• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 33: Vô cùng xấu hổ

“Băng Dao, cậu định đi đâu vậy” giọng nói dịu dàng của Tô Y Thu vang lên.

Doãn Băng Dao ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tô Y Thu, đứng cạnh là thân hình cao lớn của Ngự Giao.

Trên mặt Tô Y Thu là nụ cười hạnh phúc, cô ấy tao nhã cao quý như vậy, đúng cùng với anh ta rất xứng đôi.

Trong lòng cô đột nhiên trào nên một cảm giác vô cùng chua xót

“Tớ đột nhiên nhớ ra chút việc, nên phải đi trước” từ đầu tới cuối cô hoàn toàn không dám nhìn vào người đàn ông kia.

“Cô vừa mới đến đã đi sao? Tôi thường nghe Tô Y Thu nhắc tới hai người bạn thân của cô ấy” khóe miệng anh khẽ nở nụ cười thản nhiên, trong ánh mất lóe lên tia thích thú.

“Đúng đó Băng Dao, chúng ta hãy ăn cùng nhau bữa cơm đã, gần đây cậu lúc nào cũng bận rộn”

Tô Y Thu tiến lên, thân thiết kéo tay Doãn Băng Dao.

Cô thậm chí không dám nhìn khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc của Tô Y Thu, cô cảm giác vô cùng xấu hổ

Bất đắc dĩ, cô đành phải ở lại.

Bốn người ngồi vào ghế, ánh sáng từ chiếc đèn chùm thủy tinh lấp lánh đẹp đẽ, một khung cảnh lãng mạn.

Doãn Băng Dao cảm thân mình rất dư thừa, hai tay nắm chặt dưới gầm bàn, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

“Băng Dao, sao hôm nay cậu không nói chuyện gì vậy?” Đồng Bội nhìn về phía cô hỏi.

“À, tớ…. Hôm nay trong người tớ hơi khó chịu một chút.” Cô như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

“Đúng rồi, không phải cậu đang tìm việc sao?” Tô Y Thu lau khóe miệng, nhìn về phía Ngự Giao: “Ngạn bằng, trong tay anh có nhiều công ty như vậy, anh có thể giới thiệu Băng Dao vào làm trong một công ty được không?”

Cô thích gọi tên thật của anh.

Ngự Giao chỉ là biệt hiệu của anh. Gọi tên thật của anh, cảm giác khoảng cách giữa hai người được rút ngắn lại, cảm giác như anh là người nhà.

Người đứng ngoài chỉ cần liếc mắt một cái lập tức có thể nhìn ra, khi Tô Y Thu nhìn Ngự Giao, ánh mắt cô vô cùng dịu dàng và thâm tình. Giống như anh là toàn bộ thế giới của cô.

Ngự Giao buông dao nĩa trong tay xuống, nhấp một ngụm rượu đỏ, sau đó nhìn về phía Doãn Băng Dao, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Cô doãn muốn làm công việc gì? tôi có thể sắp xếp cho cô, là bạn tốt của Y Thu, chính là bạn tốt của tôi”

Khi anh nói những lời này, trong đáy mắt Tô Y Thu tràn đầy e thẹn.

Mối tình đầu của người con gái, nét e thẹn trên khuôn mặt, là xinh đẹp nhất.

Doãn Băng Dao vẫn cúi đầu đáp: “Cảm ơn, không cần”

Chiếc dao trong tay vẫn không ngừng cắt miếng bít tết, lúc này trong lòng cô vô cùng hoảng loạn.

Cô buông tao dĩa xuống, đứng lên: “Mình vào toilet một chút.”

Đi tới toilet, cô vội vàng rửa mặt, ngẩng đầu nhìn gương mặt nhếch nhác của mình trong gương, hô hấp dồn dập.

Tại sao lại xảy ra tình trạng như ngày hôm nay? rốt cuộc cô đã sai ở đâu, tại sao lại như vậy….

Cô sắp phát điên mất rồi.

Người thứ ba! Người người căm ghét kẻ thứ ba! Cô cảm thấy sau khi cô chết đi chắc chắn sẽ phải xuống địa ngục.

Đặc biệt khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng thâm tình của Y Thu, cô càng cảm thấy nghiệp chướng của mình nặng nề hơn.

Điều chỉnh lại cảm xúc, Doãn Băng Dao đi ra.

Vừa bước ra khỏi toilet, đột nhiên bị ôm vào trong ngực, sau đó một nụ hôn dịu dàng mà bá đạo hạ xuống…..

 

Chương 34: Cắn chảy máu miệng anh ta

Hơi thở mạnh mẽ quen thuộc đột nhiên phả tới, khiến Doãn Băng Dao suýt nghẹt thở.

Cô ra sức giãy giụa đẩy anh ra, giọng nói run rẩy: “Ngự Giao! rốc cuộc anh muốn gì?”

