Lần này Hoa Ly gả đi không giống như trước, hôn lễ không mời quá nhiều người, chỉ những hai bên người thân và bạn bè, cách bày trí hôn lễ cũng có phần đơn điệu hơn, cả váy cưới cô mặc cũng tối giản, không quá khổ nhưng vẫn giữ được nét đẹp riêng biệt.
Cũng giống với trước kia, từng món đồ trên người Hoa Ly đều do Huân Bạc vắt óc thiết kế, còn bỏ ra rất nhiều tiền để hoàn thành kịp ngày cưới. Tất cả đều vì tâm huyết và tình yêu vĩ đại của hắn dành cho Hoa Ly.
Tiếng gõ cửa bên ngoài bỗng vang lên, Hoa Ly xoay người theo hướng âm thanh, to giọng nói ra.
"Vào đi!"
*Cạch*
Một người đàn ông bận âu phục lịch sự, cùng cô gái khoác trên mình một chiếc váy sang trọng cùng bước vào. Hoa Ưu và Hoa Dung đến để chuẩn bị đưa cô dâu ra bên ngoài.
Hoa Ly ngồi trên ghế cười rất tươi, nụ hạnh phúc mà cả cuộc đời cô tưởng chừng không có được, mắt anh đào long lanh không khác gì ngôi sao chiếu sáng, cô với tay ra trước đón hai con người kia.
"Bố! Chị!"
"Ly Nhi!"
Hoa Ưu đỡ con gái khập khiễng đi tới, chân của Hoa Dung vì bị đánh tật nguyền nên đi đứng vô cùng khó khăn. Ông đến chỗ của Hoa Ly liền lấy từ trong túi ra một chiếc cài tóc màu trắng tinh khôi, điểm thêm rất nhiều hạt cườm lấp lánh đính trên đó, nó được tạo hình của đóa sen đang nở rộ.
"Ly Nhi, đây là cài tóc bố và chị con cùng nhau tự làm, hôm nay là ngày cưới của con, hãy để bố cài lên cho con.
Mong con sau này một đời bình an."
"Cảm ơn bố."
Hoa Ly nhìn cài tóc trong lòng bàn tay nhăn nheo cảm động đến nghẹn ngào, cô xoay người đối diện với gương soi, mắt ửng hồng nhiễm đầy hơi nước xem rõ từng hành động của bố mình.
Ông chậm rãi cài cài tóc cho con gái, hai mắt nhăn nhúm đầy vết chân chim đột ngột rơi lệ, là giọt lệ của sự mừng rỡ, không còn là giọt lệ tang thương của trước kia.
Cô gái nhỏ biết bố đang mừng cho cô, ở trước gương cô nhẹ cười, dịu dàng nói.
"Bố, cảm ơn bố đã nuôi con khôn lớn để con có được ngày hôm nay, cảm ơn bố rất nhiều."
Ánh nhìn của cô cũng nhanh chóng nhìn sang người chị hiền từ đang mỉm cười, cô với tay của chị gái, vỗ về biết ơn.
"Chị, cũng cảm ơn chị, lúc nào chị cũng luôn bảo vệ em."
"Hoa Ly, trong lòng chị và bố em là bảo bối của nhà họ Hoa, mọi thứ đều xứng đáng với em."
Hoa Dung dịu dàng vuốt tóc em gái, chợt có tiếng người gọi ở bên ngoài vọng vào cắt ngang câu chuyện cảm động. Thời gian cũng đã đến, Hoa Ly được Hoa Ưu dìu dắt ra ngoài sảnh hôn lễ.
Con đường thảm trắng rãi đầy cánh hoa hồng đỏ, cô dâu xinh đẹp nhẹ cười mê đắm, trên tay cầm chặt hoa cưới là sen trắng, từng bước tiến tới người đàn ông đang trông chờ.
Huân Bạc nở nụ cười căng hết cỡ, y như lúc đầu khi cưới nhau, hắn mất kiên nhẫn bước ra trước đón Hoa Ly.
"Tiểu Ly, cuối cùng chúng ta cũng trọn vẹn bên nhau."
"Phải, em giờ là vợ anh!"
Cô vẫn nhẹ cười nhu mì như đóa sen cầm trong tay, hiện giờ đã không còn trở ngại ngăn cách họ, đối mặt nhau không còn cảm xúc đôi bên đối kháng, họ đồng điệu có chung một niềm vui, niềm hạnh phúc của những năm tháng trải qua đầy chông gai.
Huân Bạc cầm chặt tay cô gái nhỏ làm lễ, hắn đeo lại nhẫn cưới cho cô, nụ hôn đặt lên môi đánh dấu cuộc tình khó quên.
