• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Anh…gửi cho em? "

Hàn Hoa Nguyệt một tay gửi trả không muốn để cô sống trong váy vóc lụa là, càng để khiến anh nghĩ rằng cô hắt hủi tấm lòng không muốn đón nhận.

Cho đến tận bây giờ Hàn Chi Sơ mới rõ, suốt 2 năm vùi đầu vào đống công việc tưởng rằng sẽ cho cô một cuộc sống đầy đủ, Cao Điệp Vy cũng sẽ được hạnh phúc khi có người anh trai giàu có.

Tất cả lại chỉ thu về sự lạnh nhạt mà anh đã quá vô tâm không để ý đến cảm nhận của những người anh yêu thương.

" Anh xin lỗi. "

" Anh nói gì vậy chứ, anh đâu có lỗi!! "

Cô ôm lấy tấm thân to con ấy trong lòng, hơi ấm đan xen sự vỗ về. Một người đàn ông trưởng thành dường như hóa thành đứa nhóc, khóc nức lên trong vòng tay nhỏ nhắn của người vợ.

Tố Lệ Đào mạnh dạn đáp xuống nụ hôn nhẹ nhàng khiến anh bất ngờ ngây ngốc, chỉ vừa mới hôn thôi đã làm người cô nóng ran lên vì xấu hổ. Toan bỏ chạy thì cánh tay kia của anh bắt lại kịp thời.

" Em cưỡng hôn chồng mình còn muốn bỏ chạy? "

Đôi mắt run run chờ anh hôn lại thì tiếng chạy hớt hải của Diệp Nhân Trì cắt đứt bầu không khí lãng mạn.

Vừa nhìn thấy mặt người trợ lý, anh xám xịt lườm nguýt.

" Thiếu…thiếu gia, tôi không cố ý cắt ngang đâu!! "

" Nhìn thấy cái bản mặt cậu là tôi đã thấy khó chịu rồi. "

Một hồi sau khi hai người rời đi cô mới từ từ đứng dậy dọn dẹp, nhìn lại quá khứ bị hành hạ bất chợt cười lạnh cảm thán bản thân quá dè dặt nhút nhát.

Trong khoảng khắc mất đi cả mẹ và em gái, thế giới của cô suýt chút nữa sụp đổ muốn chạy theo đến bên hai người họ.

Dù căm phẫn nhưng chẳng thể làm được gì, từ nay chỉ còn cô tiếp tục cất bước chân một cõi sau khi mất gia đình.

Chẳng dám oán trách số phận nghiệt ngã, chỉ dám hận bản thân không đủ mạnh để vượt qua tất cả.

Giá như cô quan tâm đến em gái nhiều hơn, có lẽ giây phút em ấy lìa khỏi trần đời gương mặt xanh xao ấy cũng được nhìn mặt chị lần cuối.

Tia nắng ấm xuyên qua khung cửa sổ, bầu trời xanh thấy rõ, nếu thiên đàng có tồn tại ắt hẳn gia đình cô đang đoàn tụ sẽ hạnh phúc lắm, chỉ còn thiếu cô mà thôi.

Muốn đặc biệt nấu bữa ăn cho Hàn Chi Sơ và Cao Điệp Vy, tự thân cô muốn xuống siêu thị mua đống nguyên liệu tươi ngon.

Mặc Linh Linh cũng đi cạnh cười nói vui vẻ giúp cô không ít khiến cô cảm thấy hào hứng khi đi mua đồ.

Cầm đống đồ nặng trong tay, hai người phụ nữ lê lết ra khỏi siêu thị thì bỗng chốc cảm thấy nhẹ nhõm.

Hắc Khả Minh đột ngột giật lấy hết đống đồ trên tay cô, tỏ vẻ đẹp trai cao thượng muốn giúp cô mang về.

" Không cần, mau trả đây! "

" Em còn tính giận hờn tôi đến bao giờ? Để tôi giúp em. "

Mặc Linh Linh không rõ mối quan hệ của hai người là gì chỉ biết nghe lệnh của phu nhân, cần giật lại đống đồ trên tay hắn. Nhưng sức của cô không thể đấu lại với kẻ như hắn, có cố gắng giằng co thế nào cũng thất bại.

" Lên xe đi, tôi đưa hai người về. "

" Không cần, tôi tự về. "

Bị cô dội một gáo nước lạnh mà mặt hắn vẫn tỉnh bơ kéo luôn cả hai vào xe, mạnh chân phóng đi. Dừng xe lại trước cổng, hắn còn muốn vào tận nơi để giúp cô.

" Anh giúp đến đây là được rồi, để tôi tự manh vào. "

Hắn hoàn toàn phớt lờ lời của cô nói, trực tiếp sải rộng chân tiến về phía cánh cửa không chút e dè mà bấm chuông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK