Mấy ngày không ở, bàn ghế đã bị bụi phủ kín.
Doãn Băng Dao đang tìm quần áo trong tủ quần áo, một quyển sách rơi xuống.
Cô cúi xuống nhắt quyển sách rơi xuống đất lên, là một quyển nhạc.
Trong đầu, bỗng nhiên hiện ra hình bóng của người kia.
Không biết bây giờ anh ấy thế nào rồi? Có tốt không.
Cốc, cốc, cốc……
Băng Dao đang ngẩn người suy nghĩ liền bị kéo về hiện thực.
Là ai? Bình thường rất ít khi có người đến tìm cô, ngoại trừ Đồng Bội và Tô Y Thu.
Để quyển nhạc Piano xuống, Doãn Băng Dao đi ra mở cửa.
Trong chớp mắt cánh cửa được mở ra, ánh mặt sáng chói lập tức chiếu vào phòng. khiến mắt cô hơi đau, đợi đến khi thích ứng được với ánh sáng, nhìn thấy một người đàn ông đang đứng dưới ánh mặt trời, ánh mặt trời chiếu vào phía sau anh ta, giống như vầng hao quang thần thánh.
Là anh! Thẩm Hiên Bạch?
Doãn Băng Dao cho rằng mình đã nhìn nhầm, người đàn ông sáng chói như ánh mặt trời đã rời đi vào bốn năm trước, không ngờ lúc này đây đang đứng ở trước mặt cô.
“Băng Dao” Thẩm Hiên Bạch khẽ nở nụ cười.
“Hiên…. Hiên Bạch” cô vẫn chưa hết kinh ngạc.
Anh đột nhiên xuất hiện như vậy, khiến cô có chút tin vào mắt mình.
Còn nhớ năm đó anh từng nói: “Chờ anh trở lại, anh sẽ cưới em”
Đúng vậy, anh là mối tình đầu của cô. Cô từng cho rằng cả đời này mình sẽ chỉ yêu người đàn ông này.
“Sao vậy, nhìn thấy anh không vui sao?”
“Không phải”
“Vậy sao em vẫn để anh đứng ở ngoài nhà thế này, mấy năm không gặp, sao lại trở nên không lễ pháp như vậy” giọng nói của anh ta hết sức cưng chiều.
Doãn Băng Dao lấy lại tinh thần, vội vàng tránh sang một bên, nhường lối cho Thẩm Hiên Bạch vào nhà, “Trong phòng hơi bẩn một chút”
“Không sao, mấy năm nay anh còn cho rằng em đã sớm rời khỏi căn nhà cũ kỹ này chuyển đến nơi khác rồi, còn sợ không tìm được em” Thẩm bạch hiên ngồi xuống ghế nói.
“Em rót cho anh ly nước”
Cô xoay người cầm siêu lên, phát hiện trong siêu không có nước, xấu hổ cười cười với Thẩm Hiên Bạch, “Mấy ngày nay em không ở nhà, anh chờ em chút em đi đun một lát là xong ngay”
Thẩm Hiên Bạch kéo người cô lại, “Không cần đâu”
Đột nhiên anh ôm cô vào lòng, “Cho anh nhìn em kỹ một chút, lâu lắm rồi anh không nhìn thấy em. Em biết không? Anh thường xuyên mơ gặp em. Mấy năm nay, chắc chắn em rất vất vả đúng không.”
Doãn Băng Dao quay đầu, không biết tại sao, đáng lẽ cô nên cảm thấy vui vẻ mới đúng, nhưng lúc này lại có chút khó chịu.
“Nói anh nghe, có phải em cũng rất nhớ anh đúng không?” anh ta giơ tay ra quay mặt cô lại.
Ngẩng đầu nhìn anh ta, khuôn mặt đàn ông tuấn tú cô đã từng say mê.
Nhưng giờ phút này khi bị anh ta ôm vào trong lòng, tại sao không có cảm giác tim đập loạn như lúc trước.
Anh ta nâng mặt cô lên, đầu từ từ cúi thấp xuống…
Ngay trước khi làn môi dịu dàng của anh ta chạm vào cánh môi đỏ thắm căng mọng của cô, Doãn Băng Dao đột nhiên dùng sức đẩy anh ta ra.
Thẩm Hiên Bạch rất kinh ngạc, anh ta không ngờ cô sẽ làm như vậy
“Em sao vậy?” Giường như cô đã thay đổi, trở nên lạnh lùng hơn so với trước kia.
