• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 47: Tiếp rượu

Trước khi Doãn Băng Dao ngồi xuống bàn ăn, khi cô nhìn thấy những người phụ nữ và đàn ông ngồi bên cạnh, một lần nữa cô lại cảm thấy bản thân thật rẻ mạt.

Mấy người bạn của Ngự Giao trên tàu chở khách không phải là những công tử cao sang phong nhã trong những bữa tiệc thường thấy hàng ngày. Mà cảm giác người những người đàn ông này vô cùng tàn ác, vẻ mặt bọn họ vô cùng liều lĩnh, có một người đàn ông trên má còn có một vết dao chém.

Bên cạnh mỗi người đàn ông, đều có một người phụ nữ ngồi cùng, những người phụ nữ này rất quyến rũ, hoặc là dịu dàng gắp thức ăn cho người đàn ông bên cạnh, hoặc ngã vào trong lòng họ….

Doãn Băng Dao hít sâu một hơn, cố gắng đè nén suy nghĩ trong lòng.

“Anh Giao, bảo người phụ nữ của anh uống vài chén đi” một người đàn ông lên tiếng, đôi mắt nhìn Doãn Băng Dao đầy ô uế.

Những người đàn ông này mặc dù phách lối, nhưng rất tôn kính Ngự Giao, người này một câu anh Giao người kia một câu anh Giao, nhưng bọn họ không hề tôn trọng Doãn Băng Dao.

Bởi vì bọn họ biết, những người phụ nữ đi cùng trong trường hợp này đều chỉ là bạn trên giường, gặp dịp thì chơi.

Ngự Giao liếc mắt nhìn Doãn Băng Dao, dùng ánh mắt nói cho cô biết, cô hãy uống rượu cùng bọn họ.

Doãn Băng Dao quay đầu, lạnh lùng nói, “Xin lỗi, tôi không uống rượu”

“Ha ha ha, anh Giao, người phụ nữ này cũng có chút tính cách đó” một người đàn ông khác cười, giơ tay ôm người phụ nữ bên cạnh nói: “Người phụ nữ này của tôi rất dễ dậy bảo”

Người đàn ông này nói như vậy không nghi ngờ chính là đang khiêu khích Ngự Giao

Khóe miệng Ngự Giao khẽ cong lên, đưa một ly rượu đến trước mặt Doãn Băng Dao, lạnh lùng nói một từ: “Uống”

Doãn Băng Dao nhìn về phía anh, ánh mắt uy nghiêm của anh khiến người khác không thể cự tuyệt.

Cuối cùng cô phải thỏa hiệp, nhận ly rượu trong tay Ngự Giao, uống từng ngụm từng ngụm.

Bên tai là những giọng nói giễu cợt của đám đàn ông, Doãn Băng Dao bị sặc rượu ho khan.

Uống ly thứ nhất, đương nhiên sẽ có ly thứ hai.

Doãn Băng Dao nở nụ cười thê lương, cô giống như đã chết lặng.

Nhận một ly uống một ly… đám đàn ông đang thương lượng Giao dịch “đen” nào đó, nhưng cô hoàn toàn không nghe lọt tai một chữ nào.

Đầu cô càng lúc càng choáng váng, nếu uống nữa chắc chắn cô sẽ say mềm.

Đúng lúc Doãn Băng Dao đang khổ não nhìn ly rượu trước mặt thì tiếng súng chợt vang lên, người phụ nữ đối diện kêu thảm một tiếng, trên lưng trúng một phát đạn.

Căn phòng lập tức trở nên hỗn loạn.

Ngự Giao đứng lên, lập tức rút súng ra, nhìn về phía người đang đi đến.

Người kia cô nhớ, là người lúc đầu muốn giết chết hai chị em cô để diệt khẩu, chính là ông Hà người Đài Loan.

“Ngự Giao, anh đúng là không giữ chữ tín, không phải anh nói sẽ xử lý người đàn bà này sao?” lão ta nhìn về phía Băng Dao nói.

“Nhưng bây giờ anh lại giữ người đàn bà này ở bên người, như vậy tôi cũng không tính toán làm gì, nhưng mời cậu trả lại 10% phí qua tay lúc đầu cho tôi…”

Ngự Giao cười lạnh mấy tiếng, “Thứ ăn rồi, tôi chưa bao giờ nhổ ra, đó không phải tác phong của tôi” đối mặt với tình huống này, anh vẫn bình thản ung dung như trước.

“Vậy thì cậu đừng trách tôi không khách khí” vừa dứt lời lão già người Đài Loan, liền giơ khẩu súng trong tay lên bắn.

Ngự Giao nhanh như chớp ôm Doãn Băng Dao vào lòng, nghiêng người, tránh thoát viên đạn kia.