....
Rất lâu, rất lâu, tiếng khóc thút thít có phần thê lương vang lên trong căn phòng nhỏ, ông lão với mái tóc bạc phơ, đôi tay nhăn nhúm nắm chặt chẽ đôi tay lạnh lẽo của bà lão.
Huân Bạc và Hoa Ly đã sống đến đầu bạc răng long, nhưng người già đi cũng đến lúc trở về cát bụi. Hoa Ly thân thể yếu ớt, bệnh nặng, mùa đông năm nay đã cử thần chết đến gọi tên Hoa Ly. Trước lúc ra đi Huân Bạc còn đang ngồi cạnh mép giường nghe người bạn đời trăng trối.
"A Bạc, xem ra em phải đi trước anh một bước rồi..."
Hoa Ly không còn đủ sức với tay chạm vào mặt người mình yêu, chỉ có thể mỉm cười, nhẹ xoa ngón tay trên làm da nhăn nheo của ông lão.
"Tiểu Ly..."
Huân Bạc biết rõ thời gian đã hết, cũng đã đến lúc buông tay nói lời tạm biệt, không thể tiếp tục níu kéo người mình yêu trong hy vọng. Hắn hôn lên trán lạnh của Hoa Ly, phủ bên tai lời thì thầm.
"Tiểu Ly ngoan, em cứ yên tâm đi trước.
Sớm thôi, anh sẽ sớm đến bên em."
Bà lão rơi lệ lưu luyến, nhưng nụ cười lại viên mãn hơn cả nỗi buồn chia ly.
"Huân Bạc, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã vì em mà một đời che chở, cảm anh đã yêu em hết kiếp này.
Nếu còn có kiếp sau....em thật sự vẫn muốn làm vợ anh."
"Được, chúng ta sẽ còn có kiếp sau, hứa nhé?"
Hắn nhẹ nhàng kéo tay Hoa Ly lên, ngoắt ngoéo trước mắt nhau, rồi hôn lên môi nhạt lần cuối. Vừa xong lời hứa đôi bên thì người cũng nhắm mắt ra đi rất thanh thản, Huân Bạc rơi những giọt lệ mất mát ướt đẫm mặt.
Những ngày làm lễ tang, Huân Bạc không thể hiện nỗi đau ra ngoài rõ rệt cho đến lúc chôn cất Hoa Ly, khi cỗ quan tài bị đem đi, hắn khập khiễng chạy theo, ôm cỗ quan tài hét lớn.
"Tiểu Ly! Các người chậm lại, tôi phải cùng đi với bà ấy!"
Những người khiêng quan tài chợt chửng lại, không dám không nghe, họ đi rất chậm để Huân Bạc theo bước, cháu gái nhỏ không hiểu sao ông nội làm vậy, theo bước ông, kéo tay ông thắc mắc hỏi.
"Ông à, sao ông phải đi sát quan tài của bà nội vậy?"
"Tỏa Nhi, cháu không biết đâu!
Bà của cháu là người phụ nữ ông cõng từ chân núi lên đỉnh núi, là người ông đèo gánh cả cuộc đời, cho dù bà chết đi ông cũng phải cùng bà sánh bước."
Cô bé còn nhỏ đương nhiên sẽ không hiểu, chỉ biết ông nội rất yêu thương bà nội, yêu đến mức mà cả đất nước này đều biết. Chuyện gì ông nội cũng để bà sắp xếp, cả cái tên Tỏa Nhi cũng do bà đặt, ngụ ý cô bé sinh ra giống với một đóa sen trắng.
Lúc hạ huyệt, người ta vẫn thấy ông quỳ trước tấm bia mộ áp trán lên đó, lệ rơi đầy mặt. Xong việc, ông vẫn ở đó rất lâu mới trở về.
Vài ngày sau, người ta thấy Huân Bạc ở trước cửa một ngôi chùa, trước bức tượng Đức Phật, hắn dập đầu đến chảy máu để đổi lấy kiếp sau được gặp lại người phụ nữ hắn yêu.
Vài tháng sau, Huân Bạc vì nhớ nhung cũng đỗ bệnh nặng mà qua đời, trước lúc nhắm mắt Tỏa Nhi thấy hắn mỉm cười rất hạnh phúc, trong tay cầm chặt đóa sen trắng rồi ra đi trong thanh thản.
Về sau chẳng còn ai biết vị Thống Đốc lãnh khốc tàn bạo, người ta chỉ biết có một ông lão vì người mình yêu mà lạy Phật đến đầu đầy máu tươi.