Toàn thân nặng nề cất bước tới trước quan tài của người mẹ, thân thể trắng bệch tái nhợt mãi mãi nhắm mắt ra đi bằng cách tự ý kết thúc sinh mạng của mình vì con.
Gương mặt ngấn lệ tràn ngập hai tròng mắt, tầm nhìn mờ nhạt gục ngã bởi đôi chân mất sức.
" Mẹ… "
" Hức… Mẹ!! "
Lệ Đào thét lên bằng nội lực còn sót lại, cô dùng cả người mình ôm trọn lấy mẹ chẳng thể chạm tới da thịt.
Hàn Chi Sơ vừa hay xử lý xong xuôi công việc bước quay trở lại phòng thì đứng mình ngây ngốc.
" Đào Đào…sao em lại… "
Diệp Nhân Trì bước tới ngăn anh xúc động làm phiền khoảng thời gian tồi tệ nhất hiện có từ cô.
Một người vì đau đớn thấu tận tâm can mà chạm tới sàn lạnh lẽo khóc thương cho gia đình, một người chỉ biết lặng lẽ quan sát từ xa chua xót rưng rưng nước mắt chẳng thể chạy tới ôm cô vào lòng.
Cô khóc suốt mấy tiếng đồng hồ tới sưng mắt, nơi duy nhất cô có thể dựa vào đã hoàn toàn biến mất, tan nát ôm di ảnh của cả hai người nắm giữ mãi không buông.
Mãi hồi lâu anh mới bẽn lẽn bước lớn đứng cạnh, tay còn chưa kịp đặt xuống vỗ về đã bị cô hất mạnh.
" Tránh ra!! ".
Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
" Anh xin lỗi… "
Cô nấc lên thất vọng nhìn anh với con mắt đầy sự căm phẫn.
" Tại sao lại không nói với em…? "
" Rõ ràng anh có thể cho em biết mà… "
Vừa nói nước mắt lại tuôn, cô gục đầu vào bờ vai vững chắc của anh. Dòng lệ ướt đẫm cả một mảng áo vẫn luôn đưa tay vuốt nhẹ an ủi.
Từ sau ngày hôm ấy, Lệ Đào bắt đầu giữ khoảng cách với chồng mình. Hễ có sự có mặt của anh cô liền né tránh.
Hạ cánh trở lại nước Y, không muốn chờ đợi thêm bất kì điều gì, đôi tay nhanh nhảu thu gom toàn bộ đồ đạc toan rời đi trong dàn nước mắt.
" Tố Lệ Đào, em còn muốn rời đi sao!? "
" Đến cả lễ tang của mẹ và em gái mình còn chẳng thể tổ chức đàng hoàng tại nơi sinh ra và lớn lên, em không xứng được làm con của mẹ, em không phải là một người chị tốt! "
Anh nhíu mày bám chặt tay cô níu lại mạnh mẽ.
" Tất cả là lỗi của anh, em đừng tự nhận hết về phía mình như vậy! "
Cô hất văng bàn tay thô to ra khỏi người, đầu không ngoảnh lại cứ vậy bước lớn bỏ đi.
" Lệ Đào!! "
" Anh xin em!! "
" Là do anh không tốt! Anh là một thằng khốn nạn khiến em phải thất vọng! "
Khựng lại đứng trước bên thềm vọng lại tâm tư vỡ vụn của bản thân truyền tới tai anh.
" Anh có biết hai chứ tín nhiệm và coi trọng… cách nhau mỏng manh thế nào không…? "
" Tôi mang toàn bộ những gì mà tôi có để đem lại lợi ích cho cuộc hôn nhân này! Tôi đã cố gắng hết sức mong anh không bị thiệt… "
" Vậy mà…tại sao lúc nào cũng là tôi vậy…"
" Anh ghét tôi lắm sao Hàn Chi Sơ! "
Đứng lặng trước những câu nói bộc phát trong cơn tức giận, anh lùi dần về sau như muốn đổ gục.
Trước giờ anh chưa bao giờ chứng minh lời nói yêu thật lòng của mình cho cô thấy.
Biểu cảm mông lung không nói thành lời, gương mặt xám xịt buông lỏng đôi tay hạ sõng xuống song song với mặt đất.
" Đừng tìm tôi, làm ơn… "
Cô dứt khoát xoay người kéo theo vali rời đi không chút lưu luyến.
Mặc Linh Linh vừa mua đồ trở về đã thấy thiếu gia đen mặt run rẩy đến ngất lịm.
" Thiếu gia!!! "
Dường như, tình yêu đơn phương của anh lại khiến cô ngột ngạt đến khó thở.
