"A...Bạc...may quá..."
Thanh âm cuối cùng cô lại gọi cái tên thân mật, ý thức lập tức mất đi, mí mắt buồn triều cụp xuống tức thì, Hoa Ly mơ hồ một màu đen phủ kín đôi ngươi, hoàn toàn chìm vào cơn mê.
"Hoa Ly! Hoa Ly!"
"HOA LY!"
Huân Bạc hét lên chói tai, có lay người cô gái cỡ nào cũng không tỉnh, máu từ phía sau tuôn ra đầm đìa nhỏ xuống đất sẫm thành một màu nâu đỏ hãi hùng.
Cơ thể của cô gái lập tức lạnh toát, gần như sắp chạm đến ngưỡng cửa địa ngục, hắn không thời gian suy nghĩ hay bận tâm bất cứ thứ gì, bòng Hoa Ly lên chạy như bay, hô hoán.
"Mau, bảo người lái xe đến nhanh!"
"Đến bệnh viện, đến bệnh viện nhanh!"
Bệnh viện là nơi hắn nghĩ đến đầu tiên, chỉ có kịp thời đưa Hoa Ly đến đó mới mong giữ được mạng sống của cô.
Người xung quanh nhận lệnh lập tức làm theo, truyền tin cho xe ở bên ngoài chuẩn bị sẵn sàng, cửa xe đã mở, động cơ cũng đã khỏi động, chỉ chờ bóng dáng của người đàn ông.
Huân Bạc bòng cô gái nhỏ trong tay chạy hết sức bình sinh, sải chân của hắn dài trong chốc lát liền ra đến xe, phóng thẳng vào trong, hối thúc.
"Mau, đến bệnh viện nhanh!"
Tài xế không một chút chần chừ phi xe nhanh như vũ bão, Huân Bạc ngồi sau xe ôm cô gái mà ruột gan đứt đoạn, mình mảy hắn toàn là máu của cô.
Chúng cứ chảy, làm cho hắn sốt ruột cởi ngay áo của mình cột quanh thân cô, cố cầm máu không cho chảy ra thêm nhiều.
"Tiểu Ly, cố lên, em phải sống!
Chúng ta sắp đến bệnh viện rồi, cố lên, em sẽ không sao!"
Hắn cúi đầu liên tục lẩm bẩm, chỉ mong cô gái có thể nghe, giữ một chút ý chí vượt qua ranh giới sống chết.
Bàn tay to lớn của hắn không ngừng run rẩy trên làn da của Hoa Ly, cơ thể này dần một lạnh lẽo, hơi ấm còn lại chẳng được bao nhiêu, làm cho hắn không kiềm được sợ hãi, mất mát thất thố khóc lên.
Huân Bạc cúi đầu, từng giọt lệ nhỏ lên gương mặt trắng bệch của cô gái, nhiễm đầy tựa như cô khóc. Hắn ôm cô chặt chẽ tròn lòng, nhanh chóng gạt bỏ đi sự yếu đuối của bản thân, phủ bên tai cô.
"Hoa Ly, em không được chết! Em nhất định phải sống!
Em mà chết tôi sẽ không chôn xác em, mời thầy pháp bắt linh hồn của em đấy!"
"Hoa Ly, em còn bố, đừng để kẻ tóc bạc tiễn người đầu xanh.
Em phải sống! Bằng bất cứ giá nào em cũng phải kiên trì."
Tim hắn như bị ai bóp nát, mạnh miệng nhưng cõi lòng thì sớm đã nát tan, cô gái đã lạnh như băng, nhịp thở yếu ớt như sợi chỉ mỏng, hắn lại càng nóng ruột, sợ Hoa Ly không chống đỡ nổi cho đến lúc kịp đến bệnh viện mà đốc thúc.
"Nhanh, nhanh lên, đến bệnh viện gần nhất!"
Tài xế không nói gì, tập trung mà lái xe nhanh như vũ bảo đến bệnh viện, tích tắc trong vài giây đã ngừng ngay trong khu vực cấp cứu.
Huân Bạc khẩn trương bòng Hoa Ly ra khỏi xe, chạy xộc vào trong hét lớn.
"CẤP CỨU! MAU CỨU NGƯỜI ĐI!"
Bác sĩ và y tá trông thấy Thống Đốc hớt hải chạy đến cấp cứu cho người trong tay hắn.
Hoa Ly rất nhanh được đưa vào bênh trong tiến hành cứu chữa, Huân Bạc bắt buộc ngồi ở bên ngoài chờ đợi.
