Vật lộn tới mệt ngủ thiếp đi, anh âm thầm đắp chăn bông mềm mại ngang cổ giúp cô giữ ấm.
Tường chừng chờ đợi suốt hai tiếng đồng hồ Tự Phong sẽ tự động rời đi nào ngờ anh ta vẫn ngồi trơ trọi tại đó u ám yên lặng.
Hàn Chi Sơ không thèm điếm xỉa tới, trực tiếp lướt qua bị kéo tay áo lại.
" Nếu anh dám khiến cô ấy bị tổn thương thêm lần nữa, tôi nhất định sẽ cướp Lệ Đào ra khỏi anh!! "
" Chỉ dựa vào cậu? "
Anh giật mạnh lại ống tay áo về phía mình phủi bụi, ánh nhìn coi thường khinh miệt hướng về phía Tự Phong.
Không thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân, cậu lao vào đấm mạnh tay khiến khóe miệng Chi Sơ xuất hiện vết xước nhỏ.
Máu nóng nổi lên bùng nổ, anh nhảy xổ vào đẩy cậu ngã lăn xuống sàn tiện tay đấm mấy phát liên tiếp.
" Ăn nói hoang đường còn dám nghĩ tới việc cướp người phụ nữ của tôi? "
Nhớ ra bà xã còn say giấc nồng, anh mới bình tĩnh lại đôi chút buông tha.
Mãn Tự Phong hừng hực đứng bật dậy, trong hai tiếng đồng hồ vừa rồi mọi hành động của hai người trong phòng đều vọng hết cả ra bên ngoài.
Lời thổ lộ do chính miệng cô thừa nhận anh không thể phủ nhận thêm được nữa.
Thế nhưng thái độ bất cần không coi người khác ra gì của Chi Sơ mới khiến anh phát cáu.
" Đào Đào không phải đồ vật! Đừng chơi đùa cảm xúc của cô ấy như vậy, đồ khốn! "
" Câm miệng! "
Chi Sơ gằn giọng bực bội, tên gọi thân mật như Đào Đào là để hắn ta gọi hay sao, chỉ có anh mới được phép gọi cô như vậy!
Lúc này trợ lý Diệp cũng vừa hay tới theo mệnh lệnh của chủ tịch, vừa nhìn đã nhận ra bầu không khí có chút không đúng lắm mới tìm cách tách rời hai người họ.
" Chủ tịch, đối tác hôm nay hẹn gặp đang đợi ngài! "
Anh nhẫn nại quay lưng bỏ đi, để mặc Tự Phong đứng chết lặng tại chỗ.
" Sắp xếp lại đồ của phu nhân về dinh thự, đêm nay cô ấy sẽ trở về. "
" Rõ!! "
…
Trở lại công ty anh đứng ngồi thấp thỏm không yên, đống tài liệu dở dang thì chất cao như núi, tâm trí anh treo tít nơi phương trời nào không rõ.
" Chủ tịch…ngài mà còn bỏ qua số dự án này thì công ty sẽ lâm nguy thật mất! "
" Đào Đào thích loại hoa gì nhỉ. "
Tới nước này rồi anh vẫn còn có thể lo tìm quà lấy lòng vợ, quả thực kể từ khi gặp lại Lệ Đào sắc mặt anh đã tốt lên rất nhiều.
Cũng nhờ lời thúc giục của trợ lý Diệp suốt 24/7 anh đã hoàn thành công việc nhanh chóng.
Hàn Chi Sơ hứng khởi vung tay mua lại toàn bộ loại hoa đẹp đẽ chưng cất sau xe muốn gây tạo bất ngờ cho bà xã.
Đứng trước căn nhà nhỏ chỉnh chu lại trang phục vuốt nhẹ mái tóc bồng bềnh rồi mới len lét bấm chuông cửa.
Nụ cười toát lên gương mặt lòng nôn nóng được gặp vợ.
Sau mấy hồi chuông vang lên vẫn chưa thấy động tĩnh gì, nụ cười dần tắt dùng tay đập mạnh cửa thăm dò.
" Đào Đào!! Em còn trong đó không vậy!? "
Không gian tĩnh lặng làm anh lo lắng không ngớt, dùng hết sức lực dưới đôi chân tác dụng lực vào cánh cửa bật mở.
Bên trong tối om hiu hắt, căn nhà mới sáng vốn ấm hơi người nay lại lạnh lẽo nhiều đi trông thấy.
Lục tung khắp các gian phòng trong nhà đều không thấy bóng dáng cô đâu, anh nhấc máy tìm gọi đều thuê bao tắt máy.
" Chết tiệt! "
Sự mất mát đột ngột khiến anh ngã khuỵa.
Cô nói lời yêu anh ban sáng, tiếp cho anh động lực trở về ôm núi công việc dày đặc rồi lại biến mất không chút dấu vết.