Đống tài sản lớn có thể vung tay hoang phí vì một thứ thú vị nhưng chẳng thể mua được tình yêu chân thành.
Gương mặt ngấn lệ tràn ngập hai tròng mắt, tầm nhìn mờ nhạt gục ngã bởi đôi chân mất sức.
" Mẹ… "
" Hức… Mẹ!! "
Lệ Đào thét lên bằng nội lực còn sót lại, cô dùng cả người mình ôm trọn lấy mẹ chẳng thể chạm tới da thịt.
Hàn Chi Sơ vừa hay xử lý xong xuôi công việc bước quay trở lại phòng thì đứng mình ngây ngốc.
" Đào Đào…sao em lại… "
Diệp Nhân Trì bước tới ngăn anh xúc động làm phiền khoảng thời gian tồi tệ nhất hiện có từ cô.
Một người vì đau đớn thấu tận tâm can mà chạm tới sàn lạnh lẽo khóc thương cho gia đình, một người chỉ biết lặng lẽ quan sát từ xa chua xót rưng rưng nước mắt chẳng thể chạy tới ôm cô vào lòng.
Cô khóc suốt mấy tiếng đồng hồ tới sưng mắt, nơi duy nhất cô có thể dựa vào đã hoàn toàn biến mất, tan nát ôm di ảnh của cả hai người nắm giữ mãi không buông.
Mãi hồi lâu anh mới bẽn lẽn bước lớn đứng cạnh, tay còn chưa kịp đặt xuống vỗ về đã bị cô hất mạnh.
" Tránh ra!! ".
Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
" Anh xin lỗi… "
Cô nấc lên thất vọng nhìn anh với con mắt đầy sự căm phẫn.
" Tại sao lại không nói với em…? "
" Rõ ràng anh có thể cho em biết mà… "
Vừa nói nước mắt lại tuôn, cô gục đầu vào bờ vai vững chắc của anh. Dòng lệ ướt đẫm cả một mảng áo vẫn luôn đưa tay vuốt nhẹ an ủi.
Từ sau ngày hôm ấy, Lệ Đào bắt đầu giữ khoảng cách với chồng mình. Hễ có sự có mặt của anh cô liền né tránh.
Hạ cánh trở lại nước Y, không muốn chờ đợi thêm bất kì điều gì, đôi tay nhanh nhảu thu gom toàn bộ đồ đạc toan rời đi trong dàn nước mắt.
" Tố Lệ Đào, em còn muốn rời đi sao!? "
" Đến cả lễ tang của mẹ và em gái mình còn chẳng thể tổ chức đàng hoàng tại nơi sinh ra và lớn lên, em không xứng được làm con của mẹ, em không phải là một người chị tốt! "
Anh nhíu mày bám chặt tay cô níu lại mạnh mẽ.
" Tất cả là lỗi của anh, em đừng tự nhận hết về phía mình như vậy! "
Cô hất văng bàn tay thô to ra khỏi người, đầu không ngoảnh lại cứ vậy bước lớn bỏ đi.
" Lệ Đào!! "
" Anh xin em!! "
" Là do anh không tốt! Anh là một thằng khốn nạn khiến em phải thất vọng! "
Khựng lại đứng trước bên thềm vọng lại tâm tư vỡ vụn của bản thân truyền tới tai anh.
" Anh có biết hai chứ tín nhiệm và coi trọng… cách nhau mỏng manh thế nào không…? "
" Tôi mang toàn bộ những gì mà tôi có để đem lại lợi ích cho cuộc hôn nhân này! Tôi đã cố gắng hết sức mong anh không bị thiệt… "
" Vậy mà…tại sao lúc nào cũng là tôi vậy…"
" Anh ghét tôi lắm sao Hàn Chi Sơ! "
Đứng lặng trước những câu nói bộc phát trong cơn tức giận, anh lùi dần về sau như muốn đổ gục.
Trước giờ anh chưa bao giờ chứng minh lời nói yêu thật lòng của mình cho cô thấy.
Biểu cảm mông lung không nói thành lời, gương mặt xám xịt buông lỏng đôi tay hạ sõng xuống song song với mặt đất.
" Đừng tìm tôi, làm ơn… "
Cô dứt khoát xoay người kéo theo vali rời đi không chút lưu luyến.
Mặc Linh Linh vừa mua đồ trở về đã thấy thiếu gia đen mặt run rẩy đến ngất lịm.
" Thiếu gia!!! "
Dường như, tình yêu đơn phương của anh lại khiến cô ngột ngạt đến khó thở.
Đống tài sản lớn có thể vung tay hoang phí vì một thứ thú vị nhưng chẳng thể mua được tình yêu chân thành.