Băng Dao bị một tát một cái rất mạnh, cô đưa sờ gò má bỏng rát, ngẩng mặt nhìn thấy Vưu Trung Tĩnh tức giận đứng trước mặt.
“Tiện nhân! nếu cô không xuất hiện, Thẩm Hiên Bạch làm sao có thể trở thành như vậy” Vưu Trung Tĩnh nhìn chằm chằm Doãn Băng Dao.
“Anh ấy sao rồi?” Doãn Băng Dao không hiểu.
“Cô hỏi hay lắm! Nếu như cô không yêu người khác, anh ấy sẽ không đau lòng như vậy, cũng sẽ không bỏ bê công việc”
Trong lòng Doãn Băng Dao cũng cảm thấy phẫn nộ, cô vén mấy sợi tóc trước trán vì cái tát lúc nãy mà rối tung: “Cho dù giữa tôi và Hiên Bạch có thế nào đi nữa, cô cũng không có tư cách đánh tôi”
“Hôm nay tôi phải dậy bảo cô một trận”
Dứt lời, Vưu Trung Tĩnh liền vung tay lên lần nữa, khi cánh tay cô chuẩn bị hạ xuống, đột nhiên bị giữ lại.
“Cô dừng tay lại cho tôi” Thẩm Hiên Bạch đột nhiên xuất hiện, hai mắt ửng đỏ, tức giận nhìn Vưu Trung Tĩnh.
“Hiên Bạch! Tại sao anh lại vì loại phụ nữ này mà đối xử với em như vậy?”
Hai người cùng nhau đồng cam cộng khổ, Vưu Trung Tĩnh không ngờ Thẩm Hiên Bạch lại vì Doãn Băng Dao mà nổi giận với mình.
Thẩm Hiên Bạch hất mạnh tay cô ra, “Đi ra ngoài”
Vưu Trung Tĩnh không phục, “Tất cả mọi chuyện em làm đều là vì anh! Người phụ nữ này! rốt cuộc cô ta có chỗ nào tốt, có đáng để anh đau lòng vì cô ta không?”
Doãn Băng Dao nghe hai người nói chuyện, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chẳng lẽ vì chuyện cô và Ngự Giao ở cùng nhau sao?
“Im miệng! Tôi bảo cô đi ra ngoài” Thẩm Hiên Bạch luôn dịu dàng, lần đầu tiên nổi trận lôi đình.
“Không, người nên đi là em” Doãn Băng Dao cắt ngang lời anh, cầm túi xách của mình, xoay người rời đi.
Thẩm Hiên Bạch giữ chặt cô: “Băng Dao, em đừng đi, anh có chuyện muốn nói với em”
Vưu Trung Tĩnh tái mặt, trừng mắt nhìn Doãn Băng Dao, đi ra ngoài, cánh cửa đóng “rầm” một tiếng.
“Đau không?” Thẩm Hiên Bạch tiến lên, nâng mặt Doãn Băng Dao, nhẹ nhàng xoa gò má đỏ hồng của cô.
Doãn Băng Dao gạt tay anh xuống, lạnh lùng nói: “Không sao”
“Anh xin lỗi…” anh áy náy nói.
“Ba chữ này phải là em nói với anh mới phải, em không biết chuyện em và Ngự Giao ở bên nhau sẽ gây tổn thương cho anh lớn đến vậy, nhưng Hiên Bạch, giữa chúng ta đã là chuyện quá khứ, không thể nào quay trở lại như lúc đầu được rồi, anh quên em đi”
Doãn Băng Dao cố gắng làm cho giọng của mình trở nên lạnh lùng vô tình.
Cô đã ở bên cạnh Ngự Giao, không thể tiếp tục dây dưa không rõ với Thẩm Hiên Bạch.
“Băng Dao, anh nghĩ là em hiểu lầm rồi. Giao là anh họ của anh, em ở bên anh ấy, tất nhiên anh sẽ chúc phúc cho hai người” Thẩm Hiên Bạch miễn cưỡng nở nụ cười
“Thật không?” Doãn Băng Dao không tin: “Khi nãy Vưu Trung Tĩnh vừa mới nói….”