nhưng em thề là em chưa có làm gì thằng bé cả…
- Cái gì? Cô nói không thấy Đường Đường là có ý gì?
- Em… Mới lơ là 1 chút, khi quay lại thì thằng bé đã biến mất rồi. Hay thằng bé bỏ đi tìm anh rồi?
Mạc Hàn như không thể tin vào tai mình.
Vậy là Đường Đường mất tích thật rồi…
Nếu như đúng như những gì Bạch Tố Kỳ nói là thằng bé đi trốn đi tìm hắn, nhưng vì sao hắn cơ thể hắn lại cảm thấy đau như vậy chứ? Thằng bé… Nhất định đang gặp nguy hiểm…
Đứng 1 bên nghe cuộc trò chuyện của Mạc Hàn, Tư Vân có thể hiểu được phần nào sự tình. Chẳng lẽ vì Đường Đường đã gặp nguy hiểm nên Mạc Hàn mới tức giận như vậy sao?
Mạc Hàn không thèm nghe bất cứ lời nói nào của Bạch Tố Kỳ nữa.
Hắn điên tiết liền quăng điện thoại xuống đất. Tư Vân sợ hãi ôm lấy đầu, một tiếng nổ đột nhiên vang lên.
Nhìn thấy chiếc điện thoại đã vỡ, Tư Vân nuốt 1 ngụm nước bọt. Cô biết tình trạng của Mạc Hàn lúc này không được tốt, nhưng… Hắn cứ như vậy cũng chẳng thể giải quyết được gì.
Tư Vân định nói gì đó, nhưng bên ngoài đột nhiên có tiếng động rất lớn.
Khóa cửa phòng đột nhiên bị tuột khỏi chốt, rồi cánh cửa từ từ mở ra.
Mạc Uất Trì hiện ngang cho tay vào túi quần, đứng giữa lối ra vào. Mà dưới chân của anh ta lúc này có rất nhiều huyết tộc đang nằm la liệt dưới đất. Hiển nhiên cái đám kia bị mùi m.áu của Mạc Hàn thu hút nên đều xuất hiện ở đây.
Mạc Uất Trì đưa tay che mũi lại, anh ta thản nhiên đi vào phòng của Tư Vân, nhìn quanh một lượt, rồi cầm lấy bình nước thủy tinh lên, đem ra ngoài đổ vào vết m.áu của Mạc Hàn dưới đất.
Tiện tay, anh ta ném vỡ tan cả bình thủy tinh.
Xử lý xong, Mạc Uất Trì quay trở lại phòng, giơ chân đạp cửa vào.
- Thật không ngờ lại có kẻ làm anh bị thương được đấy.
Tư Vân nhìn về phía Mạc Uất Trì thì kinh ngạc. Anh ta quay về phía mỉm cười với cô rồi nói.
- Lại gặp nhau rồi cô gái.
- Anh sao lại đến đây?
- Mùi m.áu nồng như vậy, muốn lơ đi cũng không thể được.
Mà lúc này cơn đau một lần nữa lại bộc phát. Mạc Hàn thật sự rất khó chịu.
- Ông chủ à, hay để tôi đi gọi bác sĩ đến xem sao nhé.
- Vô dụng thôi. Cơ thể tôi không có bị sao cả.
Đau đớn thế kia mà bảo không bị sao? Cái tên này định coi cô là kẻ ngu hay sao?
Có vẻ như Mạc Uất Trì đã nhận ra điều gì đó, anh ta liền nghi hoặc.
- Đừng nói với em là anh sử dụng bí thuật liên kết với Đường Đường đấy nhé?
- Đúng vậy!
Sắc mặt của Mạc Uất Trì lập tức tím tái lại. Anh ta nắm chặt tay thành nắm đấm rồi chửi thề 1 câu.
