Vốn dĩ quần áo đã rách nát, khó khăn lắm mới che được cơ thể cô, hai tay Băng Dao ôm thật chặt ngực mình, trong ánh mắt chỉ là sự tuyệt vọng.
“Nếu… nếu tôi cởi, có phải anh sẽ tha cho hai chị em chúng tôi?” Cô biết, nói ra câu hỏi này là rất ngây thơ rất ngu ngốc, nhưng vì tính mạng, vì cứu em trai, cô có thể làm bất kỳ việc gì.
Ngự Giao chỉ nhún vai không lên tiếng trả lời.
Cắn chặt môi, hai tay cô không ngừng run rẩy, chậm chạp cởi bỏ thứ quần áo trên người mình.
Ngự Giao thích thú nhìn cơ thể cô từ từ lộ ra bên ngoài. Vòng eo nhỏ nhắn xinh đẹp không đầy một vòng tay, bộ ngực tròn trịa trắng mịn căng tràn.
Khi cô sắp cởi quần mình ra, anh bước nhanh đến, giữ tay cô lại.
Cô kinh hoảng ngước mắt lên nhìn, trong đôi mắt đã bị những giọt nước trong suốt che kín.
Đôi mắt lạnh lùng lướt một vòng trên người cô, “Trên người cô có nhiều dấu hôn như vậy, tôi không có hứng thú đụng vào phụ nữ đã bị người khác chạm vào. Hãy để chúng biến mất rồi nói sau”
Buông cô ra, đi đến bên cạnh chiếc ghế sofa mềm mại ngồi xuống, anh ta thản nhiên châm một điếu thuốc lá, khẽ nhả ra một làn khói trắng, nhìn cô xuyên qua làn khói thuốc nói.
“Làm người tình của tôi”
Băng Dao kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp của người đàn ông ma mị ngồi trên ghế sofa.
“Tôi…”
“Cô không còn lựa chọn nào khác” Anh ta cắt ngang lời cô, “Tính mạng của cô và em trai cô, đang treo trên lưỡi dao. Tôi có thể không giết cô, cô có thể dẫn em trai cô ra khỏi nơi này, nhưng…”
Đôi mắt lạnh lùng thoáng qua một tia sáng, “Nếu chị em cô ra khỏi đây, vậy cái chết là điều không phải nghi ngờ”
Băng Dao trầm mặt, nửa người trên trần trụi cứng đờ tại chỗ, tuyệt vọng ngơ ngác nhìn một góc nào đó dưới mặt đất.
Giọng nói của anh ta văng vẳng bên tai, ong ong khiến cô cảm giác bản thân đang đứng trong địa ngục rét lạnh.
“Đừng có làm lãng phí thời gian của tôi, đồng ý hay không đồng ý?”
Băng Dao ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh ta, “Tôi đồng ý”
Cô còn lựa chọn nào khác sao?
Không có….
Khóe miệng Ngự Giao cong lên vừa có chút đắc ý vừa có chút hài lòng, anh dịu tàn thuốc, cởi chiếc áo khoác da trên người, đến gần Doãn Băng Dao.
Trong chớp mắt cảm nhận được hơi thở ấm áp bao quanh cơ thể lạnh lẽo của cô.
Anh khoác áo choàng lên trên người cô, “Muộn rồi, tắm rửa sạch sẽ rồi đi nghỉ đi. Lúc nào cần, tôi sẽ cho người tới gọi cô”
Một giây trước Băng Dao còn cảm thấy ấm áp, vì câu nói này, trong lòng lại đột nhiên trở nên rét lạnh.
Đi theo người giúp việc trở lại căn phòng lúc đầu, em trai cô đã được đưa lên giường, còn được cắm ống truyền nước biển.
Vừa định ngồi xuống bên cạnh Doãn Lăng Diệc chăm sóc cho cậu, người giúp việc đã lên tiếng nói tổng giám đốc đã sắp sếp mọi việc ổn thỏa, mời cô đi nghỉ.
Vừa rồi cô đã chứng kiến tất cả, nếu như có người nào đó muốn làm trái ý người đàn ông kia, hậu quả nhất định sẽ không thể tưởng tượng nổi. Anh ta có thể rút súng ra, giết người bất cứ lúc nào.
Nhưng dường như anh ta không xấu xa như vậy.
Anh ta muốn cô làm người tình, là vì thích cô sao?
Trong lòng Băng Dao cực kỳ hoảng loạn ….
Chương 14: Cuộc sống giam cầm
“Chị, chúng ta đang ở đâu vậy, bao giờ thì về nhà?”
Doãn Lăng Diệc ngồi trên giường, tò mò nhìn xung quanh, “Căn phòng này thật là đẹp. Rất giống với những gì miêu tả trong tiểu thuyết”
Doãn Băng Dao đưa tay sờ tràn em trai, cơn sốt cao cuối cùng cũng hạ nhiệt, “Đây là nhà bạn chị, chúng ta sẽ ở lại đây một thời gian ngắn”
Doãn Lăng Diệc nhìn ra phía ngoài cửa sổ, “Oa, bên ngoài có ánh nắng mặt trời kìa, chị em mình ra ngoài phơi nắng đi”
“Ừ. Để chị đỡ em xuống giường”
Băng Dao vừa mới dìu em trai mình đi ra khỏi phòng, liền gặp một người đàn ông trung niên đứng ở hành lang, vẻ mặt nghiêm túc.