" Mau phong tỏa toàn bộ khu vực này, bằng mọi giá phải tìm cho ra phu nhân! "
Tường chừng chờ đợi suốt hai tiếng đồng hồ Tự Phong sẽ tự động rời đi nào ngờ anh ta vẫn ngồi trơ trọi tại đó u ám yên lặng.
Hàn Chi Sơ không thèm điếm xỉa tới, trực tiếp lướt qua bị kéo tay áo lại.
" Nếu anh dám khiến cô ấy bị tổn thương thêm lần nữa, tôi nhất định sẽ cướp Lệ Đào ra khỏi anh!! "
" Chỉ dựa vào cậu? "
Anh giật mạnh lại ống tay áo về phía mình phủi bụi, ánh nhìn coi thường khinh miệt hướng về phía Tự Phong.
Không thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân, cậu lao vào đấm mạnh tay khiến khóe miệng Chi Sơ xuất hiện vết xước nhỏ.
Máu nóng nổi lên bùng nổ, anh nhảy xổ vào đẩy cậu ngã lăn xuống sàn tiện tay đấm mấy phát liên tiếp.
" Ăn nói hoang đường còn dám nghĩ tới việc cướp người phụ nữ của tôi? "
Nhớ ra bà xã còn say giấc nồng, anh mới bình tĩnh lại đôi chút buông tha.
Mãn Tự Phong hừng hực đứng bật dậy, trong hai tiếng đồng hồ vừa rồi mọi hành động của hai người trong phòng đều vọng hết cả ra bên ngoài.
Lời thổ lộ do chính miệng cô thừa nhận anh không thể phủ nhận thêm được nữa.
Thế nhưng thái độ bất cần không coi người khác ra gì của Chi Sơ mới khiến anh phát cáu.
" Đào Đào không phải đồ vật! Đừng chơi đùa cảm xúc của cô ấy như vậy, đồ khốn! "
" Câm miệng! "
Chi Sơ gằn giọng bực bội, tên gọi thân mật như Đào Đào là để hắn ta gọi hay sao, chỉ có anh mới được phép gọi cô như vậy!
Lúc này trợ lý Diệp cũng vừa hay tới theo mệnh lệnh của chủ tịch, vừa nhìn đã nhận ra bầu không khí có chút không đúng lắm mới tìm cách tách rời hai người họ.
" Chủ tịch, đối tác hôm nay hẹn gặp đang đợi ngài! "
Anh nhẫn nại quay lưng bỏ đi, để mặc Tự Phong đứng chết lặng tại chỗ.
" Sắp xếp lại đồ của phu nhân về dinh thự, đêm nay cô ấy sẽ trở về. "
" Rõ!! "
…
Trở lại công ty anh đứng ngồi thấp thỏm không yên, đống tài liệu dở dang thì chất cao như núi, tâm trí anh treo tít nơi phương trời nào không rõ.
" Chủ tịch…ngài mà còn bỏ qua số dự án này thì công ty sẽ lâm nguy thật mất! "
" Đào Đào thích loại hoa gì nhỉ. "
Tới nước này rồi anh vẫn còn có thể lo tìm quà lấy lòng vợ, quả thực kể từ khi gặp lại Lệ Đào sắc mặt anh đã tốt lên rất nhiều.
Cũng nhờ lời thúc giục của trợ lý Diệp suốt 24/7 anh đã hoàn thành công việc nhanh chóng.
Hàn Chi Sơ hứng khởi vung tay mua lại toàn bộ loại hoa đẹp đẽ chưng cất sau xe muốn gây tạo bất ngờ cho bà xã.
Đứng trước căn nhà nhỏ chỉnh chu lại trang phục vuốt nhẹ mái tóc bồng bềnh rồi mới len lét bấm chuông cửa.
Nụ cười toát lên gương mặt lòng nôn nóng được gặp vợ.
Sau mấy hồi chuông vang lên vẫn chưa thấy động tĩnh gì, nụ cười dần tắt dùng tay đập mạnh cửa thăm dò.
" Đào Đào!! Em còn trong đó không vậy!? "
Không gian tĩnh lặng làm anh lo lắng không ngớt, dùng hết sức lực dưới đôi chân tác dụng lực vào cánh cửa bật mở.
Bên trong tối om hiu hắt, căn nhà mới sáng vốn ấm hơi người nay lại lạnh lẽo nhiều đi trông thấy.
Lục tung khắp các gian phòng trong nhà đều không thấy bóng dáng cô đâu, anh nhấc máy tìm gọi đều thuê bao tắt máy.
" Chết tiệt! "
Sự mất mát đột ngột khiến anh ngã khuỵa.
Cô nói lời yêu anh ban sáng, tiếp cho anh động lực trở về ôm núi công việc dày đặc rồi lại biến mất không chút dấu vết.
" Mau phong tỏa toàn bộ khu vực này, bằng mọi giá phải tìm cho ra phu nhân! "