Hắn thấp thỏm chàng ràng không ngừng nghỉ, một lúc sau Trịnh Ý và Hoa Ưu cũng được Hưu An đưa đến bệnh viện chờ đợi chung với hắn.
Ai cũng chung một biểu cảm như hắn, lo lắng cho người ở bên trong, Huân Bạc đôi lúc không kìm chế được lo sợ, đứng ngay trước cửa phòng cấp cứu, nhiều lần muốn vào.
Trịnh Ý và Hưu An phải luôn trấn an hắn, còn có cả bố của Hoa Ly, cũng lo lắng chẳng kém cạnh, khiến cho Trịnh Ý trăm lo bộn bề.
3 tiếng sau, cánh cửa đóng chặt cuối cùng cũng chịu mở, bác sĩ gấp gáp đi ra trình diện, trên mặt ông là một màu trắng xanh, pha vào rất nhiều nỗi lo sợ, làm cho Huân Bạc trông thấy sinh bất an tột cùng.
"Sao rồi, vợ của tôi sao rồi? Cô ấy sao rồi?"
Không chờ được bác sĩ mở miệng hắn đã hấp tấp tra hỏi.
Người bác sĩ hơi cúi đầu, ánh mắt chứa đựng sự lo sợ đan xen, tay chân cực kỳ căng thẳng, ông hít lấy một hơi can đảm, báo cáo.
"Xin lỗi Thống Đốc, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi ạ.
Phu nhân của người mất máu quá nhiều, tuy mạng sống giữ lại được, nhưng có khả năng sẽ trở thành người thực vật suốt đời."
"Gì chứ?"
Tin chấn động làm đinh tai nhức óc, Huân Bạc chết chân tại chỗ, khuôn miệng mấp máy lặp lại lời của vị bác sĩ.
Nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, hắn không kiềm nén được bi thương, nổi cơn thịnh nộ túm lấy cổ áo của bác sĩ hét lớn.
"KHÔNG THỂ NÀO! MẤY NGƯỜI LỪA TÔI ĐÚNG KHÔNG?"
"Hoa Ly, Hoa Ly không thể nào...là mấy người vô dụng!"
Hắn mất kiểm soát hành động, nhấc cao người bác sĩ lên, giận dữ đến đỏ rần khuôn mặt, mắt nhỏ toát ra sát khí cực độ, khiến ai chứng kiến cũng sợ đến mất mật.
"Thống Đốc...Thống Đốc...xin người bình tĩnh đi ạ!"
"Chúng tôi...chúng tôi thật sự đã cố gắng hết sức...rồi ạ..."
Bác sĩ lắp bắp, cả ý tá và những người khác cũng thêm lời, cúi đầu nhận lỗi để hắn bớt giận, Trịnh Ý sợ hắn giận quá mất khôn vội vàng can ngăn.
"A Bạc, con bình tĩnh đi! Họ đã cố gắng hết sức rồi mà!"
Bà kéo ngay cánh tay đang hung hăng kia ra, nhanh chóng ngoắt tay ám hiệu cho những người kia lui đi.
"A Bạc, bình tĩnh đi con!
Hoa Ly giữ được mạng sống là được, chúng ta sẽ tìm cách giúp con bé tỉnh lại, con phải bình tĩnh!"
Trịnh Ý trấn an hắn, ý thức hỗn loạn thanh tỉnh vài phần, lời lẽ của bà như liều thuốc an thần, sự nóng nảy trong người hắn dần dần lắng xuống.
Người này chưa nguôi đau lòng liền đến người kia, Hoa Ưu hay tin con gái gặp bất trắc, đau đến mức không nói được, bần thần loạng choạng bước đến ngay trước cửa phòng cấp cứu.
Chiếc xe đẩy bệnh nhân đi ra bên ngoài, ông trông thấy con gái hôn mê mà không kìm được cảm xúc.
"Hoa Ly..."
Ông khóc nghẹn rồi ngất ngay ra đất, người chứng kiến điều hớt hải lo lắng, Huân Bạc phải gọi ngay bác sĩ đến lo liệu cho người đàn ông.
Chuyện xui cùng lúc ập đến trong một ngày, người con gái hắn yêu đột ngột gặp nạn, ngày cưới trở thành ngày đau thương, tiếng cười hạnh phúc không còn, chỉ có nước mắt nặng trĩu cõi lòng.