Chương 32: Xấu hổ
Doãn Doãn Băng Dao có chút xấu hổ, đưa tay vén mấy sợi tóc trên thái dương ra sau tai, lộ ra vàng tai trắng nõn.
“Hiên Bạch, em xin lỗi”
Mày kiếm nhíu lại, Thẩm Hiên Bạch tiến lên hai bước đặt hai tay lên bờ vai mảnh khảnh của cô, lo lắng hỏi: “Tại sao nói xin lỗi anh? rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Trong khoảng thời gian ngắn, em không biết nên nói với anh thế nào”
Cô phải nói gì bây giờ? Chẳng lẽ nói cô bất đắc dĩ trở thành người tình của một người đàn ông, nói cô đã vứt bỏ lời hứa hẹn giữa bọn họ?
“Băng Dao, nói cho anh biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? không phải chúng ta đã hẹn nhau rồi sao? Anh nói, anh sẽ trở về cưới em.” Ánh mắt Thẩm Hiên Bạch vô cùng lo lắng, trong giọng nói tràn đầy đau khổ.
Mấy năm không gặp, chẵng lẽ cô đã vứt bỏ trái tim yêu thương anh rồi sao?
Doãn Băng Dao lùi về phía sau mấy bước, xách túi đồ lên bước đi.
Thẩm Hiên Bạch vội đuổi theo, nhưng cô đã ngồi lên một chiếc taxi rồi.
Lúc anh đang chuẩn bị đuổi theo, lại nhận được một cuộc điện thoại rất quan trọng, vì vậy đành phải từ bỏ.
Từ chiếc kính chiếu hậu trong xe, Doãn Băng Dao nhìn thấy một người đàn ông đang luống cuống đứng dưới ánh mặt trời, trong lòng cô có cái gì đó cuồn cuộn đau xót.
Hiên Bạch, em xin lỗi, em đã là người phụ nữ của người khác, em không còn là người con gái thánh thiện trong lòng anh, giữa hai chúng ta không thể trở lại như lúc đầu được.
Nói ra cũng thật kỳ lạ, tại sao cô không có cảm giác đau đớn khổ sở.
Trong lòng chỉ có sự áy náy.
Chẳng lẽ, cô chưa bao giờ từng yêu anh sao?
Có lẽ là vậy, vì từ nhỏ cô đã biết, không có ai sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh cô.
Người duy nhất ở bên cạnh cô chỉ có người em trai Doãn Lăng Diệc của cô.
Mặc dù ngôi nhà mới rất xa hoa rất rộng rãi, nhưng lại khiến cô cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, giống như đang sống trong hầm băng.Ngôi nhà này giống như một chiếc lồng, cô vĩnh viễn không thể bay ra ngoài được.
Mấy ngày nay, Ngự Giao cũng không xuất hiện.
Buổi tối hai người chị em tốt hẹn cô ra ngoài ăn cơm, Doãn Băng Dao cũng quyết định đem chuyện mình có “bạn trai” nói cho hai người biết. Nhưng cô sẽ không nói người bạn trai của cô chính là Ngự Giao.
Doãn Băng Dao đi cùng Đồng Bội và Tô Y Thu tới nhà hàng Tây. Là một nhà hàng năm sao cao cấp, lúc đi tới cửa cô nói: “Ba người chúng ta ăn cơm, không cần tiêu nhiều kiền như vậy”. Cuộc sống khó khăn đã dậy cô phải biết tiết kiệm, càng không muốn chị em tốt của cô hoang phí.
“Lo gì chứ…, hôm nay chúng mình được một anh đẹp trai thần bí mời mà” Đồng Bội nói.
“Ai vậy?”
“Chính là Ngự Giao bạn trai của Tô Y Thu, chúng ta là bạn thân của cậu ấy nên mới có thể ăn cơm tối với anh ta, cậu biết không? Có rất nhiều người xếp hàng chờ được gặp mặt anh ta mà không được đấy.” Đồng Bội vui vẻ nói.
Doãn Doãn Băng Dao sững sờ “Cái… cái gì? Cậu nói là Ngự Giao muốn chúng ta ăn cơm với anh ta sao?”
“Đúng vậy”
“Việc đó… đột nhiên tớ nhớ ra có chuyện gấp phải làm, tớ đi trước đây.”
Doãn Băng Dao xoay người muốn rời đi, cô không muốn gặp anh ta trong hoàn cảnh xấu hổ như này. Cô sợ Ngự Giao sẽ nói ra quan hệ giữa bọn họ, việc đó khác gì đẩy cô xuống địa ngục?
Nhưng đã không kịp rồi….