Nhìn hai người bọn họ ở bên nhau quấn quýt thân mật, trái tim cô đã đau đớn lắm rồi. Bây giờ anh ta lại làm như này! Chẳng lẽ anh ta không sợ bị Tô Y Thu nhìn thấy sao?

Ngự Giao dùng ngón tay cái khẽ lau khóe miệng một cái, cúi đầu nhìn, trên ngón tay có vết máu.

Được lắm, dám cắn anh!

“Mấy ngày không gặp, cô đã trở nên dữ dằn như vậy, không được, tôi thích dáng vẻ mềm mại của cô lúc trước hơn.” Anh nhìn thẳng về phía cô.

Lúc đầu ngoan ngoãn nghe theo anh ta, là vì anh là người cứu hai chị em cô, cũng vì anh ta là một người đàn ông độc ác tàn nhẫn. Nhưng bây giờ cô thực sự không chịu nổi nữa rồi.

“Tối nay, tôi sẽ tới chỗ của cô”

“Không phải tối nay anh sẽ đi cùng Y Thu sao? Anh không cần tới chỗ tôi” Cô quay mặt đi, không muốn nhìn thấy gương mặt tà mị kia.

Ngự Giao bước lên mấy bước, đưa tay vuốt ve gương mặt cô, khẽ cười một tiếng: ‘Tất nhiên là tôi không cần đến cô, chỉ là có một chỗ của tôi, cần đến cô….”

Hơi thở nóng ấm của anh ta phả ra cùng lời nói, khiến cả người cô tê dại

Doãn Băng Dao đề phòng lùi về phía sau hai bước.

“Doãn Băng Dao cậu ở đây à?” Đồng Bội đột nhiên đi tới, vẻ mặt kinh ngạc khi nhìn thấy Ngự Giao: “Tại sao hai người đứng ở đây hết vậy”

Cô vội vàng giải thích: “Vừa… Vừa rồi không phải Y Thu nhắc đến chuyện tìm việc của tớ sao? Cho nên tớ và anh ta đang nói chuyện công việc”

Vẻ mặt Đồng Bội đầy nghi ngờ. “Ừm, vào phòng thôi, Y Thu đang ở trong phòng đợi mọi người đó”

“Ừm”

Hai người một trước một sau trở lại trong phòng.

Tô Y Thu nhìn thấy khóe miệng Ngự Giao chảy máu liền lo lắng nói: “Anh sao vậy? chảy máu rồi kìa”

Doãn Băng Dao vừa ngồi xuống, trong lòng bỗn nhiên căng thẳng, vẫn cúi đầu không dám ngẩng lên.

Ngự Giao cầm tờ khăn giấy Tô Y Thu đưa, lau một chút: “Không sao đâu, vừa rồi ăn không cẩn thận cắn phải lưỡi nên chảy máu thôi” Giọng nói cực kỳ dịu dàng.

Doãn Băng Dao không biết cảm giác trong lòng mình lúc này là gì. Cô chưa từng thấy Ngự Giao dịu dàng như vậy. Hình như chỉ có ở trước mặt Y Thu, anh mới có thể dịu dàng như vậy.

Ăn bữa tối xong, mọi người mỗi người đi một ngả.

Ngự Giao đưa Tô Y Thu về bằng chiếc xe thể thao đắt tiền, còn Doãn Băng Dao ngồi sau xe máy của Đồng Bội.

“Băng Dao, cậu cảm thấy bạn trai Y Thu thế nào? Ngự Giao trong truyền thuyết là kẻ tàn bạo vô cùng, như hôm nay anh ta lại rất dịu dàng điềm đạm” Đồng Bội vừa lái xe máy vừa lớn tiếng nói.

“Doãn Băng Dao? cậu có nghe tớ đang nói gì không đấy?”

“Ừ, mình đang nghe mà.” Dịu dàng? Không biết đó có phải là một bộ mặt giả tạo khác của anh ta hay không.

“Sao hôm nay cậu cứ có vẻ hoảng hốt vậy”

“Đâu có, tớ vẫn như bình thường mà, cậu dừng ở ngã ba phía trước là được rồi, tớ tự về.” Cô còn chưa nghĩ ra làm sao để giải thích với Đồng Bội, đột nhiên nhớ ra căn nhà mới chuyển đến.

Lúc về đến nhà, Lăng Diệc đã ngủ. Trên bàn để một tờ giấy, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo: “Chị, Lăng Diệc rất ngoan, em tự nấu cơm ăn, để phần cho cả chị nữa đó, khi nào chị về nhớ ăn cơm nha”

Tất cả những điều khó chịu, khi nhìn thấy tờ giấy này đều tan thành mây khói.

Tất cả đều, đáng giá.

Đúng lúc tâm trạng của cô vừa mới được thả lỏng một chút, tiếng chuông cửa liền vang lên….

Đinh đinh đinh, đinh đinh đinh…..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK