Hai người vừa rời chưa lâu, một đôi nam nữ hạnh phúc nắm tay kéo cánh cửa nhè nhẹ bước vào.
Mặc Linh Linh hớn hở bước đến bên cạnh giường cô hỏi thăm bệnh tình.
" Phu nhân, người đã thấy đỡ hơn chút nào chưa? "
Lệ Đào bất giác lướt ánh nhìn từ hướng Diệp Nhân Trì rồi mới va đập phải ánh mắt mong chờ của cô.
" Hai người đây là…? "
Linh Linh ngượng ngùng đến đỏ bừng mặt mày, đầu cúi thấp miệng nở nụ cười.
Anh cũng sát lại gần bên, nắm đỡ tay cô dậy ôm chặt vào lòng thành thật công khai.
" Linh Linh và tôi là một cặp. "
Bất ngờ ngỡ ngàng, cô vui thay cho người em gái kết giao đã tìm được bến đỗ của đời mình.
" Hai người làm tôi ghen tị quá đó. "
Vừa nói vừa cười hài lòng chân thật, Nhân Trì vẫn không ngừng âu yếm người bạn gái còn ngại ngùng muốn núp vào một chỗ nào đó cho rồi.
Hàn Chi Sơ vừa hay nghe tiếng cô ngưỡng mộ cặp đôi khác đã mau chóng bước rộng vào phòng, gương mặt nghiêm túc hướng phía giường bệnh nhếch mép dần hiện nụ cười. Kiếm Hiệp Hay
" Hai ta chưa đủ ngọt ngào sao, em còn thời giờ ghen tị với hai người này? "
Vừa thấy anh cô liền biểu lộ niềm vui bất tận.
" Do anh tối ngày công việc có mật ngọt chăm chút như họ đâu. "
Trợ lý Diệp giật thót he hé nhìn thiếu gia, không ngoài dự đoán anh thật sự bị bắt tăng ca đến tối muộn hơn nữa, cũng bởi cơn ghen tức của chủ tịch nào có dễ đụng.
" Cậu rảnh thời gian yêu đương vậy thì tăng ca gấp đôi! "
" Đừng mà chủ tịchhhhh!!! "
Hai người phụ nữ cười khúc khích không ngừng, trợ lý Diệp khóc ròng đòi được đối xử công bằng, tay siết chặt lấy người Chi Sơ cầu xin.
" Chủ tịch xin đừng làm vậy, ác độc lắm đó!!! "
" Cậu còn dám nói tôi ác độc? Vậy thì tôi đây cũng không khách sáo ác liệt hơn nữa với người trợ lý ngoan ngoãn của mình đâu. "
" Áhhhh chủ tịch!!! "
...
Dừng lại trước ngõ cửa, Tự Phong quay người lại xua đuổi cô trở về. Căn bản từ lúc sống tại căn nhà mới này anh chưa từng cho bất kì người phụ nữ nào đặt chân đến. Ngay cả Lệ Đào còn chưa được đối đãi đặc biệt tới vậy, cô ấy chưa từng có thời gian để tới.
" Mau về đi, tới đây đủ rồi. "
Cao Điệp Vy mếu máo đòi vào cho bằng được, tay giật chùm chìa khóa nhanh chóng gấp gáp mở cửa nở nụ cười của kẻ chiến thắng nhảy nhót không ngừng.
" Chú cũng mau vào đi!! "
Anh bất lực không thôi, đành thuận tiện bước vào đóng sập cửa phòng lại.
Đi loanh quanh khắp không gian bên ngoài, với lối trang trí đơn giản nhưng không kém phần thu hút. Cô tò mò tiến tới khung ảnh cỡ nhỏ đặt gọn trên bàn, tấm hình hai đứa trẻ cười tươi hạnh phúc còn ghi lại dòng chữ kỉ niệm lần đầu tiên cùng nhau tới công viên.
Dựa vào màu tóc với đôi mắt màu đặc trưng cô liền nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, người trong ảnh chính là Tự Phong và Lệ Đào khi còn nhỏ.
" Nhóc đang làm gì vậy hả? "
Cô giật bắn mình va phải khung ảnh lồng kính rơi xuống vỡ tan.
Tiếng rơi vỡ khiến cô giật mình quay lại nhìn anh lòng sợ hãi lùi lại dẫm phải mảng vỡ.
" Áh… "
Máu chảy đỏ thẫm lan ra sàn nhà nhỏ giọt từng chút một.
" Cái…cái đó…tôi xin lỗi tôi không cố ý!! "
Anh nhíu mày lại tới gần xem xét đẩy cô xuống sopha, nhìn lại tấm hình bị vỡ giây lát khiến cô càng thêm sốt ruột.
Mặc Linh Linh hớn hở bước đến bên cạnh giường cô hỏi thăm bệnh tình.
" Phu nhân, người đã thấy đỡ hơn chút nào chưa? "
Lệ Đào bất giác lướt ánh nhìn từ hướng Diệp Nhân Trì rồi mới va đập phải ánh mắt mong chờ của cô.
" Hai người đây là…? "
Linh Linh ngượng ngùng đến đỏ bừng mặt mày, đầu cúi thấp miệng nở nụ cười.
Anh cũng sát lại gần bên, nắm đỡ tay cô dậy ôm chặt vào lòng thành thật công khai.
" Linh Linh và tôi là một cặp. "
Bất ngờ ngỡ ngàng, cô vui thay cho người em gái kết giao đã tìm được bến đỗ của đời mình.
" Hai người làm tôi ghen tị quá đó. "
Vừa nói vừa cười hài lòng chân thật, Nhân Trì vẫn không ngừng âu yếm người bạn gái còn ngại ngùng muốn núp vào một chỗ nào đó cho rồi.
Hàn Chi Sơ vừa hay nghe tiếng cô ngưỡng mộ cặp đôi khác đã mau chóng bước rộng vào phòng, gương mặt nghiêm túc hướng phía giường bệnh nhếch mép dần hiện nụ cười. Kiếm Hiệp Hay
" Hai ta chưa đủ ngọt ngào sao, em còn thời giờ ghen tị với hai người này? "
Vừa thấy anh cô liền biểu lộ niềm vui bất tận.
" Do anh tối ngày công việc có mật ngọt chăm chút như họ đâu. "
Trợ lý Diệp giật thót he hé nhìn thiếu gia, không ngoài dự đoán anh thật sự bị bắt tăng ca đến tối muộn hơn nữa, cũng bởi cơn ghen tức của chủ tịch nào có dễ đụng.
" Cậu rảnh thời gian yêu đương vậy thì tăng ca gấp đôi! "
" Đừng mà chủ tịchhhhh!!! "
Hai người phụ nữ cười khúc khích không ngừng, trợ lý Diệp khóc ròng đòi được đối xử công bằng, tay siết chặt lấy người Chi Sơ cầu xin.
" Chủ tịch xin đừng làm vậy, ác độc lắm đó!!! "
" Cậu còn dám nói tôi ác độc? Vậy thì tôi đây cũng không khách sáo ác liệt hơn nữa với người trợ lý ngoan ngoãn của mình đâu. "
" Áhhhh chủ tịch!!! "
...
Dừng lại trước ngõ cửa, Tự Phong quay người lại xua đuổi cô trở về. Căn bản từ lúc sống tại căn nhà mới này anh chưa từng cho bất kì người phụ nữ nào đặt chân đến. Ngay cả Lệ Đào còn chưa được đối đãi đặc biệt tới vậy, cô ấy chưa từng có thời gian để tới.
" Mau về đi, tới đây đủ rồi. "
Cao Điệp Vy mếu máo đòi vào cho bằng được, tay giật chùm chìa khóa nhanh chóng gấp gáp mở cửa nở nụ cười của kẻ chiến thắng nhảy nhót không ngừng.
" Chú cũng mau vào đi!! "
Anh bất lực không thôi, đành thuận tiện bước vào đóng sập cửa phòng lại.
Đi loanh quanh khắp không gian bên ngoài, với lối trang trí đơn giản nhưng không kém phần thu hút. Cô tò mò tiến tới khung ảnh cỡ nhỏ đặt gọn trên bàn, tấm hình hai đứa trẻ cười tươi hạnh phúc còn ghi lại dòng chữ kỉ niệm lần đầu tiên cùng nhau tới công viên.
Dựa vào màu tóc với đôi mắt màu đặc trưng cô liền nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, người trong ảnh chính là Tự Phong và Lệ Đào khi còn nhỏ.
" Nhóc đang làm gì vậy hả? "
Cô giật bắn mình va phải khung ảnh lồng kính rơi xuống vỡ tan.
Tiếng rơi vỡ khiến cô giật mình quay lại nhìn anh lòng sợ hãi lùi lại dẫm phải mảng vỡ.
" Áh… "
Máu chảy đỏ thẫm lan ra sàn nhà nhỏ giọt từng chút một.
" Cái…cái đó…tôi xin lỗi tôi không cố ý!! "
Anh nhíu mày lại tới gần xem xét đẩy cô xuống sopha, nhìn lại tấm hình bị vỡ giây lát khiến cô càng thêm sốt ruột.