“Cô chính là người phụ nữ, thiếu gia dẫn về mấy ngày hôm trước?” người đàn ông trung niên hơi nhăn mày nói.
“Vâng. Tôi muốn dẫn em trai tôi ra ngoài phơi nắng”
“Không được” vẻ mặt người đàn ông trung niên trở nên u ám nói, “Người ngoài không thể đi lại trong Thẩm gia. Tiểu Nhã, đưa bọn họ trở về phòng”
“Vâng, thưa quản gia Từ”
Một người phụ nữ cúi thấp đầu bước ra từ phía sau năm người đàn ông, dáng vẻ hết sức cung kính
Người phụ nữ gọi là Tiểu Nhã cười cười với Băng Dao, dẫn hai chị em cô về phòng.
Dáng vẻ người nữ giúp việc này không giống như vẻ mặt lạnh lùng của những nữ giúp việc khác.
Băng Dao còn tưởng rằng, cô ta là chủ nhân của nhà họ Thẩm, từ trên xuống dưới ngay cả người giúp việc trong nhà họ Thẩm đều có vẻ mặt giống như tảng băng, không ngờ cô ta lại mỉm cười với cô.
Băng Dao liền có cảm tình với người tên gọi Tiểu Nhã này.
“Cô tên là Tiểu Nhã phải không?” Băng Dao chủ động nói chuyện với cô ta.
“Vâng ạ”
“Người vừa nãy là….”
“À, ông ấy là quản gia nhà họ Thẩm, đã ở bên cạnh ông chủ rất nhiều năm, lời nói của ông ấy rất có trọng lượng, cho nên… tốt nhất cô đừng để quản gia Từ tức giận”
Băng Dao gật đầu, vẻ mặt có chút không vui.
“Cô đừng trách quản gia Từ, chỉ là ông ấy không thích người lạ thôi, thật ra ở nhà họ Thẩm rất ít khi có người lạ tới. Đợi đến khi cô quen nơi này rồi, sẽ phát hiện thật ra mọi người ở đây không hề xấu” trên khuôn mặt đơn thuần của người phụ nữ nở nụ cười tươi tắn.
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô”
Ở đây đã mấy ngày, nhưng chưa từng nhìn thấy Thẩm Ngạn Bằng cũng chính là Ngự Giao.
Không thể đi ra ngoài, cũng không thể ra ngoài vườn hoa phơi nắng. Cả ngày cứ như vậy có khác gì bị giam lỏng.
Cũng may điện thoại di động không bị lấy đi. Băng Dao nhìn chằm chằm vào điện thoại, do dự không biết có nên kể chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay cho hai người chị em tốt nhất của cô biết không
“Chị, chị không vui sao?”
“À” Băng Dao lấy lại tinh thần, “Không, làm sao chị có thể không vui được chứ”
Ngay cả cơm cũng có người giúp việc đưa tới tận phòng.
Bữa tối đã được đưa đến, là đồ ăn cao cấp. Đồ ăn nhà họ Thẩm rất ngon, ngay cả đồ ăn cho chị em cô ăn cũng là đồ ăn cao cấp.
Trở về phòng, Băng Dao suy đi nghĩ lại, cảm thấy không thể cứ ngồi chờ chết như thế này được, vì thế cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi điện thoại.
Đột nhiên có người gõ cửa, cô vội vàng giấu điện thoại di động vào một chỗ.
“Mời cô đi theo tôi, thiếu gia muốn gặp cô”
Người đó…. rốt cuộc cũng nhớ ra sự tồn tại của cô rồi.
“Cô mặc bộ quần áo này vào, trang điểm một chút, lát nữa có người dẫn cô đi gặp thiếu gia” Người giúp việc vừa nói vừa đưa một bộ quần áo cho cô.
Nhìn xuống bộ quần áo trên tay, một bộ quần áo hở hang không chịu nổi, như thể mấy miếng vải lụa mỏng tang ghép lại, bên ngoài có một chiếc áo khoác màu đen.
Băng Dao nhíu mày, tại sao bảo cô mặc bộ quần áo này?
“Xin cô nhanh lên, thiếu gia không thích chờ đợi người khác” Người giúp việc thúc giục.
“Vâng, tôi làm ngay đây”
Mấy phút sau, Băng Dao mặc xong bộ quần áo hở hang kia, cũng may còn có cái áo khoác bên ngoài
Mái tóc dài vẫn dùng một chiếc đũa bối gọn gàng trên đầu, khuôn mặt mộc không hề trang điểm.
Mở cửa chính đi ra ngoài, người giúp việc vẫn đang đứng bên ngoài chờ cô, sau đó dẫn cô ra bãi đỗ xe.
“Tổng giám đốc, ý tôi là thiếu gia, ngài ấy không có ở trong nhà sao?” Băng Dao tò mò hỏi.
“Cô mau lên xe nhanh đi, đừng hỏi nhiều” Người giúp việc mở cửa xe, nhỏ giọng nói”
Người giúp việc trong nhà họ Thẩm rất đông, nhìn qua cũng không hề đơn giản. Giống như đều được trải qua huấn luyện nghiêm khắc.
Ngồi ở trên xe, Băng Dao không biết chiếc xe sẽ đi tới đâu, vốn định hỏi người lái xe, nhưng từ kinh nghiệm của mấy ngày qua cô lại ngoan ngoãn ngồi im lặng.