- Bạch Tố Kỳ! Cái con mụ đàn bà đó… Sao cô ta dám…
Khi hắn định giơ tay gõ cửa thì đột nhiên trái tim của Mạc Hàn thắt lại 1 cái. Hắn cảm nhận được cơn đau truyền đến rồi ngã xuống dưới đất. Rồi Mạc Hàn bỗng thổ huyết, m.áu từ miệng hắn không ngừng trào ra.
Hắn muốn dùng sức mạnh để áp chế thứ gì đó trong người nhưng không được. Cơn đau khiến hắn nổi hết cả gân xanh lên.
Chợt Mạc Hàn như nhận ra điều gì đó, hắn chợt lên tiếng.
- Đường Đường… Đường Đường…
Sở dĩ Mạc Hàn biết Đường Đường xảy ra chuyện vì trước đây, khi để lại thằng bé ở dinh thự, hắn đã lấy m.áu của mình rồi sử dụng bí thuật ràng buộc khiến cho sinh mạng của Đường Đường thành 1 phần của hắn.
Điều này cũng có nghĩa là nếu như Đường Đường gặp nguy hiểm, hắn có thể biết và cảm nhận được tất cả sự đau đớn mà thằng bé trải qua.
Đang lúc Mạc Hàn đang chịu đựng cơn đau thì đúng lúc Tư Vân mở cửa ra ngoài. Cô trông thấy Mạc Hàn đang nằm dưới đất, miệng đang trào m.áu ra thì tái mặt.
- Ông chủ… Ông chủ… Anh bị sao thế?
Trên thuyền hiện tại có rất nhiều huyết tộc tụ tập. Mà mùi m.áu của Mạc Hàn đã thu hút bọn chúng đến đây.
Mà Mạc Hàn như sắp không thể trụ nổi nữa, hai mắt của hắn dần nhòa đi. Dường như hắn sắp ngất đến nơi rồi nhưng vì thấy có lũ huyết tộc đó theo mùi m.áu đó mà đến, lại thấy Tư Vân đang ở đây… Hắn cắn răng, buộc bản thân phải thật tỉnh táo vào lúc này.
- Đỡ tôi vào phòng…
- Được, ông chủ, anh chịu khó một chút.
Tư Vân nhanh chóng để tay Mạc Hàn quàng qua vai của mình, sau đó đỡ hắn vào bên trong, còn không quên đóng chặt cửa lại.
Để Mạc Hàn nằm trên ghế, cô cúi xuống muốn xem hắn có bị thương ở đâu không, nhưng Mạc Hàn chợt nắm lấy cổ tay của cô lại.
- Cô… Lấy điện thoại của tôi… Ở trên bàn cạnh giường kia. Gọi cho Bạch Tố Kỳ ngay đi!
- Có chuyện gì sao?
Mạc Hàn mất kiên nhẫn, hắn liền tức giận gào lên.
- Tôi nói cô lấy điện thoại thì cô cứ lấy cho tôi nhanh lên!
Tư Vân bị ánh mắt của Mạc Hàn làm cho dọa sợ.
Cô không biết tại sao bỗng dưng hắn lại trở lên như vậy nữa.
Nhưng, hắn vừa mới quát vào mặt của cô sao?
Tư Vân nuốt cơn giận xuống, nhanh chân chạy đi lấy điện thoại cho Mạc Hàn. Cô mở điện thoại, xem danh bạ rồi gọi cho Bạch Tố Kỳ. Thấy điện thoại đã được kết nối, cô liền đưa nó cho Mạc Hàn.
Mạc Hàn cắn răng, một tay chặn ngực, một tay cầm điện thoại. Ngay khi Bạch Tố Kỳ ở đầu dây bên kia bắt máy, hắn tức giận quát lớn vào điện thoại.
- Bạch Tố Kỳ, sao cô dám động đến con trai tôi hả? Cô đã làm gì nó?
Mà Bạch Tố Kỳ lúc này đang chạy loạn khắp nơi tìm Đường Đường. Cô ta còn kêu hết tất cả nhân viên phục vụ tìm kiếm thằng bé nữa.
