Tố Lệ Đào bước nhẹ xuống xe tiến vào chào hỏi tiếp tân lễ phép, lễ tân nhìn cô từ đầu xuống chân chẳng có gì đặc biệt biểu cảm liền thay đổi thái độ ăn nói không rõ đầu đuôi hỏi cô.
" Tới gặp ai đây? "
Lệ Đào cười lạnh trong lòng, hạng người tôn quý lẫn khinh miệt cô đều đã gặp qua. Vừa nhìn đã biết nhân cách cô lễ tân này ra sao, một người coi trọng cái danh của đối phương nghèo hèn hay cao sang.
" Tôi muốn gặp Chi Sơ. "
Cô ả cười ha hả khinh thường còn không quên buông lời châm chọc.
" Cô muốn gặp chủ tịch? Ha ha ha còn không nhìn lại bản thân là cái hạng gì, đúng là ảo tưởng. "
" Chủ tịch của Hàn thị đâu phải muốn gặp là gặp, nhất là cái loại ruồi bâu bãi rác như cô. "
Sống trong sự sỉ vả lạnh nhạt của mẹ chồng suốt hai năm, tới chồng cô còn chưa bao giờ nói cô là loại phụ nữ thấp kém. Cô ta là cái thá gì chứ, còn không bằng một phần cô phải nhẫn nhịn trước đây.
Nụ cười điềm tĩnh mỉm nhẹ ánh mắt không biến sắc tao nhã nhìn về phía lễ tân.
" Có phải hạng ruồi bâu bãi rác hay không chẳng phải cô cũng phải đứng đây với thân phận phục vụ tôi hay sao. "
" Cô...! "
Lễ tân câm nín không nói được gì, bị cô chặn cho cứng họng tức đến sôi máu.
Diệp Nhân Trì vừa chạy gấp xuống thì gặp được cô liền nhanh chóng gập người cúi chào hoan nghênh trong sự bất ngờ.
" Phu nhân! Hôm nay người đột ngột tới có việc gì vậy ạ! "
Nghe hai tiếng " phu nhân " cô ả mặt mày tái mét nhanh nhảu chạy ra liên tục cúi gập xin lỗi vì cách hành xử đáng chết vừa rồi.
Cô vốn không phải người thích vác việc vào người, không quan tâm đến cô ta mà trực tiếp rời đi.
Nghe tiếng bước chân vang vọng từ cửa thang máy tiến vào anh nhếch mép ngồi chờ cô gõ cửa.
Quả thực chỉ sau một tiếng gõ cửa, anh đã gật đầu cho đối phương bước vào. Lệ Đào vừa xuất hiện anh lộ ra vẻ mặt tươi cười muốn chạy tới ôm cô nhưng vẫn cố ngồi yên giữ hình tượng.
" Phu nhân cất công tới quan sát nhất cử nhất động của chồng mình sao? "
Nhìn vẻ mặt không mấy bất ngờ của anh chắc hẳn đã xem qua camera giám sát bên dưới với màn đấu khẩu vừa rồi của cô với lễ tân.
" Em có một thỉnh cầu muốn xin anh. "
" Được, em cứ nói đi. "
" Em muốn được ra ngoài đi làm. "
" Không được! "
Chi Sơ tắt hẳn nụ cười ra sức khó hiểu nhìn cô, tiền anh cho còn chưa đủ với cô hay sao.
" Em không muốn ăn bám chồng mình, cho dù anh có giàu thế nào đi chăng nữa cũng đâu phải tiền của em. "
" Tiền tự tay anh kiếm ra đều có thể cho em, đừng mang suy nghĩ đó ra để làm lý do anh tuyệt đối không đồng ý! "
Đôi mắt nặng trĩu đứng trơ trọi trước sự phản đối của anh, cô vẫn ra sức nói ra tiếng lòng để được chấp thuận.
" Số tiền anh dùng để cưới em về, em phải trả. "
Tới lúc này anh thật sự mất kiên nhẫn đứng bật dậy tiến bước rộng tới chỗ cô, mặt đối mặt. Lệ Đào cúi gằm xuống không muốn nhìn trực diện vào đôi mắt anh.
Chi Sơ tức đến nổi gân, hai tay bấu chặt lấy hai bả vai cô.
" Trả lại sao? Em trả xong số tiền đó rồi lại bắt anh kí vào đơn ly hôn? "
" Anh nói cho em biết, cả đời này dù em có đáp vào mặt anh hàng trăm hàng ngàn tờ giấy vô nghĩa ấy anh cũng sẽ không cho em được toại nguyện! "
Cô nước mắt lưng tròng đẩy người anh ra, gạt đi nội tâm rối bời khó nói. Chi Sơ đứng hình nhìn nước mắt lăn dài trên gương mặt cô, anh hoảng hốt xin lỗi lau qua hai gò má ướt đẫm.
Anh đắng lòng ôm cô thật chặt, lời vừa buông có chút quá quắt lòng ân hận không thôi. Thế nhưng ý định đó của vợ anh quả thực không thể chấp thuận.
Có người chồng nào lại lỡ đồng ý cho vợ mình ra bên ngoài bươn chải kiếm ra từng đồng một chỉ để trả lại số tiền mình vung ra cho cuộc hôn nhân này.
Huống hồ Lệ Đào vốn đâu có yêu anh...
Cô hết lần này đến lần khác nói chuyện ly hôn như một lẽ thường tình, đâu quan tâm cảm xúc lúc đó anh ra sao. Anh đã yêu phải người phụ nữ ngay thẳng quá rồi.
" Lệ Đào, coi như anh xin em...đừng cố gắng rời bỏ anh được không.. "
" Hai năm qua anh cũng đâu có quan tâm em sống chết ra thế nào, nay anh lại cầu xin em sao? "
Quá khứ khơi gợi khiến anh rùng mình sợ hãi, sợ phải đánh mất người mình yêu, sợ phải nhớ lại những vết thương đau đớn mà cô phải chịu đựng suốt hai năm qua..
Hàn Chi Sơ bất chấp cứu vãn tâm tư không muốn bị nhìn thấu, cô chua xót đẩy anh ra lần nữa dưới sự hoảng loạn bị giấu sâu tận đáy lòng của một người vốn mang cái tôi cao lớn.
" Em muốn gì anh đều có thể cho em tất, làm ơn đừng ly hôn..! "
Cô nhìn anh với bao sự thương hại, dù có nói gì đi nữa sự lạnh nhạt vứt bỏ cô trong đêm tân hôn hôm ấy cũng chẳng thể thay đổi. Lệ Đào lau sạch vệt nước trên má trực tiếp nhìn anh một cách thẳng thắn.
" Anh đừng nâng đỡ em lên cao như vậy, một khi em thật sự dựa dẫm hoàn toàn vào anh...chỉ cần một lần vứt bỏ cũng khiến xương cốt vỡ vụn.. "
" Tới gặp ai đây? "
Lệ Đào cười lạnh trong lòng, hạng người tôn quý lẫn khinh miệt cô đều đã gặp qua. Vừa nhìn đã biết nhân cách cô lễ tân này ra sao, một người coi trọng cái danh của đối phương nghèo hèn hay cao sang.
" Tôi muốn gặp Chi Sơ. "
Cô ả cười ha hả khinh thường còn không quên buông lời châm chọc.
" Cô muốn gặp chủ tịch? Ha ha ha còn không nhìn lại bản thân là cái hạng gì, đúng là ảo tưởng. "
" Chủ tịch của Hàn thị đâu phải muốn gặp là gặp, nhất là cái loại ruồi bâu bãi rác như cô. "
Sống trong sự sỉ vả lạnh nhạt của mẹ chồng suốt hai năm, tới chồng cô còn chưa bao giờ nói cô là loại phụ nữ thấp kém. Cô ta là cái thá gì chứ, còn không bằng một phần cô phải nhẫn nhịn trước đây.
Nụ cười điềm tĩnh mỉm nhẹ ánh mắt không biến sắc tao nhã nhìn về phía lễ tân.
" Có phải hạng ruồi bâu bãi rác hay không chẳng phải cô cũng phải đứng đây với thân phận phục vụ tôi hay sao. "
" Cô...! "
Lễ tân câm nín không nói được gì, bị cô chặn cho cứng họng tức đến sôi máu.
Diệp Nhân Trì vừa chạy gấp xuống thì gặp được cô liền nhanh chóng gập người cúi chào hoan nghênh trong sự bất ngờ.
" Phu nhân! Hôm nay người đột ngột tới có việc gì vậy ạ! "
Nghe hai tiếng " phu nhân " cô ả mặt mày tái mét nhanh nhảu chạy ra liên tục cúi gập xin lỗi vì cách hành xử đáng chết vừa rồi.
Cô vốn không phải người thích vác việc vào người, không quan tâm đến cô ta mà trực tiếp rời đi.
Nghe tiếng bước chân vang vọng từ cửa thang máy tiến vào anh nhếch mép ngồi chờ cô gõ cửa.
Quả thực chỉ sau một tiếng gõ cửa, anh đã gật đầu cho đối phương bước vào. Lệ Đào vừa xuất hiện anh lộ ra vẻ mặt tươi cười muốn chạy tới ôm cô nhưng vẫn cố ngồi yên giữ hình tượng.
" Phu nhân cất công tới quan sát nhất cử nhất động của chồng mình sao? "
Nhìn vẻ mặt không mấy bất ngờ của anh chắc hẳn đã xem qua camera giám sát bên dưới với màn đấu khẩu vừa rồi của cô với lễ tân.
" Em có một thỉnh cầu muốn xin anh. "
" Được, em cứ nói đi. "
" Em muốn được ra ngoài đi làm. "
" Không được! "
Chi Sơ tắt hẳn nụ cười ra sức khó hiểu nhìn cô, tiền anh cho còn chưa đủ với cô hay sao.
" Em không muốn ăn bám chồng mình, cho dù anh có giàu thế nào đi chăng nữa cũng đâu phải tiền của em. "
" Tiền tự tay anh kiếm ra đều có thể cho em, đừng mang suy nghĩ đó ra để làm lý do anh tuyệt đối không đồng ý! "
Đôi mắt nặng trĩu đứng trơ trọi trước sự phản đối của anh, cô vẫn ra sức nói ra tiếng lòng để được chấp thuận.
" Số tiền anh dùng để cưới em về, em phải trả. "
Tới lúc này anh thật sự mất kiên nhẫn đứng bật dậy tiến bước rộng tới chỗ cô, mặt đối mặt. Lệ Đào cúi gằm xuống không muốn nhìn trực diện vào đôi mắt anh.
Chi Sơ tức đến nổi gân, hai tay bấu chặt lấy hai bả vai cô.
" Trả lại sao? Em trả xong số tiền đó rồi lại bắt anh kí vào đơn ly hôn? "
" Anh nói cho em biết, cả đời này dù em có đáp vào mặt anh hàng trăm hàng ngàn tờ giấy vô nghĩa ấy anh cũng sẽ không cho em được toại nguyện! "
Cô nước mắt lưng tròng đẩy người anh ra, gạt đi nội tâm rối bời khó nói. Chi Sơ đứng hình nhìn nước mắt lăn dài trên gương mặt cô, anh hoảng hốt xin lỗi lau qua hai gò má ướt đẫm.
Anh đắng lòng ôm cô thật chặt, lời vừa buông có chút quá quắt lòng ân hận không thôi. Thế nhưng ý định đó của vợ anh quả thực không thể chấp thuận.
Có người chồng nào lại lỡ đồng ý cho vợ mình ra bên ngoài bươn chải kiếm ra từng đồng một chỉ để trả lại số tiền mình vung ra cho cuộc hôn nhân này.
Huống hồ Lệ Đào vốn đâu có yêu anh...
Cô hết lần này đến lần khác nói chuyện ly hôn như một lẽ thường tình, đâu quan tâm cảm xúc lúc đó anh ra sao. Anh đã yêu phải người phụ nữ ngay thẳng quá rồi.
" Lệ Đào, coi như anh xin em...đừng cố gắng rời bỏ anh được không.. "
" Hai năm qua anh cũng đâu có quan tâm em sống chết ra thế nào, nay anh lại cầu xin em sao? "
Quá khứ khơi gợi khiến anh rùng mình sợ hãi, sợ phải đánh mất người mình yêu, sợ phải nhớ lại những vết thương đau đớn mà cô phải chịu đựng suốt hai năm qua..
Hàn Chi Sơ bất chấp cứu vãn tâm tư không muốn bị nhìn thấu, cô chua xót đẩy anh ra lần nữa dưới sự hoảng loạn bị giấu sâu tận đáy lòng của một người vốn mang cái tôi cao lớn.
" Em muốn gì anh đều có thể cho em tất, làm ơn đừng ly hôn..! "
Cô nhìn anh với bao sự thương hại, dù có nói gì đi nữa sự lạnh nhạt vứt bỏ cô trong đêm tân hôn hôm ấy cũng chẳng thể thay đổi. Lệ Đào lau sạch vệt nước trên má trực tiếp nhìn anh một cách thẳng thắn.
" Anh đừng nâng đỡ em lên cao như vậy, một khi em thật sự dựa dẫm hoàn toàn vào anh...chỉ cần một lần vứt bỏ cũng khiến xương cốt vỡ vụn.. "