Thanh âm ôn nhu, Huân Bạc với lấy chiếc khăn trên kệ lau người, từng nơi đều bị hắn thu hết vào trong đôi ngươi, nhục nhã đến mức gương mặt cô bao phủ một màu xám xịt.
Da thịt mềm mại nổi từng tầng da gà nhạy cảm, hắn nhìn mà ngoài ý muốn cười khẩy, luồn khăn qua kẽ nách, che đi thân thể kiều diễm. Trông hình dáng này cô lại có sức hút hơn, thật khiến hắn khó khăn đè nén dục vọng.
Người anh em thức dậy không biết bao nhiêu lần, hắn chú ý đến khuôn mặt đang nhắm chặt mắt, từ lúc tắm đến giờ cô vẫn như thế, chẳng nhìn hắn lấy một lần.
Trong lòng dâng lên sự khó chịu, hắn chống tay vào thành tường, cúi sát vào vành tai ửng hồng có chút lành lạnh, thở một hơi nóng rực, u trầm không vừa ý, yêu cầu.
"Mở mắt ra đi."
- Không...
Ý thức từ chối nhưng cơ thể không thể kháng cự, hơi thở vừa nóng vừa lạnh dọa cho Hoa Ly run rẩy như chú chuột mắc mưa, chầm chậm hé mở đôi mắt anh đào đáng thương.
Gương mặt tuấn tú như thiếu niên trẻ tuổi đập trực diện vào tầm mắt, pha thêm chút kỉ cương nghiêm nghị của một Thống Đốc như muốn nuốt chửng tâm trí của Hoa Ly.
Cô nuốt một ngụm khí lạnh, đồng tử lúng liếng nhiễm nước trong mắt, má môi phiếm hồng, mấp máy tự dưng không thể thốt thành tiếng.
Tựa hồ bị câm như nàng tiên cá trong truyện cổ tích, đáng thương mà lại pha vào chút hoa nhường nguyệt thẹn, làm cho người khác chỉ muốn ra sức bảo vệ.
Hoa Ly không dám nhìn hắn thêm nữa, sợ rằng còn tiếp tục đầu óc cố sẽ nổ tung, ánh mắt thanh lãnh nhanh chóng trượt xuống mặt sàn, vô tình thu vào cả....
"Á!!!"
Ngay lập tức, cô hốt hoảng suýt té trở lại vào bồn, cánh tay hữu lực mạnh mẽ kịp thời luồn hông nhỏ đỡ lấy, hai tay mềm yếu vô thức đẩy trước ngực tinh tráng của hắn.
Nước mắt tưởng chừng đã cạn lên dâng lên như lũ quét, cô sợ hãi, hoảng loạn khi nhìn thấy thứ bên dưới đang hung hãn trướng cao, còn đang chĩa thẳng vào trước bụng của cô.
Hắn như vậy mà chẳng thèm mặc đồ, cả khăn cũng không quấn, cư nhiên khoe thân, khoe cả thứ đáng sợ kia. Cái thứ mà cô ám ảnh cả một đời cũng không muốn nhìn thấy, bị nó dọa cô khóc đến kinh người.
Hoa Ly không dám mở mắt nữa, gắt gao mím chặt môi nấc nghẹn quay mặt đi, hai tay sờ soạng trược ngực rắn chắc cũng nhanh chóng thu về, khoanh trước ngực phòng hờ.
Toàn thân cô cứng ngắc như một khúc củi, quan sát sẽ thấy chân của cô đang gồng cơ, những ngón chân co rúm đáng thương.
Huân Bạc mất dần nhẫn nại với cô, bản thân chưa làm gì cô cả, thịt còn chưa xơi liền bị hất hủi chẳng khác nào đuổi tà, làm cho nội tâm hắn nhốn nháo khó chịu, gắt gỏng.
"Mở mắt ra!"
"Ưm..."
Cô gái yếu nhược lắc lắc, rúng người run sợ, hai tay càng giữ trước ngực chắc chắn hơn, cô kháng cự mệnh lệnh của hắn, mắt anh đào nhúm chặt gay gắt.
"Em không mở mắt ra, tôi móc mắt em đấy!"
Hắn miễn cưỡng hăm dọa, Hoa Ly thật sự bị dọa đến suýt hồn lìa khỏi xác, vô thức ngã người làm hắn phải ra sức bợ đỡ tránh cô té xuống bồn nước.
Sau vài giây đấu tranh tâm lý, cuối cùng Hoa Ly cũng phải chịu thua trước số phận an bày, mở mắt nhìn vô định trong đôi ngươi của kẻ đối diện.
Khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông lập tức mím cười âm lãnh, lưỡi đáu trong khoang miệng đầy vẻ bất lương, giọng nói vặn vẹo rít qua kẽ răng, hỏi.
"Trước đây chẳng phải đã thấy rồi sao?
Em đã ăn bao nhiêu lần rồi còn từ chối?"
"Hử?"
"Không..."
Nét ngoài ngả ngớn như côn đồ làm cô rét run gắt gao mím chặt môi, lắc lắc đầu không muốn nói.
Hoa Ly chối bỏ sự chà đạp của hắn, ghét hắn đến mức cùng cực, ghét từ tận đáy lòng, ghét từ trong xương tủy và máu. Là hắn đã c.ưỡng bức cô bây giờ lại dùng mấy lời lẽ do bẩn thốt ra mà không biết ngượng mồm.
Cô sợ dáng vẻ bây giờ, thậm chí sợ nhất chính là hắn, ám ảnh làm cô không muốn đối mặt, nhắm mắt liên tục lắc đầu phản đối.
"Không...tôi không...nhớ gì hết...."
"Không nhớ gì?"
Huân Bạc cười trào phúng, trong lòng không thoải mái một chút nào, hắn cực kì ghét người khác chối bỏ hắn, như nhớ đến 9 năm trước cô bỏ đi làm hắn điên tiết.
"Hoa Ly, có phải khi ấy chúng ta chỉ có một tuần lễ nên em cảm thấy chưa đủ?
Không đủ làm em ấn tượng, làm em ghi nhớ sao?
Cho nên, em bỏ tôi?"
Hắn cường ngạnh dùng tay bóp lấy mặt cô, một lực đạo như muốn bóp bể xương hàm làm cô đau đớn miễn cưỡng mở mắt.
Trên trán người đàn ông nổi từng tầng gân xanh giận dữ, mày xếch nhíu chặt cuồng nộ, mặt mày đen kịt như nhọ nồi, làm cô càng run kịch liệt hơn.
"Buông...ra...đau..."
"Huân Bạc...rõ ràng biết lí do...tại sao còn nói như thế?"
Thanh âm nhút nhát đáng thương, hoa dung thất sắc, Hoa Ly khóc nghẹn lòng, những hạt lệ lạnh nhiễm lên tay hắn, trông sắc mặt đau khổ tột độ hắn đột nhiên thấy xót, buông lỏng sự tức giận, rời tay ra khỏi cằm cô.
"Ngồi im đấy!"
Hắn quay người, với tay lấy khăn bông quấn lại hạ thân, rồi bòng cô gái vào trong.
Trên chiếc giường rộng, hắn cẩn thận đặc cô nằm lên, cường thế cởi bỏ khăn trên người, không cho cô mặc đồ, toàn thân tuyết trắng nằm nghiêng, hắn dùng gối bợ đỡ phần chân bị thương, sau đó cũng nằm xuống ôm lấy cô.
"Hoa Ly, em xem! Chúng ta cuối cùng cũng được ngủ chung!"
"Bây giờ không còn lén lút như khi đi học nữa, sau này...mỗi đêm tôi sẽ đều ôm em ngủ."
Giọng nói ấm áp cực độ, Hoa Ly lại không nghe ra được một tia thâm tình nào, toàn những câu ghê rợn, cô hoàn toàn không nghe nổi nữa, nhắm nghiền mắt khóc ngâm.
Nước mắt lặng lẽ chảy ra chân tóc, vài giọt thấm xuống cánh tay rắn chắc của hắn, cảm nhận được cô sợ đến mức nào nhưng hắn lại ích kỷ không muốn an ủi.
"Hoa Ly, ngủ đi..."
Cứ như thế cả hai cùng ngủ, nhưng chỉ có hắn say giấc, còn cô thì thức trắng nguyên đêm.
Sáng sớm khi thức dậy, hai mắt thâm xì như nhọ nồi, cô chẳng khác nào gấu trúc, nhìn vào phải phì cười.
Huân Bạc vừa yêu vừa sủng không dám làm cô sợ, chăm sóc cô cực kì tận tình như chăm trẻ.
Vài ngày tiếp theo, chân bị thương nên Hoa Ly không thể đi lại bình thường, hắn cho một cô hầu gái đến chăm sóc cô, làm bạn trò chuyện cho khuây khỏa.
Ở nơi xa lạ, cô không dám tiếp xúc với bất cứ ai, hầu gái kia mặt dù rất thân thiện nhưng cô vẫn phòng hờ.