- Em… Không thấy Đường Đường đâu cả… Nhưng em thề là em chưa có làm gì thằng bé cả…
- Cái gì? Cô nói không thấy Đường Đường là có ý gì?
- Em… Mới lơ là 1 chút, khi quay lại thì thằng bé đã biến mất rồi. Hay thằng bé bỏ đi tìm anh rồi?
Mạc Hàn như không thể tin vào tai mình.
Vậy là Đường Đường mất tích thật rồi…
Nếu như đúng như những gì Bạch Tố Kỳ nói là thằng bé đi trốn đi tìm hắn, nhưng vì sao hắn cơ thể hắn lại cảm thấy đau như vậy chứ? Thằng bé… Nhất định đang gặp nguy hiểm…
Đứng 1 bên nghe cuộc trò chuyện của Mạc Hàn, Tư Vân có thể hiểu được phần nào sự tình. Chẳng lẽ vì Đường Đường đã gặp nguy hiểm nên Mạc Hàn mới tức giận như vậy sao?
Mạc Hàn không thèm nghe bất cứ lời nói nào của Bạch Tố Kỳ nữa.
Hắn điên tiết liền quăng điện thoại xuống đất. Tư Vân sợ hãi ôm lấy đầu, một tiếng nổ đột nhiên vang lên.
Nhìn thấy chiếc điện thoại đã vỡ, Tư Vân nuốt 1 ngụm nước bọt. Cô biết tình trạng của Mạc Hàn lúc này không được tốt, nhưng… Hắn cứ như vậy cũng chẳng thể giải quyết được gì.
Tư Vân định nói gì đó, nhưng bên ngoài đột nhiên có tiếng động rất lớn.
Khóa cửa phòng đột nhiên bị tuột khỏi chốt, rồi cánh cửa từ từ mở ra.
Mạc Uất Trì hiện ngang cho tay vào túi quần, đứng giữa lối ra vào. Mà dưới chân của anh ta lúc này có rất nhiều huyết tộc đang nằm la liệt dưới đất. Hiển nhiên cái đám kia bị mùi m.áu của Mạc Hàn thu hút nên đều xuất hiện ở đây.
Mạc Uất Trì đưa tay che mũi lại, anh ta thản nhiên đi vào phòng của Tư Vân, nhìn quanh một lượt, rồi cầm lấy bình nước thủy tinh lên, đem ra ngoài đổ vào vết m.áu của Mạc Hàn dưới đất.
Tiện tay, anh ta ném vỡ tan cả bình thủy tinh.
Xử lý xong, Mạc Uất Trì quay trở lại phòng, giơ chân đạp cửa vào.
- Thật không ngờ lại có kẻ làm anh bị thương được đấy.
Tư Vân nhìn về phía Mạc Uất Trì thì kinh ngạc. Anh ta quay về phía mỉm cười với cô rồi nói.
- Lại gặp nhau rồi cô gái.
- Anh sao lại đến đây?
- Mùi m.áu nồng như vậy, muốn lơ đi cũng không thể được.
Mà lúc này cơn đau một lần nữa lại bộc phát. Mạc Hàn thật sự rất khó chịu.
- Ông chủ à, hay để tôi đi gọi bác sĩ đến xem sao nhé.
- Vô dụng thôi. Cơ thể tôi không có bị sao cả.
Đau đớn thế kia mà bảo không bị sao? Cái tên này định coi cô là kẻ ngu hay sao?
Có vẻ như Mạc Uất Trì đã nhận ra điều gì đó, anh ta liền nghi hoặc.
- Đừng nói với em là anh sử dụng bí thuật liên kết với Đường Đường đấy nhé?
- Đúng vậy!
Sắc mặt của Mạc Uất Trì lập tức tím tái lại. Anh ta nắm chặt tay thành nắm đấm rồi chửi thề 1 câu.
- Bạch Tố Kỳ! Cái con mụ đàn bà đó… Sao cô ta dám…