Căn phòng hỗn loạn, tiếng súng, tiếng đánh nhau, còn có tiếng thét chói tai của phụ nữ không ngừng vang lên.

Xem ra đối phương nhất định phải đòi lại 20 triệu đô la tiền phí qua tay kia, còn bên Ngự Giao cũng không chiếm được ưu thế, hai bên đều có thương vong.

Đúng lúc Ngự Giao không để ý đến Doãn Băng Dao, cô liền bị lão già người Đài Loan bắt được.

Ông ta giữ chặt cổ Băng Dao, họng súng dí vào huyệt thái dương của cô nói: “Đứng im, không được nhúc nhích! Nếu không, tôi sẽ khiến cô ta đi gặp Diêm Vương ngay lập tức”

 

Chương 48: Xả thân cứu người

Lại một lần nữa Doãn Băng Dao cảm thấy cái chết tiến gần đến mình như vậy.

Tất cả mọi người đều dừng lại, trong đó có một người đàn ông vừa rồi ăn cơm nói: “Cô ta chẳng qua cũng chỉ là bạn cùng giường với anh Giao của chúng tôi, ông Hà đây là ông tự tìm đường chết đó” Hắn ra hô lên “Các anh em, lên”

Doãn Băng Dao nhắm hai mắt lại, đúng vậy, tính mạng cô chưa bao giờ đáng tiền.

Bố đuổi hai chị em cô ra khỏi nhà, mặc kệ sống chết ra sao.

Hiện giờ, Ngự Giao cũng không quan tâm đến sống chết của cô.

Trước đây cô cũng đã từng nghĩ tới cái chết, nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng cho em trai. Lăng Diệc, chị không thể bảo vệ em được nữa rồi.

Cho đến lúc này, Doãn Băng Dao cũng không chảy ra một giọt nước mắt.

Đúng lúc cô cho rằng đầu mình sẽ bị một viên đạn xuyên qua, một chuyện bất ngờ xẩy ra.

“Tất cả dừng tai lại cho tôi” Ngự Giao tức giận quát.

Doãn Băng Dao kinh ngạc mở mắt, nhìn thấy hai mắt đỏ rực khát máu của anh.

“Anh Giao?” người đàn ông vừa lên tiếng có chút khó hiểu.

“Cậu câm miệng lại” Ngự Giao lớn tiếng quát người đàn ông.

“Ha ha ha…” lão già người Đài Loan đắc ý bật cười, “Ngự Giao, cậu không nỡ nhìn cô ta chết, tôi biết cậu luyến tiếc. Tôi có thể không giết cô ta, nhưng cậu phải trả lại số tiền đó cho tôi”

Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn Ngự Giao, chỉ thấy anh vứt khẩu súng trên tay xuống đất. xòe hai tay ra, chậm dãi nói: “Thả cô ấy ra, để tôi làm con tin của ông, nếu không hôm nay ông đừng hòng rời khỏi đây”

Ông ta có chút lo lắng, thấy tất cả những người thuộc hạ đứng phía sau Ngự Giao đều là những người được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Mặc dù rất muốn lấy lại hơn hai mươi triệu đô la kia, nhưng nếu ngay cả mạng cũng không còn, như vậy không phải sẽ thảm hơn sao. Vì vậy, ông ta nói: “Được, cậu lại đây”

Trong lòng ông ta thầm tính, chỉ cần khống chế được Ngự Giao, như vậy còn lo gì không lấy lại được số tiền kia?

Có lẽ đòi số tiền lớn hơn cũng sẽ có….

Nghĩ tới đây, trên khuôn mặt ông ta lạ từ từ hiện ra nụ cười

Ngự Giao bước từng bước về phía ông ta, gió biển gào thét, thổi bay tóc anh.

“Anh Giao”

“Anh Giao! đừng qua đó”

“Các cậu câm miệng lại” Ngự Giao quát khẽ.

Doãn Băng Dao trơ mắt nhìn Ngự Giao đi về phía mình, thậm chí có chút không đành lòng: “Ngự Giao! đừng lại đây! Ở trong mắt anh, tôi chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà thôi, anh không cần phải làm vậy vì tôi!”

Cô không ngờ anh sẽ xả thân cứu cô, nhưng cô cũng không muốn mắc nợ anh điều gì.

Trong đêm mưa to gió lớn, anh cứu cô và Lăng Diệc, điều này đã khiến cô rất cảm kích.

Mặc dù, cô cũng rất hận anh.

“Đừng có ở trước mặt tôi diễn tuồng ân ái yêu thương” lão già người Đài Loan khịt mũi nói.

Ngự Giao bước tới, “Thả cô ấy ra”

Trong nháy mắt mọi người đều trở nên căng thẳng như ngừng thở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK